Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 39




Âu Dương Ngoạt ngồi trong lòng Âu Dương Thần Tu vẫn không an phận. Từ giãy dụa đổi thành vặn vẹo. Âu Dương Ngoạt giống như con giun ở trong lòng Âu Dương Thần Tu uốn éo cọ xát.

“Ngươi làm gì đó? An phận một chút cho ta.” Bị Âu Dương Ngoạt cọ xát câu dẫn nổi lên dục vọng, trong lời nói Âu Dương Thần Tu nồng đậm cảnh cáo. Đã lâu không chạm qua phụ nữ, hắn không thể bảo đảm nếu cứ tiếp tục cọ xát thì có thể nhịn được nữa.

Cảm giác có một chỗ trở nên cứng rắn, Âu Dương Ngoạt có ngu ngốc đi nữa cũng biết đó là cái gì, quay đầu: “Biến thái.”

Âu Dương Thần Tu lơ đễnh nhún nhún vai, cười cười trêu tức: “Biến thái cũng là do ngươi câu dẫn.” Giống như mẹ ngươi, trời sinh bản lĩnh câu dẫn người khác.

Trước kia câu dẫn ngươi cũng không phải là ta. Âu Dương Ngoạt trong lòng có chút không vui quay đầu không nói chuyện.

Bác sĩ còn chưa tới. Thật làm cho người ta lo lắng, Âu Dương Ngoạt lại sắp ngồi không yên. Nhẹ nhàng cọ xát, làm dịu một chút hẳn là không có việc gì đi?

Đột nhiên, một bàn tay đem đầu Âu Dương Ngoạt quay lại phía sau, gương mặt anh tuấn của Âu Dương Thần Tu trở nên phóng đại…Thanh âm nhẹ nhàng mút vào, môi bị cắn nhẹ mà tê dại, đầu lưỡi chui vào khoan miệng khuấy đảo làm cho Âu Dương Ngoạt lần đầu tiên cùng người khác hôn môi đầu váng mắt hoa.

Một cái hôn sâu thật dài chấm dứt, chạm nhẹ vào đôi môi bị hắn mút mà sưng đỏ: “Không phải đã nói ngươi nên an phận rồi sao.” Thanh âm từ tính hơi khàn khàn hơn so với vừa rồi.

Âu Dương Ngoạt từ trước tới giờ chưa từng cùng người khác hôn môi như thế, bị kỹ thuật cao siêu của hắn làm cho ngốc lăng, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác ngồi đó.

“Lão ca, bác sĩ đến đây.” Lúc này Âu Dương Sóc trở về, đi theo phía sau là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

Bác sĩ sau khi tỉ mỉ kiểm tra cho Âu Dương Ngoạt xong: “Tiểu thiếu gia chỉ bị dị ứng thôi, tôi nghĩ là do cậu ấy ăn phải cái gì đó không hợp thể chất nên bị như vậy, ví dụ như các loại hải sản tinh tinh, hoặc cũng có thể là một số thức ăn khác cũng có khả năng sẽ bị dị ứng.”

Lời nói của bác sĩ làm Âu Dương Thần Tu sực nhớ, hải sản? Đúng rồi, trưa nay bọn họ đi ăn hải sản.

Vấn đề dị ứng như thế này cũng không có gì nghiêm trọng, ngoại trừ cảm giác ngứa ngáy khó chịu ra thì cũng không có nguy hiểm gì, bác sĩ cho Âu Dương Ngoạt một lọ vitamin và một tuýp thuốc mỡ bôi ngoài da, căn dặn một số điểm cần lưu ý xong thì liền rời khỏi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Thấy cậu đứng dậy, Âu Dương Thần Tu hỏi.

“Thư phòng.” Cơm thì sẽ không ăn tiếp, cái này rõ ràng là đi chơi game.

Âu Dương Sóc cũng đi theo: “Thư phòng a, đi chung đi.”

Không biết là do bôi thuốc hay là do trò chơi thu hút lực chú ý, Âu Dương Ngoạt cảm thấy không còn ngứa như lúc nãy nữa. Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn cảm thấy ngứa vươn tay muốn gãi, Âu Dương Thần Tu ngồi bên cạnh làm việc với máy laptop sẽ giữ tay cậu lại.

Cho dù ngày mai nghỉ, đồng hồ sinh lý của Âu Dương Ngoạt vốn đã quen 11 giờ đi ngủ, nên bây giờ cậu đã bắt đầu ngáp liên tục.

“Buồn ngủ?” Nhìn cậu vừa ngáp vừa dụi mắt không ngừng, Âu Dương Thần Tu ngẩng đầu hỏi.

“Ừm.” Lại có chút ngứa, phản xạ có điều kiện vươn tay muốn gãi.

“Đã nói không cho phép gãi.” Bắt lấy tay cậu. “Buồn ngủ thì đi ngủ thôi.” Tắt laptop, Âu Dương Thần Tu theo cậu ra khỏi thư phòng.

Bồn tắm lớn trong phòng, An Húc Nhiên dựa theo dặn dò của Âu Dương Thần Tu đã chuẩn bị sẵn nước ấm, Âu Dương Ngoạt sau khi tắm rửa xong trở lại phòng ngủ thì thấy Âu Dương Thần Tu bộ dáng cũng vừa mới tắm xong nằm trên giường của cậu. “Ngươi ở đây làm gì?”

Hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cậu, Âu Dương Thần Tu chỉ chỉ thuốc cùng nước ấm ở trên đầu giường. “Lại đây uống thuốc đi, ta bôi thuốc cho ngươi xong rồi ngủ.”

Vì để Âu Dương Thần Tu sớm rời đi, cậu không chút do dự lấy uống thuốc uống vào. “Cởi quần áo ra.” Âu Dương Thần Tu lại nói.

Trên thực tế bởi vì mặc quần áo, Âu Dương Ngoạt lại bắt đầu cảm thấy ngứa, nhưng mà vì có Âu Dương Thần Tu ở đây nên cậu cố gắng chịu đựng không gãi.

Mới vừa tắm xong cậu còn đang mặc áo tắm, bên trong hoàn toàn trần trụi nên cảm giác không được tự nhiên.

Thật ngứa, ngoại trừ lưng, cổ cùng ngực lại bắt đầu ngứa cậu muốn vươn tay lên gãi, nhưng trên thực tế cậu đã hành động.

xxxxxxxxx

Thuốc mỡ có mùi hương bạc hà, bôi lên người cảm giác mác lạnh làm cậu thật thoải mái, cũng giảm bớt cảm giác ngứa ngáy toàn thân.



“Xong rồi, ngươi có thể đi ra ngoài.” Cả người trần như nhộng lại bị người ta vuốt ve toàn thân khiến cậu khó chịu.

“Ha hả, ta nghĩ ngươi muốn ta ở lại chứ.” Âu Dương Thần Tu trên mặt treo một nụ cười, vẫn nhìn cậu chằm chằm không tha. Thân thể dường như lại bắt đầu ngứa, gãi gãi cổ, trên làn da trắng nõn để lại mấy vết cào màu đỏ.

“Không phải bảo ngươi không gãi nữa sao? Sao không nghe lời một chút.” Âu Dương Thần Tu ngồi trên giường giữ tay cậu lại, xốc chăn lên. “Ngủ đi.”

….!! “Ta không quen ngủ chung với người khác.” Đối với hành động này của Âu Dương Thần Tu mà Âu Dương Ngoạt chỉ nói chuyện chứ không động thủ thì xem như đã rất nể tình, nếu là người khác dám tuỳ tiện bò lên giường cậu thử xem, nhất định sẽ no đòn.

Ngươi không thể quản hai cái tay không an phận kia nên ta phải ngủ cùng. “Rồi sẽ quen.” Nói xong liền một tay ôm cậu vào trong lòng.

Trong nháy mắt thân cận với hắn, cậu cảm thấy thật ấm áp, lần đầu tiên ngủ chung với người khác trên một cái giường cậu không cảm thấy khó chịu, không biết là do khối thân thể này còn quyến luyến Âu Dương Thần Tu hay là do cảm giác cô đơn khi làm một sát thủ.

Thuốc đã phát huy tác dụng Âu Dương Ngoạt không còn cảm thấy ngứa nữa, cậu bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, dựa vào trong lòng ngực ấm áp của Âu Dương Thần Tu. Lần đầu tiên cậu phá lệ ngủ cùng người khác mà không bài xích.

xxxxxxxxx

Trời đã sáng, mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng chói mắt xuyên qua của kính chiếu rọi lên tấm màn cửa màu xanh ngọc, ánh ra toàn bộ căn phòng một màu xanh nhàn nhạt.



Trong chăn, Âu Dương Thần Tu ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh trần trụi của Âu Dương Ngoạt, cằm đặt lên mái tóc mềm mại ngủ say, ngược lại, Âu Dương Ngoạt vốn có thói quen dậy sớm đã tỉnh dậy.

Ngứa ngáy trên người cũng đã giảm bớt rất nhiều, mụn nhỏ trên da cũng gần như không còn, nhưng mà những vết xước trên da thì kết thành vẩy.

Muốn xuống giường, thắt lưng lại bị Âu Dương Thần Tu giữ chặt không thể động đậy.

Là một người đàn ông 30 tuổi, Âu Dương Thần Tu bảo trì dáng người rất tốt, cơ bụng cũng rất cân xứng, tuyệt đối không giống những kẻ có tiền ăn không ngồi rồi béo ú, cả người toàn là mỡ.

Dáng người cao gầy hoàn mỹ, phong cách cao quý, kết hợp với gương mặt anh tuấn kia, không thể không nói người đàn ông này rất có lực hấp dẫn đối với phụ nữ. Càng miễn bàn đến hắn là người thừa kế của gia tộc Âu Dương, là chủ tịch tập đoàn Âu Dương.

“Hello ~ ~ tiểu Ngoạt nhi, thức dậy chưa? Nhanh xuống lầu ăn điểm tâm với chú đi.” Cửa phòng không khoá nên Âu Dương Sóc dễ dàng công khai xông vào.

Như bình thường thì bây giờ Âu Dương Ngoạt đã xuống lầu rồi, hiếm thấy trễ thế này mà trên lầu vẫn không có động tĩnh gì. Hôm nay là thứ bảy Âu Dương Sóc vẫn phải đi làm, ăn sáng một mình thì chán quá, hắn nhịn không được muốn đi trêu đùa đánh thức Âu Dương Ngoạt.

Thanh âm của hắn đánh thức Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Thần Tu theo bản năng ôm sát Âu Dương Ngoạt, nhìn thấy cậu mở mắt: “Bị đánh thức.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“Ừ.” Thật ra đã dậy từ lâu. Đôi mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Sóc đứng ở cửa phòng như đang muốn bỏ trốn.

Âu Dương Thần Tu quay đầu, ánh mắt lợi hại trừng thẳng về phía Âu Dương Sóc, trong mắt mang theo cảnh cáo ‘Âu Dương Sóc, tốt nhất cậu nên cầu nguyện cậu có chuyện quan trọng muốn nói’.

“Lão ca, lão đầu nhà em tối nay mở một buổi tiệc, mời anh và Ngoạt nhi tham gia.” Một nửa nguyên nhân là vì Âu Dương Thần Tu đến Nhật Bản.

Đêm qua lão ba của Âu Dương Sóc đã gọi điện thoại đến, lúc đó bởi vì gã lười biếng nên không có lập tức nói với Âu Dương Thần Tu, cũng may bây giờ phát huy công dụng.

“Được, đã biết.” Nhìn Âu Dương Sóc rời đi, Âu Dương Thần Tu vỗ lưng Âu Dương Ngoạt: “Nếu dậy rồi thì rời giường thôi.”

“Ừm.” Vươn tay nhặt áo tắm ngày hôm qua ném xuống đất mặc vào, sau đó bước xuống giường.

Chờ hai người vệ sinh hoàn tất xuống lầu thì Âu Dương Sóc đã chạy không thấy bóng dáng.