Khoáng Thế Kim Sinh

Chương 45




Hôm nay là thứ hai, Âu Dương Thần Tu đưa Âu Dương Ngoạt đến học viện rồi sau đó ra sân bay luôn, ngồi chuyến bay sớm nhất rời Nhật Bản.

Vừa đi đến cửa phòng học thì vừa vặn gặp Thuần Dã, bị cậu ta kéo đến hành lang: “Ngày hôm đó cậu về nhà có xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

“Chính là chuyện thứ sáu tuần rồi đó. Hôm đó không phải lão cha cậu đến học viện sao? Cậu bị Từ Lệ Hương gọi đi thì không quay lại lớp nữa, túi sách cũng là do một người đàn ông lạ mặt đến lấy. Hôm đó cậu về nhà không có chuyện gì chứ?” Thuần Dã đã gặp qua Âu Dương Thần Tu nhưng chưa gặp An Húc Nhiên lần nào, người đàn ông xa lạ trong miệng cậu ta chính là An Húc Nhiên.

Âu Dương Ngoạt nhìn ánh mắt quan tâm của Thuần Dã, mặt không đổi sắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

“Ai, phải không. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bất quá hôm đó rốt cuộc cậu đi đâu vậy? Tại sao đi rồi là không quay lại?” Chỉ là tò mò mà thôi.

“Ngân Toà.” Âu Dương Ngoạt không có gì là không ổn trả lời.

“Ngân…Ngân…Ngân Toà! !” Một người vì đánh người khác nhập viện mà bị mời phu huynh, lại có thể cùng ngày hôm đó bỏ học đi đến Ngân Toà chơi!! Đây là khái niệm gì?? “Cậu đi với ai?” Lá gan của cậu cũng quá lớn đi, lão ba cậu còn đang ở học viện nói chuyện với lão sư mà cậu lại trốn học đi chơi.

“Âu Dương Thần Tu.” Đối với ai cũng vậy, bao gồm cả đương sự, Âu Dương Ngoạt sẽ không kêu cha, mà trực tiếp kêu tên.

“Âu Dương Thần Tu? Là ai vậy?” Thuần Dã có nghĩ như thế nào cũng không có khả năng nghĩ ra đó là cha của Âu Dương Ngoạt, bởi vì theo lý thuyết mà nói, cha của Âu Dương Ngoạt chính là người ở học viện nói chuyện với lão sư.

Trầm mặt một lúc Âu Dương Ngoạt mới trả lời, bất quá giọng nói đã không còn nghiến răng nghiến lợi như trước đây: “Cha tôi.”

“…” Bằng hữu, cậu không phải bị sốt đi? Thuần Dã vươn tay sờ trán Âu Dương Ngoạt.

Âu Dương Ngoạt nhíu mày, lui về phía sau một bước tránh đi cái tay sắp chạm vào cậu: “…”

“Tránh cái gì, mình xem cậu có phát sốt hay không.”

“…?” Âu Dương Ngoạt khó hiểu nhìn Thuần Dã.

Thấy cậu không hiểu, Thuần Dã giải thích: “Mình xem cậu có phát sốt hay không, tại sao lại nói mê sảng như vậy. Từ Lệ Hương nói hôm đó lão cha của cậu ở học viện nói chuyện với lão sư tới trưa mới về, vậy cậu làm sao có thể cùng lão cha cậu đến Ngân Toà, mình thấy cậu nhất định là phát sốt nên nói mê sảng.”

“Đó không phải hắn.”

“Hả?” Thuần Dã không hiểu cậu muốn nói gì.

“Đó không phải Âu Dương Thần Tu.” Âu Dương Ngoạt lập lại một lần, sau đó xoay người đi vào phòng học, bỏ Thuần Dã đứng ngoài hành lang một mình.

Thuần Dã nhìn Âu Dương Ngoạt đi vào phòng, sau đó cũng theo vào, nhưng mà trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia của cậu ‘Đó không phải là Âu Dương Thần Tu’, hơn nửa ngày mới hiểu ý tứ trong lời nói của cậu. Nói cách khác, người hôm đó đến học viện gặp lão sư căn bản không phải là lão cha của tiểu tử này, mà là một người khác thay thế hắn đến học viện, còn hắn thì dẫn con trai mình đến Ngân Toà chơi..!!

Nên khâm phục Âu Dương Ngoạt tốt số hay khâm phục cha cậu ta không giống người bình thường. Thôi, chỉ cần Âu Dương Ngoạt về nhà không xảy ra chuyện gì là được rồi, còn những thứ khác không sao cả.

Nhàm chán vượt qua giờ học cho đến trưa, Âu Dương Ngoạt nghênh đón thời gian nghỉ trưa đầu tiên trong tuần.

Ăn cơm trưa xong, hai người cùng đi đến phòng âm nhạc, thấy Âu Dương Ngoạt cầm máy chơi game chơi, Thuần Dã liếc mắt nhìn: “Oa! Ngoạt, đây không phải là máy chơi game mẫu mới nhất sao.”

“Không biết.” Đối với mấy thứ lưu hành của thời đại này cậu cũng không rõ, đồ vật công nghệ ở nơi này có so sánh thế nào cũng kém xa thời đại trước kia của cậu.

“Cho mình mượn chơi một lát đi.” Thuần Dã rất thích máy chơi game này, nhưng mà giá cao quá nên định chờ xuống giá rồi mua một cái.

“…” Có chút luyến tiếc, Âu Dương Ngoạt nghĩ nghĩ, cậu lấy ra một cái hộp vuông bằng bàn tay từ trong túi: “Cái này cho cậu.” Cái này chính là sợi dây chuyền cậu muốn tặng cho Thuần Dã, vốn định sau giờ học mới đưa, nhưng bây giờ vì muốn dời lực chú ý của Thuần Dã nên Âu Dương Ngoạt đành phải đưa trước. (lưu manh chưa ^^)

“Cho mình? Đây là cái gì?” Nhìn thoáng qua Âu Dương Ngoạt, thấy cậu gật gật đầu mới cầm lấy.

Mở ra thì thấy chính là sợi dây chuyền lần trước nhìn thấy trên tạp chí: “Ngoạt, này…này…này là cho mình?” Thuần Dã kích động, nói chuyện trở nên lắp bắp.

“Ừ.” Âu Dương Ngoạt trái lại rất lơ đễnh, chỉ cần hắn thích là được.

“Mình không thể nhận.” Thuần Dã đậy hộp lại, đặt trước mặt Âu Dương Ngoạt.

Cái này rất đắt, Thuần Dã biết nó có giá trị bao nhiêu tiền, cho dù Âu Dương Ngoạt không để ý nhưng mà hắn để ý. Bởi vì hắn kết giao bằng hữu với cậu không phải vì cậu là thiếu gia con nhà giàu, cũng không muốn được cái gì từ Âu Dương Ngoạt, cho nên hắn không thể nhận.

Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu, tầm mắt từ máy chơi game chuyển đến mặt Thuần Dã: “Tại sao?”

“Nó rất đắt, mình không thể nhận.”

“Không sao.” Dù sao cũng là tiền của Âu Dương Thần Tu, hơn nữa chỉ cần ngươi thích là được.

Thuần Dã lắc đầu, quả thật là hắn rất thích sợi dây chuyền này, nhưng mà hắn không thể nhận.

“Vậy vứt đi.” Âu Dương Ngoạt không hiểu ý Thuần Dã, cậu chỉ biết cậu không thích vật kia, nhưng nếu Thuần Dã không cần thì cậu cũng không dự định mang về nhà, trực tiếp xử lý thôi.

“Cái gì? Ngoạt, cậu nói đùa à!” Cái này đắt như vậy, cậu ta lại muốn vứt đi. Thuần Dã kinh hãi.

“Tôi không nói đùa. Thứ này tôi không thích, nếu cậu cũng không thích thì vứt thôi.” Âu Dương Ngoạt lần thứ hai vùi đầu vào máy chơi game, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Mình…” Nhìn hộp quà kia, Thuần Dã thật mâu thuẫn. Nếu không lấy thì tiểu tử này sẽ đem vứt, nhưng lấy thì lại cảm thấy có chút không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng khẽ cắn môi: “Mình, mình lấy.”

“Ừm.” Âu Dương Ngoạt tùy tay cầm cái hộp trên bàn ném qua.

Thuần Dã ngồi bên cạnh cầm cái hộp như bảo bối, Âu Dương Ngoạt cũng rất vui vẻ vì đã dời lực chú ý của Thuần Dã, làm hắn không còn muốn mượn máy chơi game của cậu nữa…

Buổi chiều là khoá thể dục, hôm nay không có yêu cầu làm gì nên Âu Dương Ngoạt ngồi dưới tàn cây cách sân bóng không xa nghỉ ngơi, còn Thuần Dã thì cùng bạn học chơi đá bóng.

Vừa vặn buổi chiều hôm nay lớp chân chạy vặt* của Âu Dương Ngoạt cũng học khoá thể dục, thừa dịp các nữ sinh trong lớp tập nhảy xa, hắn ngoan ngoãn đến ngồi cách Âu Dương Ngoạt hai mét, thở mạnh một cái cũng không dám.

(*: bạn nỳ là Nham Kỳ, là người lần trước bị trấn lột rồi vô tình được bé Ngoạt cứu, và mấy tên trấn lột bị oánh nhập viện, cũng vì thế mà bé bị kêu lên văn phòng và bị mời phụ huynh. Đoạn thiếu này ta có nói ở mấy chương trước đấy)

Trời hôm nay không nóng lắm, nhưng chơi game từ lúc nghỉ trưa tới giờ tay cũng ra khá nhiều mồ hôi làm Âu Dương Ngoạt thấy không thoải mái. Tuỳ tay đem máy chơi game giao cho chân chạy vặt ngồi bên cạnh, nói một câu “Cầm giúp tôi.” xong liền rời đi.

Lúc quay lại thì thấy mấy nam sinh cùng lớp với cậu vây quanh chỗ cậu ngồi, trong đó có một người còn ôm quả bóng.

“Ngoạt…cái kia…” Thấy Âu Dương Ngoạt quay lại, Thuần Dã chần chờ muốn nói lại thôi, chân chạy vặt đứng bên cạnh thì mặt xám như tro tàn.

“Chuyện gì?” Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc hỏi.

Thuần Dã có hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn quyết định đem vật kia lấy ra cho Âu Dương Ngoạt nhìn.

“…” Thấy vật kia, Âu Dương Ngoạt trầm mặc không nói gì.

Thấy cậu không mở miệng, Thuần Dã nghĩ cậu tức giận, vội vàng giải thích: “…Ngoạt…cậu đừng tức giận, bọn họ không phải cố ý, bọn họ sẽ bồi thường cho ngươi.”

Nham Kỳ đã thấy qua sự lợi hại của Âu Dương Ngoạt, cũng là đương nhiệm chân chạy vặt của Âu Dương Ngoạt, đứng bên cạnh xin lỗi.

Âu Dương Ngoạt tựa như một dã thú xinh đẹp, nhưng mà càng xinh đẹp thì cũng có nghĩa càng nguy hiểm. Nếu chọc cậu phát hoả, lực sát thương của dã thú này phỏng chừng không ai chịu nổi.

Bạn học cùng lớp bởi vì Âu Dương Ngoạt bình thường lúc nào cũng bộ dạng lạnh lùng, giống như chuyện gì cậu cũng không đặt vào mắt, cho nên bọn họ không quá để ý đến cậu. Hơn nữa, đôi mắt cậu thỉnh thoảng lại lạnh như băng khiến đa số nam sinh có hơi sợ.

Vừa rồi bọn họ chơi đá bóng vô tình làm trúng niên đệ năm nhất đang cầm máy chơi game giúp Âu Dương Ngoạt, làm cho máy chơi game rớt xuống đất bị hỏng.

Nhưng không ai dám nói chuyện với Âu Dương Ngoạt, chỉ đành giao nhiệm vụ này cho Thuần Dã hoàn thành, người có tình cảm khá tốt với Âu Dương Ngoạt .

Nhìn máy chơi game Âu Dương Thần Tu mới mua cho cậu không bao lâu, lúc này trên màn hình xuất hiện mấy vết nứt, Âu Dương Ngoạt yên lặng hơn nửa ngày mới mở miệng: “Thôi.”

“Hả?” Không chỉ riêng Thuần Dã, mà tất cả mọi người đều đồng thanh kêu lên.

Liên tục chơi game nên không cảm thấy, bây giờ mới nhớ là cậu đã một thời gian dài chưa uống nước nên thấy hơi khát. Bỏ qua đám người đang sững sờ kia, Âu Dương Ngoạt xoay người đi đến căn tin mua nước uống.

Thấy cậu bỏ đi Thuần Dã liền đuổi theo: “Ngoạt, cậu thật sự không cần bọn họ bồi thường?”

“Không cần.”

Âu Dương Ngoạt tuy xuống tay tàn nhẫn, đối với người khác cũng thật vô tình, nhưng mà cậu cũng rất độ lượng, chỉ cần không phải cố ý thì mặc kệ như thế nào cậu cũng không truy cứu. Nhưng nếu là cố ý thì cho dù chỉ là một đồng cậu cũng đòi lại đầy đủ.

“Mình thật không nhìn lầm cậu! Người anh em, thật sự rất nghĩa khí.” Thuần Dã nói xong, một bàn tay liền đặt lên vai Âu Dương Ngoạt.

Mua giúp Âu Dương Ngoạt một chai nước xong, hai người ngồi trong vườn hoa học viện. Không biết do dùng mắt quá độ hay sao mà Âu Dương Ngoạt vẫn luôn lấy tay dụi mắt.

“Sao vậy?” Thấy cậu từ lúc ngồi xuống đến giờ, đã gần mười mấy phút rồi mà vẫn không ngừng dụi mắt, Thuần Dã quan tâm hỏi.

“Không có gì?” Vẫn còn đang dụi.

“Có cần mình xem giúp cậu không?” Đem chai nước để sang ghế đá bên cạnh, Thuần Dã cúi đầu nhìn Âu Dương Ngoạt còn đang dụi mắt hỏi.

Tuy cậu có thể chịu đựng Thuần Dã ngẫu nhiên tiếp xúc, nhưng nếu tiếp xúc thân mật thì cậu vẫn bài xích…Ngoại trừ người kia thì những người khác…”Không cần.”

Trong nháy mắt Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu, Thuần Dã hai mắt mở to, bộ dáng không thể tin: “…Ngoạt…Ngoạt…”

Đánh cái tay đang muốn sờ lên mặt mình, Âu Dương Ngoạt nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Làm gì?”

“Cậu…cậu…mắt của cậu thật đỏ a ~ ~” Ngữ khứ kích động không nói nên lời.

“…” Chết tiệt, chẳng lẽ giác mạc bị nhiễm trùng?

“Ngoạt, cậu nên đến phòng y tế cho y tá xem đi.” Nói xong, Thuần Dã liền nâng Âu Dương Ngoạt đứng dậy từ trên ghế đá.

“Không cần, tôi về nhà trước.” Cũng gần đến giờ tan học, hẳn là An Húc Nhiên đã đến rồi.

“Như vậy a, vậy được rồi mình đi cùng cậu, cậu ra cổng chờ mình, mình vào phòng học lấy túi sách.” Nói xong thì Thuần Dã vội vàng chạy đi.

Lấy túi sách từ tay Thuần Dã, Âu Dương Ngoạt ngồi lên xe An Húc Nhiên về nhà. Trên đường về hai mắt vẫn rất khó chịu, Âu Dương Ngoạt vẫn không ngừng dụi mắt. Vừa về đến nhà cậu liền chạy vào phòng tắm.

Đứng trước gương, Âu Dương Ngoạt cẩn thận lấy kính sát tròng ra, lúc này hai mắt cậu đã đỏ au, quả nhiên là giác mạc bị nhiễm trùng.