Khôn Ninh

Chương 11: Nghịch lân




*Nghịch lân: vảy ngược. Con rồng có một cái vảy mọc ngược. Tương truyền nếu chạm vào vảy ngược trên mình rồng, sẽ khiến nó lên cơn thịnh nộ.

“Cái gì, ả lại chạy?”

Nhị tiểu thư Vưu Nguyệt đang tiếp khách trong phòng thì bị nha hoàn mình kéo ra hành lang nói khẽ, vừa nghe nói Vưu Phương Ngâm lại trốn ra khỏi kho củi vào lúc này, gương mặt nhỏ nhắn liền trầm xuống. “Không phải có bà tử thô sử canh chừng sao? Làm ăn kiểu gì vậy!” Nha hoàn thấy nàng nổi giận, run rẩy không dám nói lời nào.

Vưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Bất quá nàng dù sao cũng chỉ muốn đi gặp di nương tiện mệnh kia, hôm nay trong nhà có khách, đừng để lộ ra, ngươi phân phó bọn hắn hiện tại cũng không cần quản, miễn khiến người trông thấy lại truyền ra tin đồn. Chờ thêm một lát, ta cùng tỷ tỷ mang theo khách nhân vào vườn ngắm hoa, các ngươi đi bắt tiện nhân kia lại trị nàng.” Nha hoàn thấp giọng xác nhận, truyền lời xuống dưới.

Lúc này khách dự tiệc đã lục tục đến. Tất cả mọi người tụ tại phòng khách nói chuyện. Có rất nhiều tiểu thư nhà huân quý vốn không định tới, vừa nghe có Yến Lâm cùng Thẩm Giới, làm sao còn ngồi yên được?

Trong kinh ai không biết Yến tiểu hầu gia tuấn tú lịch sự? Tập võ học văn đều giỏi giang, vị trí thế tử đã sớm định không nói, hai tháng cũng đến quan lễ rồi. Theo lý sau quan lễ là có thể đón dâu. Không nói tới vọng tộc Dũng Nghị hầu phủ, chỉ cần một Yến Lâm đã đủ để người ta chạy theo như vịt, lại càng không cần phải nói còn có Lâm Truy vương Thẩm Giới chưa lấy chính phi.

Lúc Khương Tuyết Ninh đi vào phòng khách, quét mắt xem xét, chỉ thấy đầy sảnh hồng cân thúy tụ, má phấn môi son, bất kể dòng dõi cao thấp, trên mặt mỗi người đều treo lên ý cười kín kẽ cùng lễ phép.

Chỉ có hai người tươi cười rõ ràng hơn.

Một là Vưu phủ đại tiểu thư Vưu Sương, còn lại là Vưu phủ nhị tiểu thư Vưu Nguyệt.

Cái này cũng khó trách. Trong ấn tượng của nàng Thanh Viễn bá phủ đã suy sụp thiết yến, còn cùng lúc với Thành quốc công phủ, lại có thể có nhiều người thế này đến dự tiệc, nếu Khương Tuyết Ninh là các nàng, sợ cũng không thể che giấu được vui mừng.

Hạ nhân dẫn nàng vừa tới cửa sảnh liền cười thông truyền một tiếng: ” Nhị cô nương phủ Khương thị lang đến.”

Nhóm thục nữ kia vốn đang nói chuyện trong sảnh, nghe thấy câu này, lúc đầu không quá để ý, chỉ là thói quen ngẩng đầu nhìn ra cửa sảnh một cái. Nhưng vừa nhìn thì lóe mắt. Lúc Khương Tuyết Ninh từ ngoài cửa đi vào, trong sảnh yên tĩnh trở lại không có chút thanh âm nào khác.

Khương Tuyết Ninh sau khi hồi kinh, kỳ thật rất ít tham gia yến hội. Những cô nương này, phần lớn đều là tiểu thư khuê các, mỗi người đều một thân khí độ như Khương Tuyết Huệ. Mà nàng hai năm vừa hồi kinh học quy củ, Mạnh thị không có cách nào đưa nàng ra ngoài; về sau quen biết Yến Lâm, dứt khoát không học những quy củ rườm rà kia nữa càng không muốn tham gia cùng nhóm tiểu thư khuê các thích điều hương, đánh đàn, tính nết không hợp. Càng không cần phải nói trường hợp này cơ bản không thể thiếu Khương Tuyết Huệ. Có một tỷ tỷ lợi hại như thế, cho dù Khương Tuyết Huệ kỳ thật không có ý tứ chèn ép nàng, nhưng trong mắt người ngoài nhị cô nương Khương Tuyết Ninh này đã không bằng người lại còn lười biếng.

Lúc này, rất nhiều người trong sảnh mặc dù đều từng nghe nhắc đến nàng nhưng phần lớn chưa từng tận mắt thấy bộ dáng cùng cử chỉ. Chỉ nhìn thôi mỗi người đều có chút ghen tị. Ông trời cho nàng vóc dáng khí độ như vậy, cũng quá bất công đi ——

Cho dù không phải tỉ tỉ trang điểm, trang phục có chút mộc mạc, nhưng lại càng khiến người cảm thấy nàng thiên sinh lệ chất. Mi không vẽ mà cong, môi không tô mà đỏ, da trắng như tuyết trên đỉnh núi, khiến người khác cảm giác như không thể chạm tới. Một đôi mắt sáng như sao, lúc ánh mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, lại như kéo nàng xuống phàm trần, tỏa ra khí chất tự nhiên vũ mị cùng linh động. Thậm chí còn có chút kinh diễm tuyệt sắc. Như cách xa người ngàn dặm, lại khiến người không thể ngừng suy tư. Đầu tóc đen vấn búi tóc triêu vân cận hương kế.

Triều vân cận hương kế

Tư thái thiếu nữ dù còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã có mấy phần linh lung diệu thái, eo thon khẽ đung đưa theo bước chân, khiến người ta nhớ tới cành liễu lay động trong gió xuân, tươi mát mà non mềm.

Một khắc ngắn ngủi, cũng không biết là ai hừ một tiếng: “Nàng ta sao lại tới đây?” Các tiểu thư khác mới phản ứng lại. Có người trước kia từng gặp nàng xì xào bàn tán, người xưa nay chưa từng gặp thì nghe ngóng nơi người khác.

Những âm thanh này mặc dù nhỏ vụn, nhưng Khương Tuyết Ninh tùy ý lướt qua thần sắc của những “Danh viện thục nữ” này, chỉ sợ những người này ấn tượng với mình cũng vô cùng không tốt, ẩn ẩn còn lộ ra một cỗ địch ý kiêng kị.

Nhưng rất nhanh địch ý này liền biến thành hiểu rõ và khinh miệt.

Dù sao, dã nha đầu trước mười bốn tuổi lớn lên ở điền trang nông thôn, cho dù trở về kinh thành, có mặc long bào cũng không giống thái tử, làm sao so sánh được với những quý tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ?

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Kiếp trước, nàng để ý nhất là những ánh mắt này. Nhưng đời này, nàng thoải mái hơn rất nhiều: Cũng đã từng làm hoàng hậu, coi như đấu không lại những yêu tinh trên triều, nàng cũng là bên thắng đã vượt mọi chông gai leo lên bảo tọa hoàng hậu, nhìn những “Bại tướng dưới tay” này không khác gì tôm tép nhãi nhép.

Bầu không khí trong phòng khách có một chút kỳ quái xấu hổ. Cũng may hai vị chủ nhân lần yến hội này đều ở đây. Nghe thấy hạ nhân thông bẩm, Vưu Sương liền vội vàng nghênh đón, lúc thấy nàng mắt sáng lên, mỉm cười, cùng Khương Tuyết Ninh làm lễ: “Lúc trước chỉ gặp qua Khương nhị cô nương một lần ở yến tiệc nhà Trương thượng thư, không ngờ hôm nay nhị cô nương lại tới, mời vào bên trong.”

Vưu Nguyệt nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh. Hôm nay nàng là chủ nhà, cũng coi là trang phục lộng lẫy, lúc soi gương trước khi ngoài cảm thấy mình tư sắc hơn người, lại thêm Vưu phủ có chuyện tốt nở mày nở mặt, khóe mắt lông mày thêm mấy phần vui vẻ hân hoan, tựa như hoa hồng nở đầu cành tươi đẹp, cho dù không thể diễm áp quần phương, cũng tuyệt đối chói lọi, khiến người ta bỏ qua cả đám người mà nhìn nàng, là một viên minh châu chói mắt.

Nhưng Khương Tuyết Ninh vừa đến đã hạ nàng ta xuống. Như trăng tròn vành vạnh sáng trên trời đêm làm minh châu ảm đạm.

Vưu Nguyệt tâm nhãn vốn không bao nhiêu, vừa thấy nàng ta quá xinh đẹp chói mắt, vừa xem thường nàng lớn lên ở sơn dã, liền giả lả cười một tiếng, cố ý nói: “Hôm nay sao chỉ có nhị cô nương lại không thấy tỷ tỷ ngươi đâu?”

Chung quanh không ít người trộm dò xét. Mọi người phần lớn đều đã nghe qua lý do thoái thác của Khương phủ về chuyện hai vị đích tiểu thư này. Đang êm đẹp lại trước mặt muội muội nhắc tới tỷ tỷ, tâm tư Vưu Nguyệt cố ý muốn Khương Tuyết Ninh khó chịu thể hiện hết sức rõ ràng. Các nàng đều có mấy phần chế giễu, yên lặng nhìn Khương Tuyết Ninh ứng đối thế nào. Bất ngờ là nàng lại mười phần bình thản, không quẫn bách, cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn Vưu Nguyệt, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ cùng mẫu thân đương nhiên là đi Thành quốc công phủ, để ta xin lỗi Vưu phủ bên này một tiếng.”

Vưu Nguyệt sắc mặt bỗng biến đổi. Những người khác cũng âm thầm hít một hơi khí lạnh: Khương nhị cô nương này bất động thanh sắc mà nói chuyện lại là đủ hung ác!

Ai không biết yến tiệc hôm nay của Thanh Viễn bá phủ cùng lúc với Thành quốc công phủ? Người thông minh đều chia ra người đi bên này người đi bên kia.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Tất cả mọi người trong lòng biết rõ, nhưng sẽ không nói ra. Mà câu trả lời này Khương Tuyết Ninh rõ ràng là nói Khương phủ Khương thái thái mang theo đại cô nương thân phận cao hơn đi Thành quốc công phủ, Thanh Viễn bá phủ thì một mình nàng đến, có khác gì đánh thẳng vào mặt Vưu Nguyệt?

Vưu Nguyệt tiến lên một bước muốn nổi giận. Vưu Sương đứng bên cạnh nàng nheo mắt, nhanh nhẹn bắt tay nàng lại, vượt lên đón Khương Tuyết Ninh mà nói: “Có gì phải ngại? Tất cả mọi người đều ở kinh thành, về sau ngắm hoa ngắm trăng còn nhiều thời gian hàn huyên, chúng ta vẫn là ngồi xuống nói tiếp đi, mời.”

Lúc này mới mời Khương Tuyết Ninh ngồi xuống.

Có mấy thế gia tiểu thư trước đã có tiếp xúc với Khương Tuyết Ninh, nay thấy nàng thong dong trấn định, có chút hoài nghi ấn tượng trước kia: Khương gia nhị cô nương này ngoại trừ khuôn mặt, luôn không ra gì, làm sao hôm nay lại có khí độ này, so với các nàng còn tôn quý hơn mấy phần?

Khương Tuyết Ninh biết không ít người đang âm thầm đánh giá mình nhưng nàng không thèm để ý. Nàng cũng không phải là vì yến hội này mà đến. Nàng chán ghét những xã giao dối trá trong kinh, nên sau khi ngồi xuống liền không nói, chỉ yên tĩnh nghe người khác nói chuyện phiếm, lòng chỉ nghĩ đến Vưu Phương Ngâm. Khuôn mặt Vưu Phương Ngâm kiếp trước, cùng thân ảnh Vưu Phương Ngâm nàng gặp phải đời này, không ngừng qua lại trong đầu nàng, khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Vưu Nguyệt tức giận một trận, nhưng nhìn Khương Tuyết Ninh sau khi ngồi xuống liền không nói chuyện, mà các cô nương khác vì lần này Yến Lâm cùng Thẩm Giới tới Vưu phủ, nói gần nói xa lấy lòng nàng, liền dần dần quên đi chuyện đó.

Lúc này liền cùng người khác những chuyện xảy ra trong kinh gần đây. Nàng vỗ tay một cái nhớ tới một chuyện: “Ai, có một chuyện thú vị, các ngươi muốn nghe không? Chuyện hình khoa cấp sự trung cùng Cẩm Y vệ khiêu chiến.”

Khương Tuyết Ninh vừa không yên lòng cầm khối bánh quế nhỏ, nghe thấy năm chữ “Hình khoa cấp sự trung”, trong lòng run lên dừng tay lại, nhìn về phía Vưu Nguyệt. Vưu Nguyệt đầy vẻ khinh mạn mỉa mai, cười nói: “Ai không biết sau khi tiên đế thiết lập Cẩm Y vệ, liền mười phần nể trọng, rất nhiều chuyện hình ngục đều giao tới đó. Hôm kia Cẩm Y vệ Chu thiên hộ dẫn người đi bắt hai kẻ không biết tốt xấu dám viết sách bêu xấu triều đình, ai không biết đó là ý tứ của thánh thượng? Người đã bắt giam vào ngục rồi, nhưng các ngươi đoán xem? Ngày thứ hai có người dâng tấu chương lên thánh thượng, nói Cẩm Y vệ bắt người không được hình khoa đồng ý, nên muốn vạch tội Chu thiên hộ! Hóa ra, hắn tên là Trương Già, một thất phẩm hình khoa cấp sự trung nho nhỏ, gan lại rất lớn, thật chán sống rồi!”

Chu thiên hộ có chút quan hệ với Thanh Viễn bá phủ. Vì chuyện này, Thanh Viễn bá trong thư phòng mình tức giận mắng to đến mấy lần, Vưu Nguyệt tự nhiên cảm thấy họ Trương này lắm chuyện, ngôn ngữ cũng có phần không khách khí. Những người khác phụ họa: “Tên quan lớn bằng hạt vừng lại dám tranh cãi cùng Cẩm Y vệ, cũng quá không biết tốt xấu đi!”

Ngón tay Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng buông lỏng, khối bánh quế kia bị nàng ném vào trong đĩa, lần đầu tiên chen lời, chỉ cười một tiếng: “Thế này là ‘Không biết tốt xấu’, vậy theo chư vị, cái gì mới là ‘Biết tốt xấu’?”

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Tất cả mọi người sửng sốt. Các nàng ngồi nói chuyện rất lâu cũng không nghe Khương Tuyết Ninh đáp nửa câu, dần dần quên luôn nàng, bỗng nhiên nghe nàng nói chuyện, có chút ngơ ngẩn. Lại xem xét thần sắc Khương gia nhị cô nương, liền có chút kinh sợ ——

Lúc trước Vưu Nguyệt đâm chọt nàng, trên mặt Khương Tuyết Ninh vẫn nhàn nhạt không để ý nhiều. Nhưng lúc này, bên môi dù tươi cười, lại có chút lạnh. Đôi mắt xinh đẹp nâng lên, lẳng lặng nhìn mọi người, tự dưng thêm mấy phần cảm giác khiếp người, khóe môi lộ ra ý cười lạnh, lại châm chọc bén nhọn.

Vưu Sương ngơ ngác.

Vưu Nguyệt như bị câu nói này chọc trúng, triệt để tức giận: “Lời này của ngươi giống như vì họ Trương này bất bình, ta còn không nghe nói Khương thị lang nay còn có bản lĩnh che chở một quan thất phẩm cái gì cũng không biết đấy?”

Trong lời nói ám chỉ phía sau Trương Già là Khương Bá Du.

Khương Tuyết Ninh kiếp trước tính tình không hề tốt, huống chi từ ngữ Vưu Nguyệt liên tiếp phạm kiêng kị của nàng!

Thế là mỉm cười đều biến mất sạch sẽ.

Nàng cầm khăn gấm Đường nhi đưa tới chà xát bàn tay, gằn từng chữ: “Luật lệ triều đình, Cẩm Y vệ ngoại trừ giá thiếp (của hoàng thượng), còn phải có hình khoa cấp sự trung phê ký mới được bắt người. Vị Chu thiên hộ này cả gan làm loạn, ngay cả luật lệ triều đình cũng không để trong mắt, bị Trương đại nhân tấu lên vạch tội là gieo gió gặt bão! Sao tiểu thư lại vì hắn kêu oan, chẳng lẽ là định mặc kệ luật lệ bản triều, điên đảo trắng đen?”

Những người xung quanh đều thay đổi sắc mặt.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Cẩm Y vệ dù ngày càng tùy tiện, người trong triều cũng dần dần quen tác phong làm việc của bọn hắn, hôm nay là lần đầu có người đem luật lệ ra nói, thực khiến người ta không biết phải làm sao.

Vưu Nguyệt kịp phản ứng liền cảm thấy sợ hãi. Chỉ là nàng vốn không thích Khương Tuyết Ninh, bỗng nhiên lại bị nàng chặn họng, lúc này nếu nhượng bộ ngậm miệng không nói thì thật mất mặt, liền cắn răng thọt lại một câu: “Ngươi lại cầm luật lệ nói chuyện, vậy thì chờ kết cục vị ‘Trương đại nhân’ này như thế nào đi.”

Khương Tuyết Ninh chậm rãi cười một tiếng: “Ta cũng chờ thấy kết cục của Chu thiên hộ đâu.”

Lúc nàng cười, ý cười không tới đáy mắt, khi nhìn Vưu Nguyệt, đáy mắt là lệ khí lan tràn!

Kiếp trước nàng dù không chủ động hại ai, nhưng cũng từng sát phạt người, cho nên sẽ khác biệt rất nhiều với đám tiểu thư khuê các này. Ánh mắt này ẩn giấu mấy phần huyết khí. Vưu Nguyệt đã gặp bao giờ? Nhất thời bị ánh mắt này nhìn tới phát run, há hốc miệng, một câu cũng nói không nên lời.

Nàng làm sao biết, cái tên “Trương Già” đối Khương Tuyết Ninh ý vị như thế nào: Người này là người duy nhất ở kiếp trước mà nàng hổ thẹn. Nàng tham sống sợ chết, lại vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, vì hắn đem ra dũng khí cả đời mà cầu xin. Nay làm sao cho phép người ngoài làm nhục hắn nửa câu? Đừng nói hôm nay ngồi đây chỉ là Vưu Nguyệt nho nhỏ, dù có là Tạ Nguy, nàng cũng dám khiển trách thẳng thắn!