Không Cẩn Thận Nhặt Được Ông Chủ Lớn

Chương 4




"Còn không có tìm được người sao?"

Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Phó thị quốc tế bận rộn thành một đoàn.

Nhất là Lưu Bính Hán, đối ngoại có ứng phó không xong với giới truyền thông, cảnh sát hỏi thăm, cùng không dứt nghiệp vụ công ty, đối nội là phải giấu giếm tin tức ny, trnh khỏi lòng qun dao động.

Lúc ny, Ph Mẫn Hòa lại tung ra tin đồn, mun ginh ly Ph thị quc tế. Ny lm Lu Bính Hn cng thm khẩn trơng, bởi v ly thế lực của cậu, tuyệt đi đnh khng lại Ph Mẫn Hòa.

Nhng l, cậu khng th khng bảo vệ địa vị cho ng chủ của mnh. Ông chủ của cậu còn sng, mi c vị trí của cậu. Lu Bính Hn cùng nghĩ như vậy.

Ra khỏi tai nạn xe cộ, nhưng không có tìm được thi thể, như vậy, nhất định là được người khác cứu đi nha. Nếu được cứu đi, tại sao người không có xuất hiện đây? Là bởi vì bị thương nặng? Hay là bởi vì. . . . . .

"Lưu trợ lý, xin hỏi ông chủ của các người bây giờ đang ở bệnh viện nào, tôi là chú của hắn, tôi nghĩ tôi nên đi thăm hắn."

Phó Mẫn Hòa một cước bước vào phòng làm việc của Phó Thần Phong, trực tiếp liền nói rõ ý đồ ý đến.

"Phó tổng. . . . . . Ah, không, Phó tiên sinh, tổng giám đốc của chúng tôi trước mắt vẫn còn đang hôn mê, sẽ không có biện pháp tiếp đãi khách, thứ cho tôi tạm thời không thể tiết lộ ra."

Lưu Bính Hán đối với nội bộ công ty tuyên bố, Phó Thần Phong bởi vì tai nạn xe cộ nằm viện, cần tĩnh dưỡng.

Phó Mẫn Hòa nghe đến đó, lộ ra nụ cười âm hiểm.

"Oh, là thế này phải không?"

"Đương nhiên là như vậy."

"Tôi cũng không hi vọng cháu của tôi chết, tôi ngay cả cơ hội gặp mặt nó lần cuối cùng cũng không có nhìn thấy."

"Tổng giám đốc cũng không có qua đời, ngài ấy bây giờ đang điều trị."

"Lưu Bính Hán, cậu tốt nhất nên nói thật."

"Phó tiên sinh, đây là lời nói thật."

"Thôi, coi như cậu có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng có thể lừa gạt được một đời sao?

Tôi lại chờ nó một tháng. Nếu như sau một tháng, nó vẫn không ra mặt, tôi liền chuẩn bị triệu tập hội nghị cổ đông, thay thế Tổng giám đốc. Trước đấy, tôi hi vọng cậu còn có chút năng lực chống đỡ. . . . . . Ha ha. . . . . ."

"Phó tiên sinh, rất cám ơn ngài chỉ bảo. Nếu như không có chuyện gì, mời trở về đi, đừng quấy rầy chúng tôi làm việc."

"Lưu Bính Hán, tôi khuyên cậu tốt nhất đảo hướng tôi bên này. . . . . ."

"Phó tiên sinh, tôi phải làm chuyện tình thuộc bổn phận của tôi rồi, mời về."

Lưu Bính Hán mời Phó Mẫn Hòa ra khỏi phòng làm việc.

Cậu bắt đầu khổ não, trong vòng một tháng này, Phó Thần Phong có thể trở lại sao?

Cậu đã phái rất nhiều người đến vùng núi đó đi tìm người, nhưng tại sao trừ xe của Phó Thần Phong ra, ngay cả hài cốt cũng không tìm được đây?

Anh ta đi nơi nào?

Đang ở lúc cậu lâm vào trầm tư, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu nhận điện thoại, "Phòng làm việc Phó Tổng Phó thị quốc tế xin nghe."

"Lưu Bính Hán." Đối phương trực tiếp gọi tên tuổi của cậu.

Lưu Bính Hán vừa nghe đến cái thanh âm này, mồ hôi lạnh trên trán liền rớt xuống.

Quá quen thuộc, cái thanh âm này anh thật sự quá quen thuộc. . . . . . Hơn nữa trên thế giới không có người thứ hai sẽ có thanh âm tràn đầy quyền uy giống anh.

"Tổng. . . . . . giám đốc?"

Lưu Bính Hán vừa nghe, quả thật mừng rỡ.

"Tổng giám đốc, xin hỏi tình trạng thân thể của ngài được không? Ngài đang ở nơi nào? Bao giờ mới trở về?"

"Tôi rất khỏe, nhưng là thỉnh tạm thời giúp tôi giữ bí mật. Cậu có xử lý tốt chuyện tôi tai nạn xe cộ không?"

"Tin tức bên truyền thông đã áp xuống được rồi. Trong nội bộ công ty là không biết ai nói ra ngoài, biết là tai nạn xe cộ, tôi không thể làm gì khác hơn là tuyên bố ngài cũng không có đáng ngại, đang điều trị."

"Cậu làm rất khá. Hiện tại, tôi tạm thời không thể lộ diện, bởi vì tôi muốn điều tra ra tên hung thủ đã gây tai nạn xe cộ này là người nào, mời giữ kín điều bí mật này."

"Tôi hiểu rồi. Nhưng là, ngài muốn ẩn núp bao lâu? Mới vừa rồi tiền Phó tổng giám đốc có tới, ông ta nói, một tháng sau, nếu như ngài còn không ra mặt, sẽ triệu tập hội nghị cổ đông, thay thế tổng giám đốc."

"Cái lão gia hỏa Phó Mẫn Hòa này. . . . . . Tôi sớm nên nghĩ đến."

"Xin hỏi Tổng giám đốc, tôi kế tiếp nên làm như thế nào?"

"Nếu như hung thủ biết tôi còn không có chết, nhất định sẽ lại chọn lựa hành động, cho nên tôi tạm thời sẽ không ra mặt. Cậu trước mời người của trưng tin xã từ phương hướng xe gây chuyện đi tìm ra hung thủ đụng tôi, tôi sẽ luôn giữ liên lạc với cậu. Trong thời gian này, vất vả cho cậu rồi."

"Dạ, Tổng giám đốc."

Hai người kết thúc trò chuyện.

Ph Thần Phong cúp điện thoại.

Một tiếng trc, L T Á dẫn anh ra ngoi đi dạo ph, cui cùng đến nơi ny.

My phút trc đ, L T Á ném anh ở trc trạm xe điện ngầm, ni mun đi mua đồ ăn, bảo anh đợi c một chút, anh mi nhn cơ hội gọi điện thoại cho Lu Bính Hn.

C gi ny xảy ra chuyện g?

Chẳng lẽ ở nơi no nhiệt ny đã bị người ta trói đi hay sao?

Hay là, cô gặp một Đại Phú Hào, liền theo đuôi người ta về nhà rồi sao?

Nghĩ tới đây, không biết vì sao, ở trong lòng của Phó Thần Phong có một chút chua chua.

Lúc này, Lê Tư Á thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau lưng anh.

"Cho anh ăn."

Phó Thần Phong mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy Lê Tư Á cầm hai cái bánh máu heo trở lại.

(Ed: ta chả biết cái bánh máu heo là bánh gì???? Nhưng thấy cái tên này ngộ ngộ nên cứ để như nguyên tác..hihi…)

"Đây là cái gì?"

"Bánh máu heo a! Toàn bộ Đài Bắc liền cửa hàng này làm bánh máu heo ăn ngon nhất đấy." Lê Tư Á cười hì hì đối với anh nói.

Khó được có người cùng cô đi dạo phố, hơn nữa còn không cần cô mang theo khuôn mặt tươi cười phục vụ, cho nên tâm tình của Lê Tư Á đặc biệt tốt.

“Bánh máu heo là cái gì?"

Phó Thần Phong nhận lấy, nghi ngờ nhìn cái thứ đen kịt này.

"Anh ăn một miếng chẳng phải sẽ biết." Lê Tư Á vừa nói vừa cắn một miếng.

Phó Thần Phong cắn một miếng nhỏ.

"Thế nào? Ăn ngon chứ?"

"Còn giống như không tệ."

"Các người có tiền như anh, nói là hạnh phúc cũng là bất hạnh á! Như loại mỹ vị nhân gian này, các người cũng ăn không được."

"Sao cô biết tôi là người có tiền?"

"Xem thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ anh lái chiếc xe, mặc quần áo, vật dụng, đã biết. Tôi sơ lược đoán chừng giá trị con người của anh có thể là mười tỷ."

Mười tỷ? !

Thật thú vị!

"Mười tỷ rất nhiều sao?"

"Một vạn nguyên là mười tờ tiền một nghìn nguyên, mười vạn nguyên là 100 tờ một nghìn nguyên, một trăm vạn là một nghìn tờ một nghìn nguyên, mười triệu là một vạn tờ một nghìn nguyên, một tỷ là mười vạn tờ một nghìn nguyên, mười tỷ là một trăm vạn tờ một nghìn nguyên, dĩ nhiên rất nhiều rất nhiều."

Phó Thần Phong cười.

Mười tỷ rất nhiều?

Cô gái này thật là ngây thơ.

Tài sản của Phó thị quốc tế trước mắt là vô hạn , mười tỷ rất có thể chỉ là khoản kinh doanh trong một ngày của tập đoàn bọn họ đi?

"Rất nhiều rất nhiều tiền, muốn làm cái gì?"

"Làm cái gì cũng có thể a! Có thể là du lịch vòng quanh thế giới, không buồn không lo."

"Có tiền là có thể không buồn không lo?"

Nói ra lời này đồng thời, Phó Thần Phong rất cố gắng hồi tưởng lại, trong đó tính mạng của hắn, phải chăng đã từng trải qua cái gọi là không buồn không lo hay chưa?

"Dĩ nhiên là thế!"

"Tại sao cô lại nghĩ như vậy?" Phó Thần Phong hỏi cô. Bởi vì anh cũng muốn biết, mình đến tột cùng bỏ lỡ chuyện tình không buồn không lo gì?

"Bởi vì. . . . . ."

Vốn là Lê Tư Á đang đi trước mặt Phó Thần Phong đột nhiên cô quay đầu lại, muốn nói với anh hết thảy sự tình. Nhưng là, vừa quay đầu lại, nghênh coi đến mặt của anh, không biết vì sao, cô thế nhưng không có cách nào đem lời nói nói ra.

"Bởi vì tôi. . . . . . Thôi, dù sao người có tiền rất tốt, tôi chính là cho là như vậy."

"Như vậy, cô đã từng biết qua người có tiền sao? Bọn họ cũng không cần lo lắng gì sao?"

"Dĩ nhiên."

Nói giỡn cái gì? Biết người có tiền chính là bản lĩnh đặc biệt của Lê Tư Á cô đây !

"Bọn họ mỗi ngày xài rất ít thời gian để làm việc, mà xài rất nhiều thời gian để tán gái."

"Thật sao?"

Phó Thần Phong nghe những lời này, khóe miệng không nhịn được nhếch lên vẻ mỉm cười.

Cái mà cô gái nhỏ này biết, e rằng chính là giống như bộ dáng người có tiền kia của Phó Mẫn Hòa đi?

"Nghề nghiệp của bọn họ đều là cái gì?"

"Không nhất định nha! Thương nhân tương đối nhiều, nếu không chính là cái gì tổng giám đốc , cái gì quản lý các loại ...."

Nói tới chỗ này, Lê Tư Á nhớ tới một cái vấn đề rất quan trọng.

"Ah, vậy anh có nhớ, anh là cái gì loại người có tiền hay không?"

"Tôi?" Phó Thần Phong sửng sốt một chút, nói: "Tôi không nghĩ ra. Tại sao cô cảm thấy tôi là người có tiền?"

"Tôi nói nha, chính là của xe anh cùng cách anh ăn mặc a!"

"Đài Bắc có rất nhiều cái gọi là người đàn ông độc thân hoàng kim, đều là giả, trang phục và đạo cụ trên người bọn họ đều là mượn tới, nếu không cũng có thể là Ngưu Lang. . . . . ."

Lê Tư Á nghe, sắc mặt liền suy sụp.

"Anh sẽ không. . . . . . Đúng lúc như lời anh nói là hai loại ý chứ?"

"Nếu tôi là đây?" Phó Thần Phong tính toán chọc ghẹo cô, thế là cười hỏi: "Nếu như tôi là loại người không có đồng nào vô lại ấy, hoặc là Ngưu Lang đấy?"

Lê Tư Á dừng bước, rất nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng là, không nghĩ ra cái gì.

"Thôi, dù sao không cần đem tới phiền toái cho tôi là tốt rồi. Chúng ta cũng có thể làm bạn bè, chỉ là anh không phải là đối tượng của tôi là được."

"Cô đối với người có tiền cố chấp như thế sao?" Phó Thần Phong cảm thấy khó tin.

Anh đã gặp qua hàng trăm hàng nghìn phụ nữ hám tiền, nhưng là, anh không có gặp qua người như cô vậy . Bởi vì cô còn có thể hưởng thụ tình bạn cùng niềm vui thú trong cuộc sống , cũng không phải chỉ có tiền tài mới có thể làm cô vui vẻ.

"Cô thiếu tiền sao?"

"Anh có muốn chụp hình dán hay không?" Lê Tư Á dường như không có nghe thấy vấn đề của anh, vừa lúc trên đường đi qua một cửa hàng chụp hình dán, liền mời anh cùng nhau đi vào.

"Đó là cái gì?"

"Anh cứ vào rồi sẽ biết a!" Lê Tư Á dắt tay anh liền đi vào trong cửa hàng.

Đây là cảm giác Phó Thần Phong chưa từng có. Bởi vì, chưa từng có người phụ nào ngoài mẹ anh dắt lấy tay của anh. Anh có một chút khẩn trương, cộng với một chút hưng phấn. . . . . .

"Oa ! Anh chụp hình càng đẹp mắt, quả nhiên là trời sinh đẹp trai." Lê Tư Á nhìn xong tấm hình sau đó kêu lên liên tiếp.

"Tôi càng ngày càng hoài nghi một chuyện. . . . . ."

"Cô hoài nghi cái gì?"

"Lấy bộ dáng của anh, tôi xem tám phần là Ngưu Lang." Lê Tư Á rất thận trọng bình xét.

"Tôi đã gặp nhiều người có tiền, nhưng không có đẹp trai như anh, phần lớn đều là đầu trọc hoặc là mập ú."

"Chuyện gì sao!"

Lần đầu tiên bị coi là Ngưu Lang, trong lòng Phó Thần Phong rất không là tư vị.

Ngưu Lang là phục vụ người khác, nhưng anh là luôn luôn được người khác phục vụ, kém như vậy a.

Khi hai người đang muốn từ trong cửa hàng chụp hình dán đi ra, thì trước mắt thoáng qua một bóng người, Lê Tư Á mắt tinh nhìn thấy, lập tức khom lưng, cúi đầu, núp ở sau lưng Phó Thần Phong.

Đáng chết! Thế nào Doãn Phương Chính lại xuất hiện ở Tây Môn Đinh chứ? Nơi này chưa bao giờ là phạm vi hoạt động của hắn a!

Phó Thần Phong nhìn coi, chỉ nhìn thấy một đống người đi đường đi qua.

"Cô ở đây tránh cái gì?"

"Không có. . . . . . Không có."

"Tránh người có tiền bị cô vứt bỏ à?"

Thật là thông minh quá mức……, tuyệt không vui chút nào. Lê Tư Á trong lòng nghĩ.

"Đúng rồi!"

"Cô lấy cái gì của người ta? Trừ tình cảm ra."

"Chỉ là một chút cổ phiếu."

"Trả lại hắn ta không phải được rồi sao?"

"Không thể trả."

"Tại sao không thể trả?"

"Bởi vì. . . . . . Ai, anh không phải biết được đâu!"

"Doãn Phương Chính không phải dễ chọc , tôi khuyên cô cẩn thận một chút."

Cái gì? cô không có nghe lầm chớ?

"Anh biết hắn ta?" Cô kéo cao giọng hỏi, "Lại nhớ không nổi mình là người nào?"

Nguy rồi!

Không cẩn thận nói buột miệng, làm sao bây giờ?

Dưới tình thế cấp bách, Phó Thần Phong nhanh mắt thấy quầy bán tạp chí bên cạnh bày một vài cuốn tạp chí bát quái, trang bìa của một cuốn trong đó nhân vật chính là Doãn Phương Chính.

Anh nhanh trí, tiện tay cầm lên.

"Tôi mới vừa rồi đang lúc đợi cô thì nhìn thấy."

Anh đưa tạp chí cho Lê Tư Á nhìn.

Thì ra là Doãn Phương Chính này đã vui vẻ với người mới rồi, đối tượng mới đó là người mẫu mới nổi Trần Á Tuệ. Xem ra, cô có thể thoát thân.

"Bạn trai tiền nhiệm của cô vui vẻ với người mới, chẳng lẽ cô không khó chịu sao?"

"Hắn ta cũng không yêu tôi, đây nằm trong dự liệu của tôi ." Lê Tư Á không có cảm giác gì nói, "Tôi chỉ nghĩ đến tôi có thể thoát thân, cũng rất may mắn."

"Như vậy tình yêu có thể quá bi ai hay không?" Phó Thần Phong trầm giọng hỏi cô.

"Thời điểm cùng một chỗ không yêu nhau, thời điểm tách ra cũng sẽ không đau lòng, như vậy hai người ở chung một chỗ có ý nghĩa gì đây?"

"Đừng nghĩ giống anh trai tôi mà đi giáo huấn tôi, không có ích lợi gì." Lê Tư Á tức giận nói.

"Được rồi, không nói."

Hai người đi bộ rời đi.

Cứ như vậy, Lê Tư A cùng Phó Thần Phong mỗi ngày dính ở chung một chỗ, thoạt nhìn giống như là một đôi, hai người loáng thoáng cũng có một chút cảm giác.

Nhưng là, trước khi cô không có xác định được thân phận thật của Phó Thần Phong, Lê Tư Á cũng không muốn thật cùng anh lui tới.

Đối với Phó Thần Phong mà nói, Lê Tư Á đem cho anh thấy được cuộc sống thú vị của người bình thường . Anh đối với cô mặc dù cũng có chút động lòng, tuy nhiên, trước khi anh tra ra chủ mưu muốn mưu sát anh, anh phải tiếp tục che giấu thân phận của anh, một người không có thân phận, như thế nào tỏ tình đây?

Phó Thần Phong mỗi ngày đều giao phó Lưu Bính Hán sử dụng tất cả các biện pháp tiếp tục điều tra chân tướng của sự kiện tai nạn xe cộ, mãi cho đến một ngày này, cuối cùng có chút manh mối.

"Chiếc xe kia là xe bị đánh cắp, chủ xe là một nhân viên ngân hàng."

Lưu Bính Hán trong điện thoại hướng Phó Thần Phong báo co.

"Cảnh st từ du vn tay trong xe tra ra đợc, hung thủ l một tn trộm cp c tin n, gọi l Lý Lin Nht. Cảnh st đang truy xét tung tích của hn."

"Rt tt. Lu Bính Hn, hãy đi thăm dò quan hệ giữa Lý Lin Nht v Ph Mẫn Hòa."

"Ph tổng gim đc? Tổng gim đc, chẳng lẽ ngi cho rng chủ mu của chuyện ny l . . . . ." Lưu Bính Hán rất kinh ngạc.

Lúc này, cậu từ cửa sổ thủy tinh trong phòng làm việc , nhìn thấy Phó Mẫn Hòa đang đi tới phòng làm việc, lập tức nói: "Tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc tới."

"Được, vậy hết thảy làm phiền cậu rồi."

"Dạ, tôi lập tức làm theo."

Đang ở một khắc kia Phó Mẫn Hòa đẩy cửa tiến vào, Lưu Bính Hán vừa đúng treo điện thoại xuống.

"Xem ra, cậu rất bận. Tổng giám đốc không có ở đây, thật là vất vả cho cậu rồi."

"Đây là tôi phải làm."

"Nếu như tổng giám đốc trở lại, cậu cũng không cần khổ cực như vậy, phải hay không?"

"Phó tổng. . . . . . Ngài muốn nói cái gì?"

"Tôi nghe người của công ty nói, có người đã thấy qua Tổng giám đốc ở khu vực Tây Môn Đinh." Phó Mẫn Hòa thử dò xét hỏi: "Cậu xác định người ở bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, là Tồng giám đốc sao? A, Cậu không phải là lầm chứ?"

"Dĩ nhiên không có. Tôi ngày hôm qua đi xem qua Tổng giám đốc, ngài ấy vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể xuất hiện tại Tây Môn Đinh đây?"

Lưu Bính Hán nghe tin tức này mặc dù khiếp sợ, cũng biết sâu sắc lời nói dối có thể sắp bị chọc phá, nhưng là cậu vẫn bày ra thái độ hết sức kiên định.

"Lưu Bính Hán, cậu thật là một tốt nhân viên. Chỉ là, nhân viên tốt cũng phải cần một ông chủ tốt thưởng thức, cậu thấy đúng không?"

"Cho nên, tôi mới có thể đối với Tổng giám đốc tận tâm hết sức như vậy." Những lời này biểu đạt lập trường của cậu.

Hừ! Người trẻ tuổi này thật là không biết phân biệt tốt xấu.

Phó Mẫn Hòa với bộ mặt không vui.

Chờ ông ta giết Phó Thần Phong sau, ông ta thật muốn xem tiểu tử này sẽ tới nịnh bợ ông ta như thế nào!