Không Có Lai Sinh

Chương 28




Trên đại điện Cảnh đế đã ném không ít tấu chương xuống đất. Tin chiến bại là thứ ông ta không muốn nghe nhất trong lúc này.

-Muôn tâu hoàng thượng, Tín thành cấp báo, hai vạn quân của chúng ta đều bị tiêu diệt. Địch dùng hố bẫy khiến thương vong của chúng ta ở Tín thành….

-Lũ vô dụng. Trẫm không bạc đãi các ngươi, vậy mà khi gặp địch các ngươi lại mang thất bại nặng nề về cho trẫm. Đối phương chỉ là một tên tiểu tốt. Các ngươi…

-Muôn tâu hoàng thượng, Lương vương phái người đến, đang đợi ngoài điện.

Chỉ trong vòng vài ngày, tình thế đã thay đổi lớn. Quân lực triều đình liên tiếp đón nhận thất bại. Người cầm đầu quân của Lương vương lại là một tướng quân trẻ tuổi, chưa hề có tiếng tăm. Nhưng hắn ta lại điều binh rất thuần thục, tiến thoái nhanh chóng. Trận đầu tiên với quân triều đình ở Đông Bắc đã tiêu diệt gần hai ngàn quân trong vòng một buổi sáng. Khi trực tiếp giao chiến, chỉ bằng vài đường, hắn chém chết Ôn Trọng là tướng tiên phong của Cảnh đế, từng đoạt Võ trạng nguyên.

Lương vương khi nào đã có một mãnh tướng lợi hại như thế. Võ nghệ cao cường, điều binh xuất sắc. Cảnh đế càng thêm bất an. Nhất là trận chiến ở Tín thành. Người chỉ huy là Hàn Gia Khánh với hai vạn quân tinh nhuệ. Thế mà không chịu nổi ba ngày. Toàn quân bị diệt, máu nhuộm Tín thành.

Vượt qua Tín thành, Lương vương bây giờ không phải là kẻ bị săn đuổi nữa. Hắn có thể tiến vào kinh thành, tiến vào thành…

-Muôn tâu hoàng thượng.

-Cho vào….

Sứ giả của Lương vương là Phương Lễ. Khác với vẻ hạ mình hôm trước, Phương Lễ thong dong bước vào chính điện, quỳ xuống tung hô:

-Hoàng thượng vạn vạn tuế. Vạn tuế!

Cờ đã đến tay. Dù tức giận nhưng Cảnh đế có thể làm gì hơn là trưng ra sắc mặt hòa hoãn với Đông đô:

-Bình thân! Ban ngồi!

-Tạ ơn hoàng thượng.

Phương Lễ vừa yên vị, Nhâm thừa tướng đã bước lên:

-Tâu hoàng thượng, chúng ta không nên nhân nhượng nữa. Có vài điều thần muốn hỏi sứ giả Đông đô.

-Khanh nói đi!

-Tâu hoàng thượng, thừa tướng gia….Ngài vốn là gia phụ của trắc phi nương nương nên Lương vương có dặn dò, thần tuyệt đối không được làm ngài tức giận. Thần biết triều đình có không ít tiếng gièm pha về Đông đô nên hôm nay thay mặt Vương gia đến triều đình thỉnh tội, nhân tiện làm rõ một vài chuyện.

Đã chiếm ưu thế nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn. Nhưng Tín dương thất thủ, cũng cần không ít thời gian cho việc củng cố lại quân đội.Cảnh đế cũng biết, không nên làm lớn chuyện lúc này.

-Được rồi, trẫm cho phép – ngươi nói đi!

-Hồi hoàng thượng, Thẩm gia muôn đời vẫn là thần tử của Đại Cảnh, cùng xây dựng cơ đồ của Đại Cảnh. Sở dĩ Lương vương điện hạ làm vậy cũng là do bất đắc dĩ. Chúng thần chỉ muốn bảo vệ mình thôi.

-Xằng bậy -Cảnh đế càng giận hơn. Ý ngươi là triều đình muốn làm gì bất lợi cho Thẩm gia sao? Lôi đầu ra ngoài chém cho ta….

Sắc mạnh Phương Lễ vẫn bình tĩnh. Các vị thần tử đều vội vã quỳ xuống. Đông đô đang chiến thắng, cũng không loại trừ khả năng sẽ tiến tới kinh thành. Chém sứ giả có nghĩa là cắt ngang đường giao hảo. Tuyệt đối có hại.

-Hoàng thượng bớt giận. Cứ để sứ giả nói trước đi!

-Long thể quan trọng.Xin hoàng thượng bảo trọng.

Khóe môi Phương Lễ khẽ nhếch một nụ cười, như có như không, như thương hại, nửa lại như cợt đùa.

-Được rồi, trẫm để mạng của ngươi lại. Nói, hôm nay ngươi và đám tạo phản ở Đông đô muốn gì?

-Hồi hoàng thượng, Vương gia giờ đang rất là mệt mỏi. Ngài cũng không muốn chiến tranh làm uổng mạng dân chúng vô tội. Ngài muốn nghị hòa.

-Nghị hòa!

-Đúng ạ! Nghị hòa.

Kẻ đang chiếm ưu thế lại chủ động nghị hòa. Điều này thật không đáng tin.

-Tâu hoàng thượng- Phương Lễ bỗng nhiên quỳ xuống, giọng nhẹ tênh- Lương vương điện hạ dâng tấu. Mong hoàng thượng ngự lãm.

Tấu chương hết sức thống thiết. Cảnh đế bỏ bản tấu xuống bàn, giọng vẫn còn giận dữ nhưng đã nhẹ nhàng hơn:

-Lương vương chỉ muốn vùng Đông đô thôi sao?

-Hồi hoàng thượng, khi còn nhỏ Vương gia đã sống ở Đông đô, đương nhiên là có tình cảm đặc biệt với nơi này.

Nếu được triều đình tha cho, ngài cam đoan sẽ không làm gì tổn hại đến lợi ích của Cảnh quốc.

-Ngươi cứ nói tiếp!

-Hồi hoàng thượng, hiện giờ trong tay chúng thần có mười tám vạn quân. Thiết tướng quân đã hạ xong Tín thành. Tính ra đã có mười tám phủ đệ thuộc về tay của Đông đô. Nhưng mà….

Hắn bỏ lửng câu nói nhưng ai cũng hiểu. Phương Lễ nhìn số đại thần trong điện, ra vẻ nghiêm nghị:

-Nhưng mà….Chúng ta đều là thần tử của Đại Cảnh quốc. Lương vương hay chúng thần đều không muốn làm hại quốc gia. Hiện nay có không ít kẻ đang dòm ngó nước ta, chỉ cần Cảnh quốc nội loạn là thừa cơ làm loạn. Vì lẽ đó, hôm nay Lương vương cử thần đến đây.

Giữa đám người hừng hực lửa giận, Phương Lễ vẫn bình tĩnh thương lượng, giọng điệu thản nhiên:

-Hồi hoàng thượng, Lương vương chỉ muốn xin hoàng thượng cho phép vùng Đông đô và Đông bắc được tách khỏi bản đồ Đại Cảnh, từ nay Lương vương sẽ là Thành chủ Đại đô, mười năm không bước vào triều.