Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 18: Suy tưởng muộn phiền 3




Nhìn từng tốp nhân viên công sở ăn mặc chỉn chu ra ra vào vào, Diệp Tiểu Du không nhịn được lại muốn thở dài.

Nhà hàng này rất đẹp, được thiết kế theo phong cách Châu Âu cổ điển với tường trắng mái xanh, diện tích khoảng chừng 100 m2, gồm hai tầng, bài trí trang nhã, gọn gàng. Chính giữa trần nhà có một cái giếng trời rộng 1 m2 được ốp một tấm thủy tinh màu xanh nhạt, ban ngày bất kì lúc nào cũng nhận được ánh sáng mặt trời, vừa đặc biệt lại vừa tiết kiệm năng lượng, đêm đến vào những lúc trăng sáng, còn có thể tắt hết đèn, thắp nến, hưởng thụ một không gian lãng mạn.

Đáng tiếc đêm nay trăng mờ gió lặng, thích hợp cho những cuộc tập kích, chứ không thích hợp để hẹn hò, nhưng cô với anh ta – Trọng Khải, cũng không phải là đang hẹn hò.

Không biết sao mọi chuyện bỗng nhiên lại trở thành như thế này.

Cô vốn không xem những lời anh nói lúc ăn trưa là thật, buổi chiều cô bận hướng dẫn học sinh, anh cũng có tiết dạy ở bên Thanh Hoa, cô không nghĩ gì nhiều. Không ngờ đến lúc tan trường anh thật sự đúng hẹn đến Trung tâm đào tạo đợi cô.

Cô lại một lần nữa công khai từ chối, anh chẳng nói lời nào, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào cô, cũng không chịu bỏ đi, mặt mày chau lại, không có ý nhượng bộ.

Cô biết đây là cách anh thể hiện sự hối lỗi, thật tình cô không muốn nhận, nhưng lại không có cách nào khác.

Vì thế mà giờ đây cô đang ngồi trong nhà hàng sang trọng này, khắp phòng là tiếng nhạc du dương êm ái, anh cũng không câu nệ ngồi xuống đối diện, chăm chú xem thực đơn. Bên ngoài trời âm u như sắp sửa có tuyết rơi, trước mặt lại là một ngọn núi băng, Diệp Tiễu Du bỗng cảm thấy khí lạnh từ dưới chân dâng lên lan tràn khắp cơ thể, cô không chịu nổi rùng mình một cái.

Thật hiếm thấy, anh nhướng ột bên chân mày, nhìn cô. Cô cũng nhìn lại anh với nét mặt không chút biểu cảm, “Tôi muốn một phần súp ngô, và một phần điểm tâm.” Cô lãnh đạm nói.

Nhà hàng nằm trong khu vực có nhiều tòa nhà văn phòng, khách hàng đa số là nhân viên công sở, các chủng loại rượu rất đa dạng, nhưng thức ăn thì cũng bình thường, cô đã đọc thực đơn từ nãy giờ, may mắn cuối cùng cũng tìm được món có thể ăn no.

“Cô có thể kêu thêm, cô quá gầy, không cần sợ phát phì đâu.” Những lời nói quan tâm săn sóc này phát ra từ miệng của một người có gương mặt lạnh lùng băng giá khiến người ta có một cảm giác khôi hài kì quặc.

“Vậy là đủ rồi.” Diệp Tiểu Du không chút cảm động, đến tận bây giờ anh ta cũng chưa từng mở miệng xin lỗi, cô cũng chẳng muốn nhận tình cảm của anh.

Anh gọi thêm một phần thức ăn Ý.

Trong lúc đợi thức ăn được dọn lên, nhất thời không có việc gì để làm, cũng không có chuyện gì để nói, khó tránh có chút lúng túng. Dĩ nhiên chỉ có Diệp Tiểu Du thấy vậy, Trọng Khải thì không. Anh chăm chú quan sát cô, thật bất lịch sự, cô rất muốn đứng dậy bỏ đi, trở về căn phòng nhỏ của mình nấu một gói mì, vừa thổi vừa ăn, rồi lại ngồi lì trong phòng ngơ ngẩn suy nghĩ về một người không nên nghĩ đến, sau đó mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ, cũng còn hơn ngồi ở đây chịu khổ.

“Cô Diệp, cô rất ít nói.” Cuối cùng anh cũng gọi đúng họ của cô.

“Uhm!” Thực ra còn phải xem nói chuyện với ai nữa, làm nghề dạy học không thể ít nói quá, nếu không cả một tiết giảng trên lớp phải dạy kiểu gì. Cô và anh đâu có thân thiết, càng nói nhiều sẽ càng sơ xuất, vốn đã để lại ấn tượng là một kẻ “rảnh rỗi ngồi cười ngu ngơ”, không lẽ bây giờ lại tạo thêm hình tượng “bà tám” nữa hay sao? Cô thật không muốn anh nghĩ về mình như vậy.

May là không phải đợi lâu, thức ăn đã được dọn lên, ít nhất cũng có thể chuyển sự chú ý sang thức ăn. Diệp Tiểu Du vừa định ăn, bỗng nhiên Trọng Khải cầm đĩa điểm tâm của cô đi, chu đáo phết bơ lên từng miếng bánh, sau đó mới đưa trả lại cho cô.

Diệp Tiểu Du dở khóc dở cười, nói anh không biết lịch sự ư? Lúc này anh lại ra dáng một quý ông chu đáo. Còn như nói anh lịch sự? Rõ ràng miệng lưỡi anh châm chọc đến mức người khác không biết trốn đi đâu. Thật là một kẻ quái gở.

“Phó tổng, tôi đưa Kỷ tổng về nhà, anh đi thanh toán nha?” Một nhóm người từ căn phòng bên cạnh đi ra, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của một phụ nữ duyên dáng vang lên.

Diệp Tiểu Du khựng lại, cả người cứng đờ.

“Không, cô đi thanh toán đi, để tôi đưa Kỷ tổng về.” Một giọng đàn ông khác nói.

“Anh không cần về sớm với cô vợ mới cưới sao, tôi đưa anh ấy về là được rồi.” Giọng nữ tỏ ra rất kiên trì.

“Tôi không say, tôi có thể tự về được.” Lại thêm một giọng đàn ông khác lè nhè nói.

Diệp Tiểu Du nín thở, ngồi thẳng người. Không sai, là Kỷ Dược Phi, anh vừa tham dự một bữa tiệc xã giao của công ty, còn có Phó Cương, thư kí Cát. Kỷ Dược Phi đã say lắm rồi, cô thư kí của anh muốn đưa anh về, sau đó thì… … cô không dám nghĩ tiếp. Quả nhiên anh không cô đơn quá lâu, chưa đến mười ngày, trong lòng anh đã có người khác rồi.

Nói không chừng trước đây bao nhiêu lần anh về nhà lúc nửa đêm nửa hôm cũng đều do cô thư kí chu đáo của anh đưa về. Bây giờ không có cô, anh càng thấy thuận tiện.

Tim bỗng nhói đau như bị ai bóp nghẹt, cô buông muỗng, siết chặt ngực áo, tay ấn nhẹ, nét mặt nhăn nhíu đầy đau đớn.

“Cô sao vậy?” Trọng Khải phát hiện ra sự khác thường của cô, vội vàng nắm lấy tay cô.

Cô cố sức vẫy ra, hai mắt nhắm chặt lại, một cảm giác buồn nôn dâng trào, cô đứng bật dậy chạy vội vào toilet. Tiểu Du chưa ăn gì, nên chỉ không ngừng nôn khan, nôn thốc cho đến khi dạ dày phát ra tiếng réo ục ục, cô mới đứng thẳng lên, dùng nước lạnh vỗ vỗ vào mặt, một chút buốt lạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Tiểu Du nghiêng người dựa vào tường, bình ổn lại cảm giác rối loạn trong lòng, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt hiện ra trong gương. Người chưa già mà nhan sắc đã tàn phai, ha, cô có cái gì để người ta lưu luyến đây? Không có gương mặt xinh đẹp, cũng chẳng phải là mối tình đầu sâu sắc khó quên, cô có tư cách gì để tranh giành với người khác chứ? Huống hồ hiện giờ cả hai đã là người xa lạ, cô còn bực bội cái gì, có làm gì cũng là quyền tự do của anh.

Cô chỉ tự rước phiền não vào người.

Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên mặt, Tiểu Du bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Trọng Khải đang đứng ở bên ngoài, cô mỉm cười áy náy, “Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.”

Mặt anh cũng chẳng có biểu hiện gì, không nói không rằng, bước đến gần dang tay vòng qua vai cô, nhẹ nhàng dìu cô về phòng ăn, cô quay sang nở một nụ cười biết ơn.

Trọng Khải bỗng nhiên dừng bước, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, Diệp Tiểu Du cũng quay sang nhìn và đụng ngay ánh mắt lạnh lẽo, ngập tràn phẫn nộ của Kỷ Dược Phi, Cát Tinh Nhi đang ôm eo anh, còn tay anh đang đặt trên vai cô ta.

Mấy ngày không gặp, hội ngộ thế này thực sự quá thú vị.

Diệp Tiểu Du bỗng cảm thấy buồn cười.

Cát Tinh Nhi ôm chặt lấy Kỷ Dược Phi như muốn thể hiện sự chiếm hữu, ánh mắt căm tức, đã không nhượng bộ lại còn hùng hổ. “Cô muốn thế nào?”

Có một số người phụ nữ, lúc ở trước mặt đàn ông thì luôn tỏ ra yếu đuối, nhu nhược, nhưng khi ở trước mặt đối thủ thì lại giương nanh múa vuốt, xả thân quên mình.

Cát Tinh Nhi chính là loại phụ nữ đó, kể từ khi biết tin Kỷ Dược Phi li hôn, cô mừng thầm trong bụng, không ngại hao tốn tâm tư phô bày dáng vẻ quyến rũ mê người, cố sức hòng dụ dỗ Kỷ Dược Phi lên giường. Mặc dù vẫn chưa thành công, nhưng cơ hội tối nay tốt như vậy, cô không muốn bỏ lỡ. Thật không ngờ, hết đường rồi hay sao mà lại chạm trán với bà Kỷ.

Khó xử, Diệp Tiểu Du vịn vào cánh tay Trọng Khải, các ngón tay lạnh toát, cô nép người, nhường đường cho bọn họ, rồi hờ hững gật đầu, bước về phía bàn của mình.

“Xem ra cô cũng rất có giá đó?” Kỷ Dược Phi cất giọng lạnh lùng, không giống kẻ say rượu một chút nào.

Diệp Tiểu Du lặng người, không quay đầu lại, cười nhẹ rồi nói: “Cám ơn!”

“Thật không uổng công cô cầu nguyện trước mặt Phật Tổ suốt 500 năm, quả nhiên trong thời khắc đẹp đẽ nhất đã gặp được người đó.” Kỷ Dược Phi quét ánh mắt sắc bén vào người đàn ông nước ngoài toàn thân tỏa ra một loại khí chất xuất chúng kia, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy mỉa mai. Nếu nói Kỷ Siêu yêu thầm Diệp Tiểu Du, anh sẽ chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng người đàn ông này, xét cả ngoại hình lẫn khí chất đều khiến anh cảm thấy nguy hiểm, quá mức nguy hiểm.

“Kỷ Dược Phi, anh đi chết đi!” Diệp Tiểu Du toàn thân run rẩy, xoay lại nhìn chằm chằm vào Kỷ Dược Phi, mặt trắng bệch. Vậy là anh đã đọc được bài thơ “Cây nở hoa”, người đàn ông đó rõ ràng là anh, sao anh có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy. Anh không yêu cô cũng không sao, nhưng cần gì phải sỉ nhục cô như thế.

“Chết? Tại sao cô phải nguyền rủa tôi chết hả? Sợ tôi cản trở cô ư, chẳng phải tôi đã đồng ý li hôn rồi sao? Lẽ nào cô còn chê chưa đủ tự do? Ha, yên tâm, tôi không có hứng thú với một con mọt sách đâu, loại phụ nữ mà tôi thích là… …”

Kỷ Dược Phi đột nhiên xoay người, kéo Cát Tinh Nhi sát vào lòng, trước bao nhiêu lời xì xầm của những người trong nhà hàng, cứ như vậy mà hôn cô ta.

Diệp Tiểu Du bỗng thấy mọi thứ trước mắt tối sầm lại, cô khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía hai người bọn họ, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, sau đó xoay người đi thẳng ra cửa, Trọng Khải vội vàng thanh toán. Cô cứ thế đi thẳng về phía trước, không nhìn đường, cũng chẳng để ý xe cộ, cứ như vậy mà đi, có mấy chiếc xe chạy nhanh thiếu chút nữa đã tông vào cô, tài xế chửi ầm cả lên, cô cũng không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục đi, mãi tới khi Trọng Khải đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

Cô hờ hững ngẩng đầu, dưới ánh đèn đường, Trọng Khải thấy cô cắn môi đến ứa máu, khóe miệng vẫn còn đọng lại một vệt đỏ tươi. Có một góc núi băng vừa sụp đổ. Anh tìm không thấy khăn giấy, chỉ đành dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu.

Cô tỉnh táo trở lại, gạt tay anh đi, định đẩy anh ra, anh không buông, ôm chặt lấy cô kéo vào trong xe.

“Anh làm gì vậy?” Cô nhíu mày, hốc mắt và trên mặt khô khốc khiến anh thấy bất ngờ.

“Thật xin lỗi! Không nên đưa cô đến đây ăn cơm.” Anh châm thuốc, rít một hơi, nhìn sang cô.

“Anh không có lỗi!” Cô không quay đầu qua, không muốn để lọt vào mắt anh bất kì sắc thái biểu cảm nào. Không ai sai cả, nếu trước đây trong lòng vẫn còn chút vấn vương hoài niệm, thì giờ phút này tất cả đều đã tan biến hết, không yêu cũng không hận, tim cô đã nguội lạnh rồi, hoàn toàn nguội lạnh.

“Nếu cô muốn khóc, tôi sẽ không để ý đâu.”

“Tôi không có lí do gì để khóc.”

“Giải phóng tâm trạng sẽ thấy thoải mái hơn. Ở đây cũng không có ai… …”

Anh tưởng cô sẽ xấu hổ, ha, nếu xấu hổ một lần có thể khiến tim bớt đau một chút, cô bằng lòng, đáng tiếc đó chỉ là việc làm vô ích.

Nhẹ giọng nói địa chỉ nhà mình, “Phiền anh đưa tôi về nhà.” Cô không muốn nói thêm lời nào nữa.

Anh nhìn sang cô, khởi động xe, chầm chậm chạy về phía trước. Trời quả thật đã đổ tuyết, bên ngoài cửa xe từng bông từng bông tuyết bay lượn quay cuồng dưới ánh đèn xe, đây là trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh trong năm nay, tới thật là đúng lúc.

“Cô Diệp, tôi kể câu chuyện cũ của tôi cho cô nghe nhé!” Trọng Khải khẽ nói, hai mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Uh!” Diệp Tiểu Du không hiếu kì, đáp đại một tiếng.

“Nói ra có thể cô không tin, tôi là GAY. Không cần kinh ngạc, đây là chuyện rất bình thường ở nước ngoài. Thật ra trước đây tôi không phải như vậy, nhưng hồi học cấp 3, tôi gặp được một người, đó là bạn học của tôi. Cậu ấy là người khơi mào trước, tình yêu điên cuồng của cậu ấy giống như từng đợt từng đợt thủy triều ồ ạt nhấn chìm tôi. Tôi từng kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu ấy làm rung động. Tôi cam tâm tình nguyện yêu cậu ấy. Chúng tôi ở bên nhau được 10 năm, nhưng năm ngoái cậu ấy bỗng nhiên nói với tôi, cậu ấy phát hiện mình có thể yêu được người khác giới. Cậu ấy muốn sinh con đẻ cái, muốn có một gia đình bình thường, cậu ấy muốn quay đầu.” Trọng Khải nói đến đây thì dừng xe lại, châm một điếu thuốc, để khói thuốc che đi gương mặt mình, “Còn tôi vẫn ở lại trên con đường không có lối về đó, càng đi càng xa. Tôi không hận cậu ấy, mỗi một người đều có quyền yêu hoặc không yêu người khác. Tôi từng chán nản, từng suy sụp, nhưng sau đó cũng bình tĩnh trở lại. Tôi quyết định tới Trung Quốc, chuyên tâm công tác. Cô Diệp, tình yêu rất đẹp, nhưng không phải là tất cả trong cuộc đời.”

“Nhưng sau này anh đã không thể cười được nữa, có phải không?” Diệp Tiểu Du thấp giọng nói.

“Phải, từ lúc đó trở đi, tôi chưa từng vui vẻ. Thật lòng yêu một người, cả đời chỉ có thể có một lần, sau này dù có gặp được ai đi nữa, cũng sẽ không có lại được thứ tình cảm mãnh liệt đó.” Trên khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng hiện lên một chút đau đớn.

“Chúng ta đều là những người đáng thương.” Cô thì thầm.

Anh dập thuốc, nhìn sang cô, “Không có người yêu không đáng thương, kẻ không biết yêu thương người khác mới là thứ sâu bọ đáng thương.”

Có lẽ bởi vì anh là GAY, là người đồng bệnh tương lân, nên cô dẹp bỏ mọi phòng bị trong lòng, tất cả những ấm ức trước đây cứ như vậy mà tuôn trào. Trọng Khải vẫn nhìn thẳng về phía trước, không có ý định cho xe chạy.

Cô đang rấm rức khóc.

“Đừng cố nén làm gì.” Giọng nói của anh không ấm áp, nhưng lại khiến người ta cảm động, anh đưa tay kéo nhẹ, cô ngã nhoài vào lòng anh, tựa đầu vào ngực anh mà khóc, anh không thay đổi tư thế, dịu dàng ôm lấy cô, đầu đặt nhẹ trên vai cô, giống như hai chú chim nhỏ dựa sát vào nhau cùng chống chọi giá rét.

Một hồi lâu sau, cô mới ngừng khóc, hai mắt sưng đỏ, ngại ngùng cười gượng, “Xin lỗi, làm ướt áo anh rồi.”

Anh lắc đầu, “Không sao, ít nhất thì trong hai chúng ta vẫn còn một người có thể cười, rất tốt!” Anh vuốt ve gương mặt cô, “Tôi rất ao ước mình có thể cười.”

“Trọng Khải,” Diệp Tiểu Du bỗng nhiên quên đi nỗi đau của bản thân, xót xa nói, “Chúng ta làm bạn, được không?”

“Cô không để ý tôi là GAY sao?” Anh tự ti nói.

“GAY cũng là người mà, chẳng qua người họ yêu là những người cùng giới mà thôi, thật lòng yêu một người thì không có lỗi, em đánh giá cao lòng chân thành và sự ưu tú của anh. Sau này, đừng nói em cười ngu ngơ nữa là được, em sẽ là một người bạn tốt.”

Diệp Tiểu Du nghiêm túc nói. Anh phơi bày nỗi đau cũ trước mặt cô, chỉ vì muốn cô hiểu rõ tất cả mọi việc đều sẽ qua đi, cô có lí do gì để từ chối một người bạn như vậy?

“Em tên Tiểu Du, chữ du trong cây du, một loại cây rất phổ biến, ở những vùng thôn quê đâu đâu cũng có thể gặp.” Cô đưa tay về phía anh.

Anh nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, ánh mắt xanh lam như đại dương khẽ xao động tỏ vẻ hân hạnh, “Trọng Khải!”

Hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào nhau, anh cúi người hôn lên trán cô, “Đêm hôm nay, đối với em là bất hạnh, nhưng đối với anh mà nói, lại là một loại may mắn, ở Trung Quốc này, anh đã có được một người bạn tâm giao.”

“Em rất sẵn lòng.” Có một người bạn cao to vạm vỡ, lại không cần phải để ý tới sự khác biệt về giới tính, không phải lo lắng bất cứ điều gì, Diệp Tiểu Du cảm thấy hài lòng, huống chi trí tuệ của anh cũng khiến cô rất ngưỡng mộ.

Chỉ có điều cô không ngờ, phương thức kết bạn này để lại nhiều dư vị đến như vậy. Nói như thế nào, cũng là rất đau rất đau.