Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 5: Duyên khởi 2




Ánh mặt trời tỏa chiếu khắp muôn nơi, muốn trốn tránh đâu phải dễ gì mà làm được. Cảnh tượng đó như ác mộng đeo bám suốt sáu năm, cuốn Diệp Tiểu Du vào thói quen đi đâu cũng ba người, thói quen cứ hễ ngước mắt lên, là nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt.

“Tiểu Du, sức khỏe Viện Viện không tốt, em giúp bạn chép bài nhé.”

“Tiểu Du, sắp tới kỳ thi, em giúp Viện Viện ôn tập nha.”

“Tiểu Du, lúc ra ngoại ô chơi, em nhớ trông chừng Viện Viện, đừng để bạn chạy lung tung.”

“Tiểu Du, giúp anh coi chừng đừng để Viện Viện đi chơi riêng với tụi con trai.”



Học cùng trường với Kỷ Dược Phi được một năm, anh đi xa học đại học năm năm, bất kể là điện thoại hay gởi thư, lúc nào cũng tìm Diệp Tiểu Du. Viện Viện quá ngây thơ, quá khờ khạo, không hiểu chuyện, giỏi giang như Tiểu Du, chỉ cần bên cạnh Viện Viện có Tiểu Du, Kỷ Dược Phi mới có thể yên tâm. Kỳ thực anh quên mất một điều Diệp Tiểu Du nhỏ hơn Viện Viện hai tuổi.

Vu Viện Viện trưởng thành trong vui vẻ, không lo lắng, không ưu tư, hưởng thụ một liều thuốc pha lẫn giữa tình bạn và tình yêu.

Lại một mùa hè nữa, trên con đường nhỏ giữa hai hàng cây trong trường Kỷ Dược Phi nắm tay Viện Viện, nhàn nhã tán bộ. Anh cao hơn một chút, cũng cường tráng hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ cương nhu của một chàng trai đĩnh đạc, Viện Viện ngoại trừ cao thêm một chút, vẫn là gương mặt búp bê hấp dẫn chết người kia.

Nhưng Diệp Tiểu Du lại cao lên rất nhiều, khuôn mặt không còn vẻ ngây ngô lúc nhỏ, đang dần phát triển thành một cô gái xinh xắn và thông minh. Nhìn bóng hai người dắt tay nhau phía trước, cô mỉm cười thông cảm, Viện Viện chuẩn bị thi đại học, anh vội vã từ Thiên Tân trở về bầu bạn. Kỷ Dược Phi hiện tại đã là trưởng nhóm thiết kế của một công ty quảng cáo. Một nhân tài mới đang lên, mỗi hành động cử chỉ đều tràn đầy tự tin, phóng khoáng.

“Đến Thiên Tân đi! Anh Phi đã mua nhà ở đó rồi, em tới đó là có nhà để ở, không cần ở trọ trong trường làm gì.” Kỷ Dược Phi yêu thương sắp xếp cho cô bé được mình che chở từ nhỏ cho đến khi trở thành một thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, sự kỳ vọng và vui sướng đó không lời nào có thể diễn tả được.

“Thiên Tân, Bắc Kinh, có ích lợi gì, quan trọng là em có thể thi vào hay không kìa?” Vu Viện Viện rất hiểu bản thân, “Em đâu phải Diệp Tiểu Du, Bắc Đại, Thanh Hoa, Hiệp Hòa tùy bạn ấy chọn, anh Phi à, em là Viện Viện đó!”

“Đúng, anh Phi đương nhiên biết em là Viện Viện, hay là học cao đẳng trước thì thế nào, chọn một ngành thú vị nào đó, ở bên anh Phi nhiều một chút.”

Viện Viện quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Du đang lẳng lặng phía sau, lại nhìn sang Kỷ Dược Phi, thành thật nói: “Anh Phi, bất kể là trường nào, nếu không có Tiểu Du làm bạn, em chỉ là một cọng cỏ đuôi chó, không có bạn học nào chịu để ý tới em, em thực sự rất ngốc.”

“Em có anh mà!” Kỷ Dược Phi thật muốn nổi điên, vì sao cô luôn muốn kéo con bé Diệp Tiểu Du kia vào.

Diệp Tiểu Du cười dửng dưng, “Cô giáo vừa nãy tìm mình có việc, mình đi trước nha!” Thế giới của hai người yêu nhau, thêm một người thì quá chật, cô đi chỗ khác thì tốt hơn.

Trong phòng học không khí sôi nổi, mấy ngày nay vì chuyện chọn nguyện vọng, tất cả mọi người đều giống như phát điên.

“Tiểu Du, bạn chọn trường nào?”

Diệp Tiểu Du lắc đầu xa cách, “Chưa chọn, mình muốn bàn với mẹ rồi mới tính.”

“Đừng hỏi nó, nó thi đâu mà chả đậu, vấn đề là nó muốn tới chỗ nào mà thôi.”

Muốn tới chỗ nào? Muốn tới chỗ nào? Diệp Tiểu Du bỗng ngây người, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trái tim cô ở nơi nào? Nếu như không có ánh mặt trời kia, trái tim sẽ không khao khát sự ấm áp mãnh liệt đến vậy, biết rõ đó là một mối tình không kết quả, là cạm bẫy của số phận, phủ đầy đau thương của số mệnh, vậy mà vẫn rơi vào, không tự chủ được.

Kỳ thi lớn vào tháng sáu, Diệp Tiểu Du xưa nay luôn lạnh lùng điềm đạm lại làm sót một câu trong bài thi thứ nhất, đến bài thi thứ hai, lại còn tới nhầm trường thi. Đến lúc có điểm, cô chỉ đậu vào một trường cao đẳng hạng ba ở Thiên Tân, vào học chung với cô bạn Vu Viện Viện tiêu tiền bậc nhất. Thầy hiệu trưởng, các thầy cô đều đấm ngực thở dài. Diệp Tiểu Du chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biểu hiện ra một chút tâm tư nào. Giáo viên sợ cô nghĩ quẩn trong lòng, cố ý mời mẹ Tiểu Du tới. Mẹ cô không nói không rằng, dẫn Diệp Tiểu Du về nhà.

Lê bước nặng nề theo sau mẹ, trong lòng thấp thỏm không yên. Vừa vào trong nhà, mẹ liền khóa chặt cửa lại.

“Quỳ xuống!” Mẹ nhìn cô, lớn tiếng quát.

Diệp Tiểu Du từ trước tới giờ chưa từng thấy mẹ nghiêm khắc như thế, gương mặt hiền hòa tái đi không còn sắc hồng, cô sợ hãi quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa, “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con học lại một năm có được không?”

Mẹ cô cười miễn cưỡng, ngồi xuống ghế, “Tiểu Du, con tự làm theo ý mình, tự quyết định chọn lựa như vậy, thì mẹ sẽ thuận theo con, cho con đi Thiên Tân. Nhưng con phải thề trước mặt mẹ, trong ba năm này, nếu vẫn không tìm được cái người trong mộng kia của mình, con nhất định phải làm lại từ đầu sống cuộc sống cho ra con người, chứ không phải một kẻ làm nền, một món đồ trang sức.”

“Mẹ!” Diệp Tiểu Du hoảng hốt nhìn mẹ, chút tâm tư nhỏ bé của mình đã không thể thoát khỏi ánh mắt mẹ, trong lòng không khỏi xấu hổ ngượng ngùng.

“Trên đời này những thứ tốt rất nhiều, một số thứ chỉ có thể dùng làm phong cảnh để ngắm, mà không thể đem về làm của riêng. Làm người cần kiên định một chút, đi bước nào chắc bước đó. Tiểu Du, ông trời cho con một phần trí tuệ, là để con làm chuyện ngốc nghếch hay sao? Con nên biết thế nào là đủ, đừng dùng trí tuệ của mình để tự rước lấy phiền não. Mất đi sáu năm cũng không thể đào được báu vật, Tiểu Du, con còn ôm hy vọng tới bao giờ?”

“Mẹ…” Lòng Diệp Tiểu Du đã hối hận không kịp, lời nói của mẹ đã thức tỉnh sự mê muội của cô, nhớ tới những ngày tháng vất vả cực nhọc chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau trước đây, hiểu ra hôm nay mình đã ích kỷ như thế nào, tùy hứng như thế nào. Cô quỳ trước mặt mẹ, ôm chân mẹ, khóc nức nở.

Rất nhiều người có một tương lai rải thảm hoa hồng, còn tương lai của cô lại hư vô mờ mịt đến mức không dám nghĩ đến. Chỉ có thực sự bước đi trên đường của mình, mới có thể thay đổi cuộc sống, thực hiện được ước mơ. Còn những ao ước ảo tưởng xa vời đều là vô nghĩa, dệt mộng quá đẹp, đối với cô mà nói là quá xa xỉ.

Mơ mộng thuộc về bóng đêm, dưới ánh mặt trời chúng không có cách nào tồn tại.

Một mối tình mờ mịt không tương lai đã bị chôn vùi vào mùa hè năm cô mười tám tuổi.

Dù sao cũng là học sinh loại ưu, Diệp Tiểu Du vừa vào trường, đã nhận được sự quan tâm của ban giám hiệu, cô chọn học một bộ môn phù hợp, cũng bắt đầu tách mình khỏi Vu Viện Viện.

Sự chân thật và đơn thuần của Viện Viện đã giúp cô ấy có thêm nhiều bạn bè, cộng thêm sự rộng rãi của Kỷ Dược Phi, các bạn của cô cũng chiều chuộng cô hết mực. Còn Diệp Tiểu Du thì bị gán ột cái tên là “mỹ nhân mọt sách”, người khác đều tận hưởng cuộc đời sinh viên tươi đẹp, còn cô thì chỉ cắm đầu vào học.

Đêm khuya từ thư viện trở về, đèn trong phòng ngủ đã tắt, mò mẫm rửa ráy qua loa, leo lên giường, các bạn cùng phòng vẫn còn đang rì rầm bình luận.

“Ê, có thấy bạn trai Vu Viện Viện không? Siêu đẹp trai luôn nhé.”

“Ừ, anh ta hình như rất yêu nó, mỗi cuối tuần đều tới thăm, bình thường, cũng điện thoại liên tục, đúng rồi, bữa trước còn tặng riêng cho nó một cái điện thoại di động, nói là để tiện lúc nào cũng có thể nghe được giọng nó, oa, làm cho người ta thèm phát khóc đây nè.”

“Phải đó, nghe nói, đợi nó tốt nghiệp, là hai người kết hôn luôn.”

“Aissh, Vu Viện Viện thật tốt số, ưu tú thì thế nào, xinh đẹp thì sao, tìm được một người bạn trai nhiều tiền cưng chiều mình mới là chân lý.”

“Đúng, chí lí!”



Tiếng nói dần dần nhỏ đi, mơ màng, các bạn cùng phòng từ từ chìm vào giấc ngủ. Diệp Tiểu Du mở choàng hai mắt, nước mắt lặng lẽ chảy theo gò má thấm vào áo gối, vì sao đã cố gắng đến như vậy, vẫn không thể quên được? Cô thực sự mệt mỏi rã rời.

“Tiểu Du, anh Phi rủ bạn đi ăn cùng.”

“Mình không đi đâu, mùa đông này mình sắp có cuộc thi, còn nhiều bài vở vẫn chưa học, bạn đi đi!”

“Nhưng anh Phi lúc nào cũng nhắc tới bạn.”

“Cho mình gởi lời hỏi thăm ảnh.”

“Tiểu Du…”

“Đi nha!” Không dám tiếp tục nhìn Viện Viện, Diệp Tiểu Du vội vã chạy mất. Không thể tiếp tục quen đắm mình dưới ánh mặt trời nữa, sau khi thói quen trở thành tự nhiên rồi, thì rứt ra sẽ rất khó, không có hi vọng, vậy thì đừng ảo tưởng nữa, chưa từng sở hữu, cũng sẽ không đau lòng.

Mùa xuân năm sau, trong trường bùng lên một tin tức nóng hổi: Sinh viên “năm hai” Diệp Tiểu Du nhảy lớp tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh, trúng tuyển vào khoa Toán đại học Bắc Kinh. Tin tức này liền giống như một huyền thoại, trở thành “điểm nóng” bàn tán khắp sân trường.

“Tiểu Du, bạn không cần mình nữa sao?” Viện Viện đáng thương nhìn Diệp Tiểu Du đang thu dọn hành lý. Ngày mai, Tiểu Du sẽ đi Bắc Kinh học, từ cấp hai cho đến cao đẳng, hai người đã bên nhau bảy năm, Tiểu Du giống như một người chị quan tâm chăm sóc Viện Viện, vậy mà giờ đây, chỉ còn lại cô một mình, cô bỗng nhiên cảm thấy mất mát.

“Không phải còn có nhiều bạn bè khác hay sao? Hơn nữa, anh Phi của bạn cũng ở đây!” Nhắc đến tên người kia, tim cô hơi thắt lại, Diệp Tiểu Du cười nhạt khinh thường trái tim mình.

“Đâu có giống nhau.” Viện Viện ngồi trên giường, vẻ mặt khổ não, “Anh Phi có công việc, lúc nào cũng bận rộn. Còn những người khác lại không giống như bạn, tụi nó không chân thành như bạn.” Tuy rằng thành tích học tập kém cỏi, nhưng Viện Viện vẫn rất biết cách nhìn người.

Diệp Tiểu Du ngừng đôi tay bận rộn, xoay người ôm lấy Viện Viện, “Vậy hãy tự lập một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện dựa dẫm vào người khác.

Thiên Tân cách Bắc Kinh rất gần, lúc rảnh thì tới thăm mình, không thì viết thư ình.”

“Aissh, Tiểu Du, sau khi vào Bắc Đại rồi, con đường sau này của bạn nhất định sẽ hoàn toàn khác biệt với mình, muốn tiếp tục sống giống như trước rất là khó.” Sau khi tốt nghiệp, Viện Viện sẽ tới công ty Hoa Vũ làm việc, điều này đã định sẵn từ lúc nhỏ, còn Tiểu Du, học thạc sĩ, học tiến sĩ, làm nghiên cứu, bất kể làm cái gì, nhất định cũng là người của một thế giới khác. Viện Viện cảm thấy rất buồn.

“Viện Viện ngốc, mặc kệ là làm gì thì vẫn ở trong nước, muốn gặp đâu có khó. Không thể ngày ngày ở chung, thì thỉnh thoảng tụ họp cũng được mà!” Tiểu Du nhẹ nhàng an ủi.

Viện Viện rưng rưng gật đầu, nhìn hành lý Tiểu Du đều đã đóng gói xong, “Anh Phi nói một lát lái xe tới đưa bạn ra ga.”

“Không cần đâu!” Diệp Tiểu Du nhỏ giọng từ chối, đa tình tự cổ hận ly biệt, lẽ nào sợ cô quên anh, còn muốn cố gắng hết sức gặp mặt thêm một lần nữa hay sao?

“Không phiền gì đâu.” Viện Viện khăng khăng, anh Phi nói Tiểu Du giúp cô nhiều như vậy, đưa tiễn một chút là việc nên làm, nhưng vì sao Viện Viện trông có vẻ như không muốn như thế.

“Nhưng mình chỉ muốn hai đứa mình đi với nhau thôi, có thêm anh Phi, hai đứa mình sẽ không thể nói mấy chuyện bí mật.” Diệp Tiểu Du nói vòng vo, Viện Viện tưởng là thật, liền gọi điện thoại cho Kỷ Dược Phi, anh “ừ” một tiếng, dặn dò Viện Viện đi đường phải cẩn thận này nọ rồi cúp máy.

Anh không nói “tạm biệt” với cô, có lẽ không bao lâu sau, hình dáng cô thế nào cũng sẽ quên luôn, vĩnh viễn anh cũng sẽ không biết có một cô bé đã lặng lẽ dõi theo anh suốt bảy năm. Như vậy cũng tốt, cả hai cùng hẹn sẽ lãng quên, không bao giờ gặp lại.

Trước khi lên xe, Diệp Tiểu Du gọi điện thoại ẹ. Ở đầu dây bên kia, giọng mẹ cô nghẹn ngào, “Một cô gái tốt như vậy, sau này nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

“Con cũng nghĩ như vậy.” Diệp Tiểu Du rưng rưng cười nói.

“Trong cuộc đời, có một số chặng đường bắt buộc phải đi qua mới có giá trị, lúc quay đầu nhìn lại, sẽ không tiếc nuối.”

“Dạ! Mẹ có hối hận năm đó đã yêu ba không?”

“Không, tuy vì yêu đương mà không thể vào đại học, nhưng sau khi vào đại học rồi, liệu có thể gặp được một người như ba con hay không, mẹ không muốn suy đoán, cũng không mơ mộng, mẹ chọn lựa hiện thực trước mắt.”

“Con hiểu rồi, mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải bận lòng vì con nữa.”

“Mẹ tin con!”

Lớp nghiên cứu Khoa Toán của Bắc Đại xuất hiện một cô gái, bao nhiêu nam sinh nhảy cẫng lên nôn nóng mong đoạt được trái tim nàng. Học nghiên cứu sinh đã hiếm khi có được một mỹ nữ, huống hồ khoa Toán lại toàn là nam sinh. Sự xuất hiện của Diệp Tiểu Du, giống như tiên nữ giáng trần, bởi vì là người đẹp, tính tình lại khép kín, người vây quanh thì rất nhiều, người tới gần cực ít, tới cuối cùng, biến thành cảnh tượng các vì sao lượn lờ quanh mặt trăng.

Diệp Tiểu Du không có ý định cặp đôi với ai, cũng không mong được ai che chở yêu thương. Một mình cũng tốt, đọc sách, đi dạo phố, không phải lo nghĩ nhiều, tự do thoải mái. Cô rất hưởng thụ một cuộc sống như vậy.