Không Được Bắt Nạt Ta

Chương 6




"Con thỏ nhỏ, sao ánh mắt của em lại ai oán như vậy?" Nam nhân cười híp mắt hôn nhẹ cậu, "Lẽ nào là biểu hiện của tôi còn chưa đủ để thỏa mãn em?"

Cố ý xuyên tạc ý của cậu, đồng thời cự vật trong cơ thể rút ra. Nam nhân đem cậu trở mình, nắm lên một chân của cậu, nhắm vào hoa tâm tầng tầng đỉnh nhập.

"A!" Cậu cắn vào môi dưới, xuất ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Nam nhân sau khi vào xong, lại không vội công trì lược thành, trái lại án binh bất động.

Một khi trở nên bất động, những cảm thụ nhỏ bé trái lại lại trở nên rõ ràng. Hành lang mềm mại không hề có khoảng cách bao vây kẻ xâm nhập, nơi đụng vào nhau truyền đến những nhịp đập mạnh mẽ mà có quy luật.

"Cảm giác được sao, nơi này của con thỏ nhỏ, cắn tôi thật chặt."

Nam nhân trêu tức ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bị lối vào bị ép gần như đến cực hạn, trêu đến nơi đó run rẩy một lúc lâu..

"Cái vật nhỏ này cũng rất đáng yêu."

Ngón tay lại chuyển qua phía trước, nắm chặt vật nhỏ điềm đạm đáng yêu, đầu nhọn ở trong không khí lộ ra một vệt đỏ ửng khiến người yêu thương.

"Ô... Không muốn... Lê Phàm... Van cầu anh..."

"Không được nha." Nam nhân vô tình từ chối sự cầu xin của cậu, "Còn chưa đủ, sớm lắm a."

Lợi tức hơn mười năm, không thể chỉ đòi lại dễ dàng như thế được! Coi như một năm làm một lần, cũng vẫn chưa tới một nửa đâu.

Nam nhân nhếch miệng, quyết định không nói cho con thỏ nhỏ âu yếm con số đáng sợ này, miễn cho cậu không chịu được ngất đi...

Còn sống sao?

Cậu mở mắt ra, cảm giác trước mắt một vùng tăm tối, không biết chiều nay là tối. Hơi hơi cử động, phần eo lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, làm cho cậu ngã lại trên giường.

Nơi này là... Địa ngục sao? Nhất định là địa ngục không sai, bằng không tại sao xương cốt toàn thân cậu lại đau như vậy, giống như bị người mạnh mẽ bóc ra rồi dính lại vậy?

Ô, gia gia đã qua đười a a, tôn nhi bất hiếu tìm đến ngài a...

"Con thỏ nhỏ tỉnh rồi a."

Một cái tay ôm hông của cậu kéo lại, động tác thô lỗ làm cho cậu "A a" kêu lên thảm thiết.

Đèn sáng. Sau khi con mắt đã thích ứng được, cậu nhìn thấy gương mặt ôn nhu của nam nhân. Ký ức nam nhân bỏ mặc chính mình trước khi ngất tràn vào trong đầu như thủy triều... Cậu hơi đỏ mặt, không được tự nhiên dời tầm mắt.

Âu Dương hôn mặt của cậu một cái, hỏi: "Đói bụng sao?"

Cậu oan ức xẹp xẹp miệng: "Đói bụng. Hơn nữa đau quá!"

"Đau chỗ nào?"

"Eo! Còn có lưng! Cái cổ! Cánh tay! Chân!"Nói chung, toàn thân đều đau!

"A..." Nam nhân cười khẽ, "Con thỏ nhỏ đáng thương."

Biết ta đáng thương ngươi còn làm! Cậu âm thầm ở trong lòng oán thầm.

"Ngủ tiếp một chút đi. Tôi gọi bữa tối, lập tức sẽ đưa ra. Chờ em cơm nước xong, Quý Ninh hẳn cũng đến rồi."

"Ồ."Cậu theo lời nhắm mắt lại.

Quý Ninh... Quý Ninh?!

Cậu kinh hoảng kêu to lên: "Đại ca?!"

Quý Ninh là ai cơ chứ?

Trưởng tử mà Quý gia phụ mẫu vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Mục tiêu sống mà tiểu đệ Quý gia vẫn phấn khởi truy đuổi.

Thanh niên tiền đồ vô hạn trong mắt các sư trưởng.

Người đàn ông tốt mười phân vẹn mười trong mắt phụ nữ.

Kình địch duy nhất Âu Dương Lê Phàm thừa nhận khi còn sống.

Người mà Quý Hân sợ nhất ngoài Âu Dương Lê Phàm...

"Đại ca muốn tới, làm sao bây giờ?" Quý Hân gấp đến độ như con kiến nhỏ trên chảo nóng, hận không thể ở trên giường bò tới bò lui biểu đạt sự lo lắng của chính mình, nhưng đáng tiếc tiểu thân thể của cậu nơi nào cũng đau, căn bản là làm không được động tác có độ khó cao như thế.

Âu Dương không vui nhíu mày lại. Nhìn thấy con thỏ nhỏ vì những người khác mà hoang mang, khiến cho trong lòng hắn phi thường khó chịu, dù cho người này là đại ca ruột của con thỏ nhỏ. Hắn trừng phạt nặn nặn mũi của Quý Hân, nói: "Hắn tới thì tới, cũng sẽ không ăn em, sợ cái gì."

Không sai, người duy nhất trên thế giới này có thể ăn con thỏ nhỏ chỉ có hắn! Quý Ninh đến rồi càng tốt hơn, hắn muốn cho cái người vẫn đều là trở ngại mình cùng con thỏ nhỏ tương thân tương ái thấy rõ sự thực này, thẳng thắn mà đem lòng tự tin của đối phương đạp dưới chân!

Có thể Quý Hân không nghĩ như thế, đối với cậu mà nói, đại ca chính là nhân vật nguy hiểm gần giống như người nam nhân trước mặt này. Lấy sức công phá mỏng manh của cậu, liền một người đều không chống đỡ được, huống hồ là hai... Nếu như bị đại ca phát hiện việc làm của cậu cùng Âu Dương tối hôm qua nhất định sẽ nổi trận lôi đình!

Hầu như có thể tưởng tượng được sự khinh thường trên gương mặt đoan chính chính trực của đại ca, Quý Hân khịt khịt mũi, muốn khóc.

Không lo toàn thân đang đau nhức, không lo nỗi đau rát ở một vị trí nào đó, không lo bụng nhỏ đang đói cồn cao ùng ục ùng ục, cậu muốn tiêu diệt hết tất cả chứng cứ trước khi đại ca đến!

Cắn răng, cậu đẩy thân thể, chưa dậy được bao nhiêu đã bật người nước mắt lưng trong, một lần nữa nằm trở lại.

Nam nhân không hề thông cảm cười toe toét lại một lần nữa lấy hết trọng lượng thân thể đè lên người cậu, càng tăng lên cảm giác đau vỡ toàn thân của cậu.

"Âu Dương..." Cậu vô cùng đáng thương.

"Hả?"Nam nhân hơi nhíu mày.

"Để tôi lên có được hay không?" Con mắt trát a trát, toát ra ánh sáng cầu xin.

Nam nhân không động phun ra hai chữ: "Không được."

Vừa nhìn liền biết cái đầu nhỏ trước mắt đang nghĩ cái gì. Hủy thi diệt cứ? Hắn chắc chắn sẽ không cho phép!

Bàn tay lớn ôm lấy con thỏ nhỏ đang run lẩy bẩy, an ủi sờ sờ đầu của cậu.

"Không quan trọng lắm, không có việc gì."

Quý Hân oan ức xẹp xẹp miệng: ngươi đương nhiên không có việc gì, có việc chính là ta!

Khi chuông cửa vang lên, Quý Hân suýt chút nữa từ trên giường nhảy lên.

"Đại đại đại đại đại ca..."Cậu hoảng sợ nhìn cửa, ngay cả lời đều không nói hết.

Xong đời rồi! Đại ca đã đến rồi, cậu còn quần áo không mặc bị nam nhân đè xuống giường, tiếp tục để cho hắn ăn. Đại ca nhất định sẽ giết cậu, nhất định! Ô ô...

"Âu Dương, van cầu anh... Để tôi ngồi dậy mà..."

Nam nhân khẽ cười hôn nhẹ mặt của cậu, nhét một viên anh đào vào trong miệng cậu, nói: "Tôi đi mở cửa." Âm thanh đột nhiên hạ thấp, "Nếu như em dám nhân cơ hội bò lên... Hừ hừ!"

Cậu run lên một cái, lệ lóng lánh bên trong, giống như đang dự kiến ra kết cục bi thảm của mình...

Bên trong căn phòng, trong không khí tràn ngập khí tức tà mị của tình một đêm. Âu Dương Lê Phàm tùy ý mặc một cái áo rộng ra mở cửa, một bộ mới tắm rửa xong. Mơ hồ có thể thấy được vết cào đỏ tươi trên lồng ngực cường tráng, hiển nhiên là vết thương mới tạo thành không lâu.

Chú ý tới ánh mắt của Quý Ninh, Âu Dương Lê Phàm khẽ mỉm cười, ám muội nói: "Không để ý, đã quên con thỏ nhỏ cũng có móng vuốt."

Ý tứ của hắn, dĩ nhiên đây là vết thương do Quý Hân tạo thành.

Tâm tư của Quý Ninh khẽ động. Quý Hân nhát gan sợ người lạ, Âu Dương Lê Phàm càng là người mà em ấy sợ nhất, nếu không phải ở trong cảm xúc mãnh liệt mà mất đi ý trí, em ấy nào dám làm ra chuyện như vậy?

Nói như vậy, nam nhân trước mắt đã ra tay với đệ đệ mình rồi!

Quý Ninh hơi nheo lại mắt, ánh mắt lạnh lùng, trầm tiếng nói:

"Âu Dương tiên sinh, tôi nhớ tới ngài đã từng đã đáp ứng tôi, trước khi Quý Hân tốt nghiệp đại học, sẽ không ra tay với nó, đồng thời trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ trưng cầu ý kiến của nó."

Âu Dương Lê Phàm nhếch miệng, không tỏ rõ ý kiến nói: "Hừm, tôi là đáp ứng rồi không sai."

Hắn chỉ là đáp ứng muốn trưng cầu sự đồng ý của Quý Hân... Cũng không có nghĩa là hắn phải đợi Quý Hân đồng ý mới làm a...

Tính cách con thỏ nhỏ nhát gan lại trì độn, đối với tình ý hắn nhiều năm che chở vẫn không nhìn thấy, rồi lại mẫn cảm nhận ra được khí tức nguy hiểm của mình, coi hắn là mãnh thú tránh còn không kịp. Hắn nếu là làm cái gì đều muốn được đến sự đồng ý của cậu, đã sớm để con thỏ nhỏ chạy trốn, lại sao có thể thưởng thức được thịt thỏ thơm ngát đây?

"Vậy thì anh đang làm gì vậy?" Quý Ninh hiếm thấy tăng cao âm lượng, xem ra là thật sự nổi giận.

Mừng rỡ xem đối thủ cũ mất đi sự tự kiềm chế, Âu Dương Lê Phàm cười đến khoan khoái: "Tại sao anh biết, Quý Hân không phải cam tâm tình nguyện đây?"

Trong cảm xúc mãnh liệt đêm qua, Quý Hân khó tự kiềm chế, khóc giục hắn "Nhanh lên một chút ", "Còn muốn ", chẳng lẽ còn không đủ cam tâm tình nguyện?

Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ khắc này Âu Dương đã chết ở dưới ánh mắt của Quý Ninh đến cả chục lần rồi!

Mà tình cảnh bên trong càng làm cho dục vọng muốn giết người của Quý Ninh dâng lên đến mức cao nhất!

Trên sàn nhà ngang dọc tứ tung rải rác ý phục của hai người, vệt nước ướt nhẹp từ trong phòng tắm đến trên giường ngủ, trên ghế salông rõ ràng có vết bẩn khả nghi, ga trải giường nhiều nếp nhăn quyển thành một đoàn rơi xuống đất, trên giường lớn vết tích loang lổ, dưới chăn có một hình người nhô lên... Đồng thời khẽ run!

Quý Ninh lạnh rên một tiếng, hình người nhô lên kia càng rung động lợi hại hơn.

Hắn lướt qua Âu Dương bước nhanh đi tới trước giường, một phát vén chăn lên.

Cái đầu đen thui chôn ở trong cánh tay, như đà điểu trốn tránh hiện thực. Chỉ mặc vào một cái áo rất to, vừa vặn dài đến cái mông, còn lỏng lỏng lẻo lẻo lộ nửa cái bả vai, vừa nhìn liền biết không phải y phục của cậu. Chỗ hở ra bên ngoài đều che kín vết tính xanh xanh hồng hồng, liền ngay cả chỗ trong bắp đùi cũng không buông tha.

Quý Ninh cuối cùng lên cơn giận dữ.

Quý Hân chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, mở mắt ra, chỉ thấy đại ca hơi nổi giận nhìn mình, không khỏi rụt lại, nghẹn ngào nói: "Đại, đại ca..."

Thân ảnh khẽ nhúc nhích, Quý Ninh cúi người xuóng, tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: "Ba mẹ hôm qua không liên lạc được em, bạn cùng phòng của em nói em cả đêm không về. Hai người cho rằng em đã xảy ra chuyện, gấp đến độ không ngủ được. Anh lúc này mới nghĩ đến Âu Dương, không nghĩ tới anh vội vã tới, vẫn là chậm một bước."

"Xin lỗi."

Không nghĩ tới mình dĩ nhiên để cha mẹ đã già lo lắng, Quý Hân áy náy không ngớt.

Quý Ninh mím mím môi, đột nhiên không hề báo động trước mà đem cậu ôm lấy.

"... Đại ca!" Quý Hân sợ hết hồn.

Quý Ninh nói: "Em có thể tự đi sao?"

Quý Hân mặt đỏ lên, cụp mắt không dám nhìn hắn.

Quý Ninh liền vững vàng ôm cậu, đi về phía cửa.

Âu Dương Lê Phàm che ở trước người hắn, sắc mặt âm trầm, nói: "Quý Ninh, anh đây là ý gì?"

Quý Ninh cười lạnh, nói: "Đa tạ Âu Dương tiên sinh đã chăm sóc đệ đệ tôi, chúng ta liền cáo từ."

Âu Dương Lê Phàm cười cợt, nói: "Tại sao không hỏi ý kiến của Quý Hân một chút?"

Hắn tính dựa theo cách đối xử của Quý Ninh với Quý Hân, khẳng định Quý Hân không muốn cùng đi với hắn.

Ai biết Quý Ninh định liệu trước, nói: "Vậy hãy để cho Quý Hân tự mình nói đi."

Bốn đạo mắt sáng như đuốc giống như rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Quý Hân run cầm cập một chút,âm thanh như muỗi kêu, trầm thấp phun ra vài chữ: "Tôi cùng đại ca đi."

Cậu tuy rằng e ngại đại ca chất vấn, nhưng lại càng không nguyện để cha mẹ lo lắng.

Con ngươi đột nhiên thu nhỏ lại, Âu Dương Lê Phàm thân như sét đánh, hít sâu một hơi, nói: "Hay, hay a... Em đi đi."

Trong thanh âm tràn ngập đau xót khó tả, Quý Hân không khỏi giương mắt nhìn lên, Âu Dương cũng đã xoay người.

Quý Ninh cởi áo, quấn ở bên hông Quý Hân, ôm cậu đi vào thang máy xuống tầng dưới, xuyên qua phòng khách của khách sạn, mãi đến tận bãi đậu xe. Dọc theo đường đi vô số người quăng tới ánh mắt hiếu kì ngờ vực, quẫn đến Quý Hân không dám ngẩng đầu, ngay cả bên tai cũng nổi lên một màu đỏ nhàn nhạt.

Đi ra khách sạn, một người liền tiến lên đón, không nói hai lời bấm một cái thật mạnh vào eo Quý Hân.

Nơi đó của Quý Hân vốn đau, bị hắn bấm như thế càng thêm nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn lên, chính là lới oán hận ngập trời cũng không nói ra được.

"A Tình..."

"Hừ hừ." Con út Quý gia cười gằn một tiếng, nói: "Nhị ca còn nhận được tôi a, không dễ dàng."

Người trước mắt có một mái tóc dài đến vai, trên tai bên phải có một chiếc khuyên tai lóe sang, hóa trang thành một bộ dáng thiếu niên bất lương nhưng lại có một khuôn mặt hồn nhiên vô tà.

Quý Hân chột dạ cúi đầu, nhoe giọng nói: "Sao vậy được? Anh đương nhiên sẽ nhận ra được..."

làm huynh đệ bao nhiêu năm như thế, cậu lại không phải mắc chứng dễ quên, tại sao lại không nhận ra?

"Tại sao lại không đến sân bay đón tôi?!"

"A...Đó là... Đột nhiên có việc..."

Mới là lạ! Một tuần trước, ba mẹ đột nhiên nói đến, Quý Tình mấy ngày sau liền từ nước ngoài trở về, còn cố ý bảo cả nhà đến đón. Cậu liền nhanh chóng lấy cớ có lệ từ chối. Cậu ngay cả âm thanh của Quý Tình cũng không dám nghe, làm sao còn dám đến đón? Chỉ đành trốn tránh mấy ngày, chờ đến khi tiểu ma tinh này trở về nước lại lộ diện sau... Ai biết hắn dĩ nhiên tìm đến cửa?!

Quý Tình trừng cậu: "Có việc? Có chuyện gì chứ? Cùng tên khốn Âu Dương Lê Phàm kia lêu lổng?!"

Khẩu khí của A Tình thật hung, vẻ mặt thật dữ tợn! Quý Hân rụt lại.

"Được rồi, có cái gì trở về rồi hãy nói." Quý Ninh nhàn nhạt mở miệng.

Quý Tình không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Quý Hân chưa bao giờ cảm kích đại ca của mình như bây giờ, nhưng là, rất nhanh, cậu muốn khóc. Bởi vì Quý Ninh nói:

"Anh đi lái xe lại đây, A Tình, em ôm em ấy."

Ô ô... Cái tình huống này của cậu có tính là mới thoát khỏi miệng hổ đã lại nhập hang sói hay không?

Quý Tình lại như vừa mới sinh con ôm cậu, một tay ôm hông của cậu, một tay đỡ mông của cậu, vừa vặn đặt vào nơi sưng đỏ nào đó.

Đau a đau a đau...

Quý Tình hoàn toàn không có lòng thông cảm, không nhìn nỗi thống khổ của cậu, lãnh khốc dùng sức vỗ cái mông của cậu một cái: "Đáng đời!"

Nếu như nói Âu Dương là người mà Quý Hân sợ nhất, đại ca đứng thứ hai, tiểu đệ này chính là huy chương đồng...

Quý Hân nằm ở chỗ ngồi phía sau, Quý Ninh lái xe, Quý Tình ngồi ở ghế cạnh tài xế.

"Đem sự tình nói từ đầu đến cuối một lần." Quý gia đại ca nói.

"Nếu như để cho tôi biết anh giấu diếm cái gì... Hừ hừ." Ma quỷ Quý gia nói.

Con thứ Quý gia liền oan ức xẹp miệng

Lẽ nào những sự tình XXOO, OOXX kia cũng phải rõ ràng báo cáo mười mươi hay sao?

Sau khi nghe xong bản báo cáo chuyện cũ trừ những tình tiết N18 kia, sắc mặt của hai vị Quý gia kia càng ngày càng thâm trầm.

"Ngu ngốc! Ngay cả đứa nhỏ vài tuổi cũng biết là không nên theo người ta đi, anh liền ngốc vù vù đi theo hắn đi ăn cơm như thế, còn đem mình uống say! Trở thành như vậy, anh cũng thực sự là quá kì tích rồi!" Quý Tình tức giận mắng.

"Được rồi, A Tình." Quý Ninh vẫn còn có một tia lý trí, khuyên nhủ, "Em cũng không phải không biết, em ấy sợ Âu Dương Lê Phàm, nào dám từ chối hắn."

Vẻ mặt Quý Tình lúc này mới hòa hoãn một điểm.

"Nói chung, lần này tôi về nước chính là muốn mang anh đi, để tên khốn kia cách anh rất xa! Hừ, hắn quyền đại thế lớn, chẳng lẽ còn có thể tìm được người ở nước ngoài hay sao?"

... Xuất ngoại?!

"Anh không nghĩ ra nước ngoài". Thanh âm khiếp nhược nhỏ như muỗi vang lên.

Bốn đạo ánh sáng lạnh trong nháy mắt phóng ở trên mặt Quý Hân, nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ. Ô ô, đại ca cùng tiểu đệ đều thật là đáng sợ! Thân thể Quý Hân không tự chủ được co a co, hận không thể đem mình co lại thành kính hiển vi cũng không nhìn thấy, biến mất khỏi tầm mắt của hai ma đầu một lớn một nhỏ này

"Tại sao?" đại ca Quý gia hỏi.

"Ừm... Ân..."Quý Hân nói quanh co nửa ngày, không cẩn thận nhìn thấy cái trán cơ hồ nảy lên gân xanh của tiểu đệ, sợ đến bật thốt lên: "Em còn làm việc!"

"Công tác?" Quý gia huynh đệ trăm miệng một lời lặp lại, sau đó liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang.

"Đúng vậy, công tác." Giống như tìm được một cái từ khóa nào đó, Quý Hân hơi hơi có niềm tin một chút, âm lượng cũng hơi hơi phóng to một điểm. "Cái kia, em ở chỗ này dạy cao trung..."

"Thôi việc!"

"A? Nhưng là..."

"Bất quá là thầy giáo cao trung mà thôi, tiền lương thật là ít ỏi, nhìn dáng vẻ của anh cũng không có khả năng tăng cấp, còn không bằng từ chức sớm đi!"

Lời nói cay nghiệt của tiểu đệ dẫ dàng phá hủy chút lòng tin ít ỏi của Quý Hân, cậu oan ức nghiêng đầu đi, không muốn để cho vẻ mặt yếu đuối của mình lộ rõ trước mặt đối phương

Lặng yên một lúc, lời nói trầm thấp của Quý Ninh vang lên.

"Từ sau khi em rời khỏi thành phố S, ba mẹ lúc nào cũng lo lắng cho em. Em từ nhỏ tính tình liền nhát gan hướng nội, dễ dàng bị người bắt nạt, lớn lên cũng không có chút tiến bộ nào. Bộ dáng này của em, làm sao chúng ta có thể yên tâm đi? Nước ngoài tuy rằng hoàn cảnh xa lạ, thế nhưng có A Tình chăm sóc em, dù sao cũng tốt hơn một mình em cô đơn ở đây."

"Ca..."

Đại ca hiếm thấy nói chuyện ôn hòa với cậu như vậy, nội dung còn cảm tình như thế. Mũi cậu đau xót, cảm động đến muốn khóc.

Giữa lúc không gian nho nhỏ ngập tràn bầu không khí ấm áp, Quý Tình không nhịn được chen vào:

"Đại ca, anh nói với anh ta như vậy nhiều làm gì? Nếu không là anh ta ngốc muốn chết, bị Âu Dương dây dưa nhiều năm còn thoát không được thân, em cũng không đến nỗi tìm phiền phức như thế!"

"A Tình!"

Bị ngữ khí nghiêm nghị của đại ca quát một tiếng, con út Quý gia bị làm hư lúc này mới buông xuống sự không cam lòng mà ngậm miệng lại.

Hóa ra là phiền phức a...

Quý Hân chôn thật sâu phía dưới, tư vị trong lòng lại cay đắng giống như lần uống rượu mấy năm trước vậy.

Cậu biết mình vẫn luôn ngốc ngốc như thế, cũng không có khả năng như đại ca, cũng không thông minh lanh lợi như tiểu đệ, đi tới chỗ nào đều bị người bắt nạt, dáng dấp đáng thương ngay cả mình đều xem thường. Nhưng là, nhưng là...

"Em chớ suy nghĩ quá nhiều. A Tình ngày mốt bay, đợi lát nữa trở về thành phố S, em cùng nó cùng đi."

... Cậu như vậy, cũng có một người nói cậu đáng yêu, vừa tàn khốc đối xử với cậu, chọc giận cậu gào khóc, vừa lại dành cho cậu nụ hôn ôn nhu cùng ôm ấp...

"Bên này liền không cần em bận tâm, anh sẽ giúp em làm thủ tục nghỉ việc, đồ vật cũng sẽ giúp em mang về."

... Xuất ngoại, liền không có cơ hội được gặp sự đối xử mâu thuẫn của hắn như thế.

Lúc rời đi thành phố S từ không muốn, coi chính mình cái gì cũng không có lo lắng, nguyên lai cũng không phải như vậy. Chỉ là bởi vì biết người kia sẽ rất mau tìm đến mình, cho nên mới tiêu sái mà đi tới địa phương xa lạ như thế.

Thật sự đến lúc phân ra, mới biết mình có bao nhiêu không nỡ.

"Đại ca, A Tình." Cậu ngẩng đầu lên, ngữ khí kiên định, "Em không đi."

"Em nói cái gì?" Đại ca nhíu chặt mi.

Lần đầu tiên trong đời, cậu không có sợ hãi ca ca cùng A Tình tức giận.

"Xin lỗi, em vẫn là muốn lưu lại, tiếp tục công việc này... Cùng Âu Dương cùng nhau."

Câu nói cuối cùng này có chút chột dạ, thế nhưng, cậu nhưng không có ý muốn lui bước.

Khi bị bắt nạt đến thảm nhất, cũng chưa từng hận đối phương. Tâm đã sớm ý thức được so với đại não, cậu vẫn muốn cùng với người vẫn luôn bắt nạt mình này ở cùng nhau.

Chỉ có người này, mới chưa từng nghĩ mình là một phiền phức a!

"Đô... Đô... Đô..."

Trong sự thấp thỏm bất an, trong ống nghe truyền đến mỗi một thanh âm cũng giống như trực tiếp nện đánh vào trên trái tim, tim đập càng ngày càng kịch liệt.

Quý Hân cố nén kích động cắt đứt cuộc trò chuyện, ngón tay vô ý thức cuốn lên dây điện thoại.

Sao vẫn không nghe điện thoại? Là không phải là mình thật sự chọc hắn tức rồi?

Nhớ hắn như vậy, hoàn toàn quên trong tay mình không phải là điện thoại di động mà là ống nghe của điện thoại công cộng, đối phương làm sao nhận ra người gọi điện là ai?

Không biết qua bao lâu, thời gian dài như một thế kỉ, đối phương cuối cùng bị tinh thần kiên nhẫn của cậu đánh bại.

"Này."

"... A, ạch, cái kia..." những từ đã nghĩ kĩ từ trước lập tức bị quên sạch, cậu căng thẳng đến hô hấp đều sắp đình trệ, nói quanh co nửa ngày, mới bỏ ra một câu: "... Là tôi."

Ai biết nam nhân một điểm đều không nể mặt cậu, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu là ai?"

Cậu càng ngày càng hoảng thần: "Tôi... Tôi là... Quý Hân."

"Há, là cậu a."

Nam nhân tựa hồ không có hứng thú trò chuyện tiếp với cậu, lạnh nhạt tiếp một câu hậu, liền im lặng.

"Ừm..." Cậu vô ý thức cắn môi dưới, liều mạng mình mau nói cái gì đó, nhưng là hoàn toàn không nhớ ra được phải nói cái gì.

Sau vài giây, thanh âm thiếu kiên nhẫn của nam nhân truyền đến.

"Tôi còn có chuyện khác, trước tiên cúp máy."

"Chờ đã...!"

Còn chưa kịp nói xong, trong ống nghe truyền đến thanh âm bị cắt đứt.

"Đô đô đô đô đô..."

Cậu mất mát cầm ống nghe, trong lúc nhất thời không cách nào nhúc nhích, bi thương quá lớn trong nháy mắt lấp đầy trái tim của cậu

Âu Dương chưa từng đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, như một người xa lạ!

Giọt nước mắt tuôn ra khỏi viền mắt, cậu giơ cánh tay lên, thô lỗ dùng tay áo lau đi, nhưng là một dòng nước mới lại dâng lên, làm sao cũng không lau sạch được.

Ngày ấy, mặc cho mình có cầu xin kháng nghị đến mức nào, vẫn bị Quý Tình mạnh mẽ mang tới nhà trọ của đại ca ở thành phố S.

Không cho phép cậu ra ngoài, cũng không cho cậu cùng người khác liên hệ. Cậu vừa sợ vừa lo lắng, chỉ lo cứ như vậy mà mất đi liên hệ với Âu Dương Lê Phàm, vĩnh viễn cũng không được gặp mặt, lại sợ hắn hiểu lầm chính mình là chủ động rời đi.

Lợi dụng khe hở ở sân bay, cậu tìm cái cơ hội lén lút chạy trốn. Vội vội vàng vàng không mang một cái gì cả, tiền trên người sau khi trả tiền xe cũng chỉ đủ để cậu gọi một cú điện thoại.

Trời mới biết cậu phải lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể bấm điện thoại của Âu Dương, lại ký thác hy vọng lớn đến chừng nào... Nhưng là, đổi lấy là lạnh lùng thấu xương!

Cậu ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu gối, gió đêm lạnh lùng thổi tới làm cho cậu đau quá, nhưng cũng không sánh được nỗi thống khổ trong lòng.

"Ô ô..."

Cậu chính là vô dụng như vậy, liền để cậu khóc đến chết đi! Cậu càng nghĩ càng thương tâm, càng khóc càng dùng sức, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến nỗi không thể thở ra hơi.

"Này!"

Có người một mực không biết từ bỏ mà vỗ vai của cậu, phá hoại tâm tình cậu ấp ủ hồi lâu.

"Làm gì đấy!"

Ngay cả khóc đều không buông tha cậu, có thiên lý hay không?

Cậu khóc thút thít, ủy ủy khuất khuất ngẩng đầu lên, nước mắt mơ hồ, chỉ nhìn thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ, có vẻ là một nam nhân cao to.

"... Khó coi chết được!"

Đối phương bán cúi người xuống, nắm cằm của cậu ép buộc cậu phải ngẩng đầu lên, dùng khăn tay thô lỗ xoa xoa.

Trong tầm mắt dần dần rõ ràng, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của nam nhân.

"Âu, Âu Dương?"

"Ngoại trừ ta còn có ai sẽ đêm hôm khuya khoắt chịu gió lạnh tìm đến con thỏ nhỏ ngốc nghếch này?"Nam nhân tức giận nói, thuận lợi thô bạo ở trên mặt cậu bóp một cái, "Cái đầu này của em rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không? Hiện tại là hai giờ sáng! Em coi như tìm đến ta cũng không cần chọn thời gian này đi!"

"Ô ô..."Cậu lại muốn khóc.

"Âu Dương, Âu Dương..."

Quý Hân vừa khóc lớn vừa nhào vào trong ngực nam nhân, mặc kệ khẩu khí đối phương có phải là hung ác, sắc mặt có phải là khó coi, trong lòng có phải là còn sinh khí cậu.

Những bất an kinh hoàng, những thương tâm khổ sở, đều ào ào theo nước mắt chảy đi, còn lại chính là tràn đầy an tâm cùng với vô điều kiện ỷ lại với người trước mắt.

Bộ dạng này của cậu, người ta làm sao có thể nóng giận?

Âu Dương Lê Phàm không tiếng động mà thở dài, nắm chặt cánh tay, ôm lấy con thỏ nhỏ mất đi mà có lại, còn không quên vỗ vỗ lưng cậu, để tránh cho cậu vì khóc quá lợi hại mà bị nấc.

Ôn nhu săn sóc đến nước này, liền chính hắn cũng không dám tin tưởng.

Không nghĩ tới hắn vốn không có hứng thú với bất cứ sự vật nào trên thế giới này, dĩ nhiên sẽ bị một con thỏ nhỏ vừa nát lại vừa đáng yêu ôm lấy tâm hồn như vậy. Chẳng lẽ nói thỏ cũng giống như hồ ly, sinh ra bản lĩnh có thể mê hoặc lòng người?

Nhớ tới các loại hành vi ngu ngốc muốn chết của người trong lồng ngực này, hắn không khỏi bật cười.

Nếu như hồ ly biết hắn đã từng đem con thỏ nhỏ ngốc như thế đánh đồng với chúng nó, nhất định sẽ xấu hổ đến gào gào gọi đi.

Sau khi Quý Hân bị huynh đệ Quý gia mang đi, Âu Dương Lê Phàm bỏ mặc hai ngày, nỗ lực thuyết phục chính mình thuận theo tâm ý của con thỏ nhỏ để cậu rời đi, nhưng là cuối cùng chỉ là đem mình làm cho càng ngày càng tâm thần không yên mà thôi. Vì lẽ đó, hắn quyết định, mặc kệ trong đầu con thỏ ngốc này có suy nghĩ cái gì, hắn đều muốn đem nó đoạt lại! Ai kêu nó là con thỏ nhỏ của riêng hắn đâu?

Hắn phái người lẩn vào trong sân bay, dự định quang minh chính đại mà đem con thỏ nhỏ cướp đi. Không nghĩ tới con thỏ nhỏ lại tự ý chạy trốn, phá hoại toàn bộ kế hoạch của hắn

Chạy trốn cũng thôi, con thỏ nhỏ ngu ngốc này lại ngồi sai xe, ma xui quỷ khiến bỏ rơi thủ hạ của hắn.

Từ sáng sớm đến hừng đông, hắn các chờ con thỏ nhỏ hiện thân chờ đến thật là khổ, khổ cho hắn âm thầm thề nhất định phải đòi lại gấp bội trên người kẻ cầm đầu, muốn cho cậu khóc đến lợi hại hơn, không thở nổi, cả người run rẩy...

Cuối cùng, chỉ có thể không hề lựa chọn tập trung vào sự ôm ấp của hắn.

Quý Hân khóc đến gần đủ rồi, Âu Dương Lê Phàm cũng thỏa mãn đến gần đủ rồi.

Hắn ôn nhu lau đi nước mắt trên gương mặt tắng noãn, hôn nhẹ miệng nhỏ hồng diễm diễm, dắt tay nhỏ lạnh như băng.

"Được rồi, chúng ta trở về thôi."

"Âu, Âu Dương, "Quý Hân đánh khóc thút thít nghẹn, còn không quên giải thích với hắn, "Ngày đó em không phải cố ý cùng đại ca đi, là đại ca lừa em."

"Ngoan, ta biết rồi."

Quý Ninh giảo hoạt gian trá, con thỏ nhỏ làm sao sẽ là đối thủ của hắn? Chỉ hận hắn ngày đó nhất thời bị tâm tình làm choáng váng đầu óc, không nhìn thấu quỷ kế của đối thủ cũ. Món nợ này, hắn sẽ cố gắng ký, chậm rãi đòi lại... Hừ hừ!

Vẫn là khách sạn kia, vẫn là căn phòng kia.

Vừa vào cửa, Âu Dương liền có vẻ như ôn nhu thiện lương kì thực ra vẻ đạo mạo nói: "Xem em đông đến lạnh cả người, nhanh tắm một cái ấm áp đi."

Quý Hân không nghi ngờ gì gật đầu, còn lộ ra nụ cười cảm động.

Không chịu được, tại sao lại mang cái dáng vẻ này đây...

Trong mắt Âu Dương tỏa ra ánh sáng màu xanh lục của ác lang chụp mồi, hắn cố nén kích động nhào tới, dùng ngữ khí vô hại nhất, thiện lương nhất dụ hống con thỏ nhỏ mau mau cởi quần áo.

Theo từng tấc từng tấc da thịt trắng nõn lộ ra, sự nhẫn lại của sói cũng đã đến cực hạn...

"So với nước nóng, không bằng để ta đến làm ấm em đi."

Mỗ lang vô liêm sỉ vừa lý luận,vừa lộ ra một nụ cười mê người, đột nhiên nhào tới con thỏ nhỏ đang bị mình mê đến đầu váng mắt hoa.

Trong ánh sáng của đèn điện, từng tiếng động tình rên rỉ cùng tiếng thở dốc ồ ồ vang lên.

Quý Hân bị mạnh mẽ chống ở trên cửa, hai chân mềm yếu vô lực treo ở trên vòng eo mạnh mẽ của nam nhân, mặc cho lưỡi dao vừa thôi vừa dài của nam nhân đánh xuyên qua nụ hoa non mềm. Mỗi một lần một lần đều thâm nhập đến địa phương khó mà tin nổi, tàn nhẫn mà đỉnh vào nơi mẫn cảm của cậu, trêu đùa làm cho cậu cuồng loạn mà lắc đầu nức nở.

"Ô... Không muốn... Em không muốn... Ô ô..."

Nam nhân thả chậm lại động tác, nhẹ giọng cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng đến chói mắt.

Có thể, đáng ghét! Tại sao đến cả thời điểm như thế này còn đẹp trai đến vậy?

"Thật sự không muốn?"

Cậu hàm lệ, vô cùng đáng thương ; "Không muốn... Ừ... A..."

Nói còn chưa dứt lời, liền bị động tác đột nhiên kịch liệt của nam nhân đánh gãy. Từng trận từng trận vui vẻ khó có thể tin được đánh tới, làm cho cậu điên cuồng!

Nam nhân cắn vào lỗ tai nhỏ của cậu, hàm hồ cười nói:

"Tên nhóc lừa đảo, không ngoan nha, rõ ràng nơi này của em..."Lại dùng sức đỉnh, hài lòng nghe được con thỏ nhỏ mất khống chế rên rỉ: " Rất muốn đâu."

Còn nhớ vừa mới bắt đầu, cái huyệt rất nộn kia như chống cự lại sự điên cuồng của hắn, ngượng ngùng khép kín lối vào, ngoan cố mà đem hắn cự tuyệt ở ngoài cửa.

Mà hiện tại, vách tường mềm mại lại như thuận theo sự nhiệt tình của hắn, giống như không muốn hắn rời đi mà đem thân kiếm của hắn bao chặt lại, nhẹ nhàng co rút lại, dành cho hắn vô hạn tiêu hồn.

"Lê Phàm... A... Ha... Van cầu anh... Ừ... Chậm... Chậm một chút... Ân a... Không muốn rồi... A..."

Quý Hân khóc đến không kềm chế được, hai vệt hồng mê người nổi lên trên gò má cậu, mồ hôi làm ướt đẫm cả tóc cậu, cùng với nước mắt, chảy xuống gò má, nhỏ xuống trên lồng ngực trần trụi.

Cái vị trí vốn đơn bạc cứng nhắc kia, giờ khắc này cũng dâm diễm cực kỳ.

Hai viên đậu nhạt màu, bị đầu lưỡi của nam nhân đùa bỡn ướt át, như hai đóa hồng mai tô điểm trên tuyết, mỹ đến không thể dừng tay. Trên làn da trắng nõn mềm mại, cũng bị nam nhân gặm nuốt hút ra từng cái từng cái dấu vết ám muội, ngay cả vị trí tối cơ mật cũng không buông tha, làm cho người khác nhìn vào mà xấu hổ không dám nhìn thẳng.

"Lần trước mới chỉ lấy được một nửa số lãi, lần này em phải trả hết cả gốc lẫn lãi nha."

Nam nhân lấy vẻ mặt ôn nhu đến chảy ra nước nói nhữung lời làm cho Quý Hân cảm giác cả đất trời đều đen.

"Ô ô... Không muốn... Ừ... Ô... Sẽ chết... Aha... Ân..."

Cậu hoảng sợ lắc mạnh đầu, cánh tay vô lực thúc đẩy lồng ngực cường tráng của nam nhân, ngược lại lại bị nam nhân ép buộc cầm lấy giơ lên trên đầu.

Cậu ngất ngất ngây ngây tựa ở trong ngực nam nhân. Khí tức nam tính quen thuộc đem cậu vây quanh, mang mùi thơm nhàn nhạt mê người, khiến cho hắn say sưa khoan khoái đến cả người run rẩy.

Bất tri bất giác, cậu mất đi suy nghĩ, chỉ có thể thuận theo bản năng nghênh đón động tác bừa bãi của nam nhân mà chuyển động thân thể, nhân từng trận khích thích mãnh liệt mà phát sinh tiếng rên rỉ kiều mị dễ nghe. Cậu run rẩy, vặn vẹo, hạ thân phía trước chảy ra chất lỏng ngươjng ngùng.

Đến thời khắc tuyệt đỉnh đó, cậu giống như nhìn thấy muôn vàn bông hoa đang nở rộ trước mắt...

"Nhanh như vậy?"Nam nhân hơi kinh ngạc nhìn cậu.

Hắn không nhịn được tức giận mặt đỏ lên: "Ai kêu anh vẫn... Vẫn... Làm nơi đó..."Cậu chỉ là thuận theo phản ứng sinh lý mà thôi có được hay không!

Nam nhân nở nụ cười, không có ý tốt: "Ồ? Xem ra cần phải để em cẩn thận rèn luyện lực kéo dài một chút... Sau này chúng ta liền sớm cũng làm, muộn cũng làm, vẫn làm cho đến khi em trở nên quen thuộc mới thôi, có được hay không?"

Tốt...tốt cái gì!

Mỗi ngày đều làm, làm, làm, cậu nhất định sẽ chết đi!

"Ô ô... Ô ô..."Cậu khóc thút thít nghẹn co lại thành một đoàn, không muốn suy nghĩ tháng ngày sau này sẽ có bao nhiêu hắc ám.

Đương nhiên, cũng không lâu lắm, tiếng khóc liền biến điệu.

Tùy ý hưởng dụng con thỏ nhỏ âu yếm, nghĩ tới tương lai mỗi một ngày đều có thể vượt qua như thế, tâm tình Âu Dương liền trở nên phi thường phi thường sung sướng. Hắn không biết này có phải là chính là yêu, chỉ biết...

── yêu thích cảm giác bắt nạt em.

Tựa hồ cảm ứng được hắn ôn nhu nhìn mình, Quý Hân ngước lên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, trong con ngươi hơi nước mịt mờ hiện ra nhu tình ngay cả mình cũng không nhận ra được.

── chỉ muốn bị một mình anh bắt nạt.

( Hết)

Siêu Tiểu Bạch ngọt ngào văn xong xuôi ><