Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 24: Thử xem




Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Thẩm Văn Hiên ăn sạch bữa tối mà Hàn Dữ Tiếu mang tới, bụng nhỏ căng tròn, ngồi phịch trên ghế rầm rầm rì rì. Hàn Dữ Tiếu gọi cậu dậy uống thuốc, cậu liền tự động há miệng, chờ Hàn Dữ Tiếu đưa thuốc và nước ấm đến bên miệng cậu.

Kết quả chờ hai giây, thuốc không tới, cậu mới thấy Hàn Dữ Tiếu đang lộ vẻ mặt cổ quái quan sát mình.

Cậu lúng ta lúng túng ngậm miệng, tự đón lấy thuốc trong tay Hàn Dữ Tiếu, kết quả không có cầm chắc, rơi mất một viên.

Hàn Dữ Tiếu thở dài, lại lột một viên từ vỉ thuốc ra, lần này hắn trực tiếp đút vào trong miệng Thẩm Văn Hiên.

Thẩm Văn Hiên duỗi đầu lưỡi hồng nhạt đón lấy, viên thuốc trôi tuột vào yết hầu, theo nước ấm đi xuống bụng.

“Bây giờ dạ dày cậu còn đau nữa không?” Hàn Dữ Tiếu hỏi cậu.

Thẩm Văn Hiên không nói lời nào, hiếm khi cậu lại khôn khéo tính toán, nghĩ thầm cậu mà nói không đau nữa Hàn Dữ Tiếu nhất định sẽ đi.

“Còn đau.” Thẩm Văn Hiên ngập ngừng nói, hai mắt ướt át như cún con, nhìn kỹ Hàn Dữ Tiếu, “Đều tại món sườn giữa trưa của cậu, lúc ăn xong tôi đã thấy không quá thoải mái rồi.”

Cái cớ này của cậu là đánh bậy đánh bạ, không hề đề cập đến việc giữa trưa mình đã uống một chai coca cola lạnh, đến chiều lại ăn kem.

“Cậu hại tôi đau dạ dày đó.” Thẩm Văn Hiên nhìn Hàn Dữ Tiếu không nói lời nào, tiếp tục vu oan cho hắn, sau đó chần chờ vài giây, nhỏ giọng nói, “Cậu phải, cậu phải ở lại… chăm sóc tôi.”

Cậu nói xong câu đó cũng tự cảm thấy xấu hổ, lại không chịu thả Hàn Dữ Tiếu đi, cúi đầu, lặng lẽ vươn chân ra ngăn cản Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu cúi đầu nhìn mái đầu xù của Thẩm Văn Hiên, còn cả cần cổ yếu ớt thon dài của cậu.

“Cậu không thể cứ như vậy được.”

Thẩm Văn Hiên nghe thấy Hàn Dữ Tiếu nói.

Sau đó cằm cậu bị Hàn Dữ Tiếu nâng lên, có phần mạnh mẽ cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cậu cho rằng Hàn Dữ Tiếu sẽ hôn cậu.

Nhưng không, Hàn Dữ Tiếu chỉ nhìn cậu thôi.

“Cậu không thể cứ như vậy được.” Hàn Dữ Tiếu lại lặp lại lần nữa.

“Làm người không thể quá tham lam, cậu vừa muốn tôi ở bên cạnh cậu, vừa hy vọng tôi vĩnh viễn không thổ lộ với cậu.”

Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, đôi mắt màu đen của hắn bên trong căn phòng thiếu ánh sáng này nhìn có vẻ cực kỳ âm u. Hắn nhìn Thẩm Văn Hiên, tràn đầy dục vọng chiếm hữu, nhưng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

“Cậu đòi hỏi từ tôi không khỏi quá cao rồi.”

“Tôi cũng không phải thánh nhân.”

Thẩm Văn Hiên có chút bối rối, cậu cảm thấy Hàn Dữ Tiếu có thể sẽ nói thêm một số câu mà cậu không muốn nghe nữa, cậu cũng vô thức cầm tay của Hàn Dữ Tiếu.

Nhưng cậu không thể ngăn cản Hàn Dữ Tiếu tiếp tục mở cửa được.

“Đây là lần cuối cùng tôi đến nhà cậu, không phải tôi đang hờn dỗi với cậu, là tôi không chịu được khi dựa gần cậu vậy mà lại không thể làm gì.” Hàn Dữ Tiếu gạt tay Thẩm Văn Hiên ra, cân nhắc dùng từ, “Có thể tôi sẽ không thi vào đại học T nữa, cậu có thể yên lòng thi vào tất cả các trường đại học mà cậu muốn đi. Lúc kê khai nguyện vọng tôi sẽ cách cậu xa một chút. Đợi sang tháng đổi chỗ ngồi, tôi cũng sẽ kiến nghị với giáo viên, tách hai chúng ta ra.”

Trái tim của Thẩm Văn Hiên đập bình bịch.

Lần này, Hàn Dữ Tiếu rất nghiêm túc.

Thật sự sẽ rời xa cậu, phân rõ giới hạn, cả đời không qua lại với nhau.

Có lẽ lần sau cậu lại gọi điện thoại, Hàn Dữ Tiếu cũng sẽ không bắt máy.

“Tôi không muốn!” Thẩm Văn Hiên cắn răng, không chịu buông Hàn Dữ Tiếu ra, cậu như một đứa trẻ đang giận dỗi nhưng lại không biết xử lý như thế nào, chỉ biết lặp lại “tôi không muốn”.

Nhưng Hàn Dữ Tiếu không hề nghe theo cậu.

“Thẩm Văn Hiên.” Hàn Dữ Tiếu kêu tên Thẩm Văn Hiên, trong giọng nói là sự nghiêm túc chưa từng có trước kia.

“Tôi đã nói rồi, cậu không thể cái gì tốt cũng muốn chiếm lấy.” Hàn Dữ Tiếu muốn dùng những lời hung ác nhất với Thẩm Văn Hiên, nhưng hắn vừa cúi đầu, trông thấy hốc mắt Thẩm Văn Hiên ửng đỏ, lại nói không nên lời.

“Cậu giữ tôi ở bên người thì có thể làm được gì? Để tôi nhìn cậu quen bạn gái, kết hôn, sau đó tôi làm phù rể cho cậu, làm ba nuôi của con cậu sao.” Hàn Dữ Tiếu lắc đầu, chỉ tưởng tượng tới hình ảnh đó hắn đã cảm thấy ruột gan cồn cào, hắn không thể chịu đựng được việc Thẩm Văn Hiên ôm những người khác ở trước mắt hắn.

“Hay là cậu mãi mãi không quen bạn gái, tôi cũng không quen bạn trai, chúng ta làm hai người “bạn tốt” thuần khiết cả đời?”

Hàn Dữ Tiếu ngừng một lát, hắn có thể trông thấy hàng lông mi run rẩy không ngừng của Thẩm Văn Hiên, dưới ánh đèn giống như con bươm bướm vỗ cánh muốn bay.

Hắn dùng chút sức lực, kéo bàn tay đang nắm chặt lấy mình của Thẩm Văn Hiên ra, sau đó ôm Thẩm Văn Hiên lên giường, đắp kín chăn giúp cậu.

“Thật ra cậu nên sớm biết tôi mang rắp tâm bất lương đối với cậu.” Hàn Dữ Tiếu lạnh nhạt nói, “Làm gì có thằng con trai nào sẽ ôm anh em của mình ngủ trên giường, nấu cơm cho người đó, giúp người đó mua quần áo chứ.”

“Về sau nếu gặp lại người như tôi, nhớ tránh xa một chút.”

Rốt cuộc hắn cũng nói xong tất cả, trầm mặc một lát, từ biệt với Thẩm Văn Hiên, “Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Hắn nói xong cũng xoay người đi ra.

Từng bước ra khỏi ánh mắt của Thẩm Văn Hiên, cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, như đang ngăn cách hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Văn Hiên nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở sau cửa.

Chưa tới vài phút đồng hồ, Hàn Dữ Tiếu sẽ ra khỏi cửa nhà của cậu, tựa như ngày đó Hàn Dữ Tiếu tới dọn hết đồ đạc của hắn vậy, cậu chẳng còn gì cả, ngoại trừ một cái cúc áo hình tròn màu xám đã bị quên mất, còn lại cậu chẳng có gì nữa.

Hàn Dữ Tiếu sẽ không tiếp tục đáp lại cậu.



Hàn Dữ Tiếu còn chưa kịp xuống cầu thang, cửa phòng của Thẩm Văn Hiên lại bị mở ra, sau đó một thân thể mang theo hương cam nhàn nhạt dán lấy hắn từ phía sau.

Thẩm Văn Hiên gắt gao ôm hắn, ôm rất chặt.

Hàn Dữ Tiếu đứng vững.

Nếu như Thẩm Văn Hiên có thể trông thấy chính diện của Hàn Dữ Tiếu, cậu sẽ nhìn thấy khóe miệng của Hàn Dữ Tiếu đang nhẹ nhàng nhếch lên.

“Nếu như tôi, tôi thật sự có thể không quen bạn gái…”

Thẩm Văn Hiên rầu rĩ nói, như là đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.

Cậu chôn mặt mình vào lưng Hàn Dữ Tiếu, nước mắt tuôn ra làm ướt áo ngoài của hắn, ban đầu nước mắt nóng rực, nhưng sau một lúc lại trở nên lạnh như băng.

“Tôi không hề có suy nghĩ muốn chiếm hết chỗ tốt, tôi cũng không phải chỉ muốn khóa chặt cậu ở bên cạnh.”

Cánh tay ôm Hàn Dữ Tiếu của Thẩm Văn Hiên run run, dạ dày của cậu lại bắt đầu đau, áp lực và khẩn trương khiến cậu nhìn giống con mèo bị rơi xuống nước, có cảm xúc hốt hoảng tựa như sắp chết tới nơi vậy.

Cậu run rẩy, thậm chí Hàn Dữ Tiếu còn có phần không đành lòng, không đành lòng tiếp tục bức bách cậu như vậy.

Nhưng một giây sau, chỉ nghe thấy Thẩm Văn Hiên yếu ớt, mang theo chút gì đó không xác định, rồi lại cắn chữ rõ ràng nói.

“Hàn Dữ Tiếu, có muốn… thử xem hay không?”

Cậu nói mơ hồ chung chung, nhưng mà ở đây chỉ có hai người bọn họ, ai cũng hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ “thử xem” này.

Thế nhưng Hàn Dữ Tiếu không có phản ứng.

Hắn cứ vậy đứng ở trên cầu thang một lát, khiến cho Thẩm Văn Hiên cũng phải hoài nghi mình nói quá nhỏ, lại hoài nghi Hàn Dữ Tiếu quả thật muốn cắt đứt với cậu, thử cũng không muốn thử.

Ngay khi Thẩm Văn Hiên không kiên trì nổi, muốn nhắc lại một lần, Hàn Dữ Tiếu rốt cuộc cũng quay lại.

Hắn nhìn qua có vẻ bình tĩnh, thậm chí là lãnh khốc, hắn nhìn Thẩm Văn Hiên chằm chặp, tay cầm lấy cổ tay của Thẩm Văn Hiên, thậm chí nắm chặt đến mức làm cậu thấy đau.

“Cậu nói, là ‘thử xem’ kiểu gì?”

Trán của hắn chống lấy trán của Thẩm Văn Hiên, chóp mũi hai người chạm vào nhau, bờ môi chỉ cách xa mấy centimet.

“Là thử buộc tôi vào cạnh cậu, để tôi không cách nào rời khỏi cậu, nhưng cậu vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình?”

“Hay là… Cậu muốn thử yêu đương với tôi?”

Hàn Dữ Tiếu vừa nói, vừa sát lại càng ngày càng gần.

Thẩm Văn Hiên ngã ngồi trên sàn, cánh tay chống đất, kinh ngạc nhìn vẻ khắc chế nhưng vẫn điên cuồng trong mắt Hàn Dữ Tiếu.

Cả người cậu đều bị bao phủ ở dưới thân Hàn Dữ Tiếu.

Mặt của bọn họ vẫn ở rất gần.

Nhưng mà Hàn Dữ Tiếu không hôn cậu.

Cho nên rốt cuộc là thử xem kiểu gì? Thẩm Văn Hiên tự hỏi mình.

Sau một lát, cậu run run rẩy rẩy, chậm rãi ngẩng cổ lên, môi của cậu dán vào môi của Hàn Dữ Tiếu, sau đó cậu vụng về, cẩn thận từng li từng tí hé miệng, hôn lên Hàn Dữ Tiếu.

Đây là lần thứ hai, cậu chủ động hôn Hàn Dữ Tiếu.

Bọn họ đã hôn ba lần rồi, đây là lần thứ tư, nhưng lại là lần thứ hai cậu chủ động.

“Là muốn thử yêu đương với cậu.” Thẩm Văn Hiên thấp giọng nói.

Cậu vừa nói xong câu đó, đã bị Hàn Dữ Tiếu bế lên, Hàn Dữ Tiếu vừa hôn cậu vừa ôm cậu vào phòng ngủ, nhanh chóng đi lên mấy bậc thang, cửa phòng ngủ lập tức bị đóng sầm lại.



Thẩm Văn Hiên bị đặt lên giường.

Hàn Dữ Tiếu hung hăng cắn môi cậu, dùng sức mà cắn, thậm chí còn chảy ra chút máu, mùi máu tươi nhàn nhạt hòa quyện giữa môi răng hai người.

Sau đó Hàn Dữ Tiếu buông lỏng cậu ra.

Thẩm Văn Hiên còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang nhắm nửa con mắt, lại phát hiện Hàn Dữ Tiếu không hôn cậu nữa, cậu mở to mắt, Hàn Dữ Tiếu đã lui ra vài bước, đang chăm chú nhìn cậu.

Thẩm Văn Hiên có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại, trong lòng oán trách Hàn Dữ Tiếu cứ như bị thần kinh, nói dừng liền dừng, cũng không thèm báo trước.

Nhưng cậu nhìn Hàn Dữ Tiếu đứng thẳng ở đấy, đánh giá cậu tựa như không quen biết, trong lòng lại có chút xấu hổ vi diệu, cũng ngồi dậy.

Cậu gãi đầu một cái, có phần không biết nói như thế nào, “Tôi không phải đang đùa, tôi nói thử xem với cậu, là thật sự muốn… muốn yêu đương với cậu.”

“Nhưng tôi cũng làm thẳng nam được mười tám năm rồi, tôi thẳng đến mức đã cho rằng mình sẽ tìm một người bạn gái xinh đẹp, kết hôn, sinh con, xây dựng gia đình giống ba mẹ tôi.” Cậu đau khổ phiền muộn nhìn Hàn Dữ Tiếu, “Cho nên hiện tại tôi không dám cho cậu một lời hứa hẹn, như vậy quá giả dối.”

“Nhưng tôi quả thật muốn thử xem một chút, xem tôi có thích cậu thật hay không.”

Thẩm Văn Hiên bất an túm chăn, giọng nói mềm mại, gần như đang lầm bầm lầu bầu, rồi lại truyền vào trong tai Hàn Dữ Tiếu rõ mồn một.

“Tôi cảm thấy tôi có thích cậu, nhưng cậu phải cho tôi thời gian, để cho tôi thích ứng một chút.”

Đây cũng coi như đang tỏ tình.

Còn xa hơn hy vọng xa vời của Hàn Dữ Tiếu, tốt hơn tình huống tốt nhất mà hắn tưởng tượng.

Hắn nhìn hai tai đỏ bừng của Thẩm Văn Hiên, cúi đầu muốn nhìn hắn nhưng lại không dám nhìn thẳng hắn. Hắn tỉ mỉ bố trí cạm bẫy, cuối cùng cũng đã tới lúc thu lưới rồi.

Con thỏ hoạt bát trắng như tuyết bị hắn hù đến chạy tán loạn khắp nơi, khi hắn cố ý bỏ mặc để nó tự sinh tự diệt, cuối cùng lại thò đầu ra nhìn, lề mà lề mề, chui đầu vào trong cái bẫy mà hắn đã đặt trước.

Thẩm Văn Hiên nói muốn thử xem với hắn.

Hàn Dữ Tiếu bị Thẩm Văn Hiên chọc đến phì cười trong lòng.

Ở đây không có thử xem, chỉ cần Thẩm Văn Hiên đã mở miệng đồng ý, hắn sẽ không để hai người bọn họ chỉ dừng lại ở “thử xem” thôi đâu.



“Cậu biết cậu đang nói gì không, Thẩm Văn Hiên?” Hàn Dữ Tiếu không hề giữ khoảng cách an toàn, hắn phủ người lên, trong ánh mắt lóe ra tia sáng u ám, “Cậu thật sự biết rõ, ý nghĩa của việc cậu muốn thử xem với tôi ư?”

Thẩm Văn Hiên không biết.

Cậu theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, co rúm lại lui về sau một chút.

Nhưng một giây sau cậu lại bị Hàn Dữ Tiếu túm lấy cổ chân kéo trở về.

Sau đó cậu lại bị hôn lên.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một Hàn Dữ Tiếu – hung mãnh, dữ tợn như thế này. Môi của cậu bị Hàn Dữ Tiếu hôn lên, hôn thô bạo hơn bất cứ lần nào, mà tay của Hàn Dữ Tiếu đã thò vào trong quần áo của cậu, không có kết cấu, thậm chí là thô bạo mà xoa, véo làn da trước ngực cậu.

Cậu “a… ưm ưm” vài tiếng, muốn đẩy Hàn Dữ Tiếu ra nhưng lại không dám.

Áo của cậu đã bị Hàn Dữ Tiếu cởi bỏ, cái áo ngủ màu trắng mỏng manh mềm mại mà Hàn Dữ Tiếu tự mình mua bị ném lên giường không chút thương tiếc nào, Hàn Dữ Tiếu đè trên người cậu, thân thể của hắn đã có đủ đặc tính của một nam nhân trưởng thành, nặng nề đè lên cậu, rất nặng, nhưng lại không hẳn là nặng.

Thân thể hai người ma sát, làn da trần trụi của cậu cọ vào cúc áo của Hàn Dữ Tiếu, đau đến kêu lên, mà tay của Hàn Dữ Tiếu lại càng ngày càng quá mức, xoa nắn bờ mông chặt chẽ đầy đặn của cậu, lại lần mò lên vòng eo mềm mại thon gầy.

Thẩm Văn Hiên không thở nổi, trải nghiệm khó tưởng tượng nhất trong đời này của cậu chính là trong căn nhà nhỏ ngày đó, Hàn Dữ Tiếu nửa quỳ… Mà hiện giờ cậu bị Hàn Dữ Tiếu đè lên, rõ ràng hai người vẫn còn mặc quần, nhưng cậu lại cảm thấy nguy hiểm hơn cả cái ngày hôm đó.

Bộ phim mà cậu đã xem buổi chiều kia, bối cảnh trường học, hai người đàn ông dây dưa, mơ hồ hiện ra trong đầu Thẩm Văn Hiên, cậu cảm thấy nếu như cậu không ngăn cản Hàn Dữ Tiếu lại, cuối cùng cậu sẽ biến thành thiếu niên mặt mũi ửng hồng trong phim.

Nhưng tay của cậu chỉ biết run rẩy ôm lấy bả vai Hàn Dữ Tiếu.

Cậu không có đẩy Hàn Dữ Tiếu ra.

Tay cậu túm lấy tóc của Hàn Dữ Tiếu, phát ra tiếng kêu nức nở, sau đó hoàn toàn xụi lơ.

Cuối cùng Hàn Dữ Tiếu dừng lại.

Lúc hắn buông Thẩm Văn Hiên ra, Thẩm Văn Hiên còn mê man mà nhìn hắn, trước ngực và trên cổ đều là vệt đỏ lốm đốm, bờ môi đã sưng lên, đôi mắt ướt át, toàn bộ cơ thể đều mang theo hương vị mê loạn.

Hàn Dữ Tiếu khẽ hôn lên mu bàn tay của Thẩm Văn Hiên.

Hắn và Thẩm Văn Hiên vẫn còn mặc quần, hắn cũng không chuẩn bị làm gì Thẩm Văn Hiên cả. Nhưng hắn dẫn dắt Thẩm Văn Hiên chạm tới nơi đang dính chặt sít sao của hai người bọn họ.

Thẩm Văn Hiên bị phỏng đến rụt tay, hoảng hốt nhìn hắn.

“Thẩm Văn Hiên.” Hàn Dữ Tiếu kêu tên của Thẩm Văn Hiên, ánh mắt ôn nhu, “Tôi cũng sẽ có dục vọng.”

“Cậu thật sự, còn muốn thử xem với tôi sao?”

Hắn nhìn chằm chằm bờ môi của Thẩm Văn Hiên, hắn biết rõ Thẩm Văn Hiên sẽ không nói không, nhưng trong lòng hắn vẫn có vô số ý tưởng âm u lạnh lẽo cuồn cuộn kéo đến.

Thẩm Văn Hiên mềm tay nhũn chân ngồi phịch trên giường, cậu vô lực nhìn Hàn Dữ Tiếu, cậu đột nhiên cảm thấy thật ra cậu cũng không hoàn toàn hiểu biết Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu ở trước mặt cậu, vĩnh viễn đều là bộ dạng bình tĩnh kiềm chế. Cậu cảm thấy Hàn Dữ Tiếu vừa mạnh mẽ lại vừa ôn nhu, nhưng có lẽ đó chỉ là Hàn Dữ Tiếu muốn biểu hiện ra cho cậu xem.

“Cậu thật xấu xa.” Thẩm Văn Hiên lầm bầm.

Sau đó cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người lại hôn nhau.

Hàn Dữ Tiếu vừa hôn Thẩm Văn Hiên vừa nghĩ, Thẩm Văn Hiên của hắn, con mồi của hắn, đây là lần thứ hai trong cuộc đời này hắn động tâm, rốt cuộc cũng khiến hắn được như ý nguyện, tóm được con mồi về nhà.
Tác giả có lời muốn nói: Hàn Dữ Tiếu rất xứng đáng đoạt giải Oscar diễn xuất.