Không Gian Chi Tù Ái

Chương 22: Hồng nhãn




Hóa ra là linh tuyền…Nhan Nham thật sự lợi hại.

Tưởng Thất Nguyên đơ một lát, rồi mới vác thùng giấy rời đi. Nhưng anh vừa mới ra đến cửa thủy tinh, liền phát hiện thiếu niên quen thuộc đứng ở đối diện, nhìn thấy Tưởng Thất Nguyên đi ra, liền dành cho anh nụ cười sáng lạn.

Tuy rằng trong lòng có hơi xúc động muốn đè thiếu niên ra quất, nhưng Tưởng Thất Nguyên vẫn gồng mình vượt qua cám dỗ. Anh tùy tiện liếc Nhan Nham một cái, như nhìn thấy người xa lạ không muốn hứng thú, cứ thế mà bước đi.

“Thất Nguyên.” Nhan Nham lên tiếng gọi anh, nhưng Tưởng Thất Nguyên không có dừng lại bước chân. Đối với Nhan Nham chỉ mặt nhăn mày nhíu, tỏ ra bất mãn vô cùng. Cậu mỉm cười đi theo sau Thất Nguyên, làm vẻ không nhận ra được sự xa cách của anh.

“Mình muốn đấu với em, nhưng em thấy mình đến động thái nhỏ nhất cũng không có.” Nhan Nham nghiêng đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Có phải không nỡ xuống tay với em?”

Tưởng Thất Nguyên mặt không chút thay đổi tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua trạm xe thì đúng lúc một cái xe buýt đi tới. Tưởng Thất Nguyên không cùng Nhan Nham chào hỏi, trực tiếp chen vào hàng người đi vào xe. Nếu như bình thường ra, còn lâu mới có chuyện anh chịu cảnh chen chúc trên xe.

Lúc này là giờ tan tầm, trên xe chật cứng người. Tường Thất Nguyên bị ép dính vào góc xe, tự nhiên cảm thấy người cạnh mình rời đi, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh đã lập tức cũng đờ lại, đột nhiên nhận ra mình đang bị người khác ôm eo.

Tưởng Thất Nguyên: “…”

Nhan Nham không biết lúc nào đá dựa sát vào người Tưởng Thất Nguyên, anh còn cảm nhận được thằng em của cậu qua lớp quần. Độ lầy của Nhan Nham không kém Thất Nguyên, cậu ghé sát vào tai anh thầm thì: “Mình muốn lên đây để cùng em đúng không?”, hơi thở ấm áp của cậu phả vào vành tai anh.

Trù đợi! Anh đúng là tự tay bóp dé mình.

Tưởng Thất Nguyên nhất thời trợn tròn mắt, anh máy móc quay đầu nhìn xung quanh, phía trước người, trái người, phải cũng là người, hoàn toàn bị bao vây! Tuy rằng họ đều quay lưng lại với anh, tiếng xe cũng ồn, lời Nhan Nham thì thầm sẽ không bị ai nghe thấy, thậm chí động tác Nhan Nham cũng sẽ không bị phát hiện, thế nhưng ức chế thấy mẹ đi được!!!!

“Thất Nguyên thông minh quá, sao đoán được em sẽ lên đây?” Nhan Nham làm bộ không nhận ra Tưởng Thất Nguyên đang cứng hết cả lên, cứ thế tự tung tự tác. Trong không gian nhỏ hẹp, cậu chậm rãi đem tay chuyển lên vai Tưởng Thất Nguyên, sau đó cả người lại dựa dẫm lên lưng anh. Hai chân gắt gao khóa lưng anh lại, Nhan Nham giờ phút này trèo hẳn lên lưng Tưởng Thất Nguyên.

“Xuống ngay!” Tưởng Thất Nguyên lạnh lùng, ra lệnh.

“Không đấy ~” Nhan Nham thân mật vùi đầu mình lên cổ Thất Nguyên, nũng nịu xong càng há miệng cắn lấy vành tai anh, liếm liếm.

Tưởng Thất Nguyên: “…”

Thời điểm Tưởng Thất Nguyên đần ra, Nhan Nham được nước làm tới dùng chân cọ cọ chỗ ấy của anh. Thân thể Tưởng Thất Nguyên đối với Nhan Nham cực kỳ nhẫn cảm, bị cậu cọ xát như thế lập tức hứng tình, như quả bom bị châm ngòi, lý trí anh bị thiêu đốt không còn gì cả.

Nhưng mà, Tưởng Thất Nguyên chớp mắt khống chế được chính mình khi xe dừng lại. Tuy rằng không phải điểm dừng của Tưởng Thất Nguyên, nhưng giờ phút anh phải cố đứng vững, vác theo Nhan Nham ra khỏi xe bus công cộng.

“Đủ rồi!” Tưởng Thất Nguyên nổi trận lôi đình đem người trên lưng mình ném sang một bên: “Nhan Nham, tột cùng mình muốn làm gì? Bọn mình giao ước một năm sau tái đấu sao?! Mình hiện tại xuất hiện, còn là trò kích thích với anh là sao? Muốn chết à?”

Nhan Nham phủi bụi trên người, chậm rãi nói: “Em muốn rủ mình cùng nện thôi mà, có gì không tốt?”

“n*ng cúc thì tìm thằng khác! Anh bận rồi!”

Nhan Nham làm vẻ không giận dỗi gì, chỉ thản nhiên nói: “Thất Nguyên, mình quên quan hệ của đôi ta rồi sao?” Em làm sao tìm người khác được? Kể cả nghĩ thì cơ thể em cũng không cho phép. Đương nhiên, mình cũng thế. Nếu mình hứng tình thì ngoài em ra mình cũng đâu bem được thằng khác ~”

“Việc này không cần mình quan tâm!” Tưởng Thất Nguyên nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc nhìn Nhan Nham, rồi ôm thùng giấy bỏ đi. Anh thật sự muốn tẩn Nhan Nham một trận, nhưng con mẹ nó thân thể anh không cho phép, trong đầu muốn đập cho em nó một trận, nhưng cơ thể lại không chịu phối hợp.

Nhìn Tưởng Thất Nguyên không chút lưu luyến nào rời đi, Nhan Nham rốt cuộc cũng giận tái mặt. Cậu lạnh lùng nói: “Nếu không muốn lên giường với em, không muốn liên quan đến em, vậy mình vì sao còn nhận đồ từ em?!”

Tưởng Thất Nguyên dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn Nhan Nham.

“Qủa nhiên Ôn Triết Đào là đồ vô dụng, không thỏa mãn được anh nên anh mới rời đi.”

Tưởng Thất Nguyên xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn Nhan Nham.

“Phải hạ mình nhận đồ từ em, Thất Nguyên, từ khi nào mình lại thiếu khí phách đến thế?” Nhan Nham ác liệt nói: “Em biết, nhất định do mình không có được đột phá gì, cho nên muốn đầu hàng đúng không? Nhận đồ của em chỉ là bước đầu cho thất bại của em…Hơn nữa mình đâu chịu nổi thế giới dơ bẩn này, mình không thoát được linh tuyền đâu?”

Tưởng Thất Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Nhan Nham, gương mặt hưng phấn vì đắc ý, đột nhiên thấy xa lạ – Nhan Nham lúc thì não tàn ngơ ngác lúc lại hiểm độc, nhưng chưa bao giờ có dáng vẻ này? Khi ở trong không gian, em nó cũng không ngáo như thế…Đây thật sự không phải phong cách của Nhan Nham.

Nhưng dù thế nào, Nhan Nham luôn mặc định anh là người có lỗi, lúc nào cũng đem nguyên nhân mâu thuẫn đổ lên đầu anh. Chẳng lẽ là do tại anh chán em nó rồi sút thẳng cẳng? Tưởng Thất Nguyên nhíu mày, cũng không phát hiện ánh mắt đỏ tươi giấu dưới tóc mai cậu.

Thật sự rất đỏ.

Tưởng Thất Nguyên giật giật mắt, không muốn cùng em nó so đo. Anh thản nhiên đáp: “Có bệnh thì tìm bác sĩ đi.”, rồi mặc kệ Nhan Nham nổi điên lên, bản thân ôm thùng giấy chuồn thẳng.

Nhưng mà Tưởng Thất Nguyên rời đi làm Nhan Nham tỉnh táo lại. Chỉ là, thời điểm cậu ngẩng đầu, sắc đỏ trong ánh mắt tối đen, lạnh lẽo nhìn theo bóng dáng Tưởng Thất Nguyên.