Không Gian Song Song

Chương 7




Ở bệnh viện trong phòng chăm sóc đặc biệt đến bảy ngày, mẹ nuôi Mục Dục Vũ là Mục Giác rốt cục cũng chuyển đến phòng bệnh bình thường. 

Một tuần sau, thời gian bà tỉnh táo càng lúc càng nhiều, ăn cơm cũng bắt đầu theo quy luật, Mục Dục Vũ nhìn bà, bà đã có thể ngồi xuống, như quá khứ vẫn tươi cười dịu dàng, vuốt tay hắn cũng dần dần có khí lực.

Lại qua mấy ngày, bà bắt đầu chán ghét nơi này, cũng nói cho Mục Dục Vũ muốn về nhà, không thể cứ ở trong bệnh viện mãi.

“Cây cỏ bên ban công không có mẹ chăm sóc không được, còn có Tây Tây, nó rất nhớ mẹ , con mèo đó từ nhỏ đã đi theo mẹ rồi, chưa từng xa nhau lâu như vậy, động vật nhỏ tâm lý rất mẫn cảm, nó sẽ cho rằng mẹ vứt bỏ nó, nó sẽ rất đau lòng.”

Mục Dục Vũ rõ ràng không đồng ý: “Hoa cỏ có chuyên gia chăm sóc, mèo cũng có người trông nom, mẹ đừng có phiền lòng như vậy , tĩnh dưỡng thật tốt ở đây đi.”

“Còn có những người hàng xóm láng giềng, nếu không quay về, bọn họ về sau có chơi cái gì cũng không gọi mẹ đâu…”

Mục Dục Vũ mỉm cười, nói với bà: “Yên tâm, bọn họ cũng đều biết chuyện mẹ nằm viện, không có người bởi vì mẹ sinh bệnh mà trách cứ mẹ, chờ thêm hai ngày mẹ tốt hơn, ta con sẽ gọi họ đến thăm mẹ.”

Mục Giác bất mãn đối diện với hắn, cuối cùng không thể không bại trận , bà thỏa hiệp lắc đầu thở dài nói: “Được rồi, thật không biết con gia trưởng như thế nào, mới ba mươi tuổi liền cố chấp như một ông già vậy, cẩn thận vợ con chịu không nổi.”

Mục Dục Vũ hơi hơi hạ mắt, sắc mặt không thay đổi, cười cười không nói chuyện.

“Như thế nào lại không thấy Diệp Chỉ Lan?”

“Ra nước ngoài .” Mục Dục Vũ thản nhiên nói, “Cô ấy có gọi điện thoại đến bảo con ân cần hỏi thăm mẹ.”

Mục Giác mỉm cười gật đầu, ánh mắt ôn hòa, tựa như nhìn một đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự vậy, mang theo bao dung và chiều chuộng.

Mục Dục Vũ bỗng nhiên trong lòng đau xót, hắn biết mẹ nuôi là một phụ nữ thông minh mẫn cảm, chuyện hôn nhân của bản thân, sợ là cho tới bây giờ không giấu giếm được bà, nhưng dù vậy, bà cũng không vạch trần lời nói dối vụng về.

Giống như lúc trước hắn vừa đến bên cạnh bà.

Thời điểm lúc đó, đứa trẻ bị bỏ rơi ngoại trừ tiền thì đối với tất cả những thứ bên ngoài đều mang lòng nghi ngờ.Mặc dù có người đối với hắn rất tốt, cung cấp cho hắn ăn mặc, đưa hắn vào một trường học tốt để học tập, nhưng hắn vẫn không muốn tin tưởng, hắn rất sợ, sợ cảm giác tỉnh lại, những điều này lập tức tan thành mây khói.

Quả thật, trong cuộc sống ở quá khứ hắn đã tích lũy được kinh nghiệm, nào chừa chút lòng tin?Người ba có cùng huyết thống với hắn, cũng có thể tùy tiện đem hắn đẩy cho người khác;người bác có quan hệ với hắn, rõ ràng đâu có nuôi dưỡng hắn, từ khi có đứa nhỏ riêng mình, đã xem hắn là cái đinh trong mắt, đánh chửi , đói khát là chuyện thường, hận không thể đem hắn quăng ra đường tự sinh tự diệt còn hơn ở nhà làm tiêu hao thức ăn.

Trong cái loại hoàn cảnh đó, đứa bé trai không thể không học được đạo đức giả và nói dối, không thể không học được cách kiếm tiền mưu sinh.

Không có gì thật sự nằm trong lòng bàn tay hơn tiền mặt .

Sau khi theo mẹ nuôi , hắn mặc kệ người phụ nữ này dù có xuất phát từ cái gì mục đích nuôi dưỡng mình. Hắn một mặt lấy lòng mẹ nuôi, một mặt càng nắm chặt sự nghiệp lớn kiếm tiền: ở trong trường học hắn bán bài thi, bán đáp án đề, thay người làm bài luận văn, tất cả đều được nêm yết giá đúng, nếu giá thích hợp, hắn thậm chí sẽ mạo danh thế thân đi thi.

Hắn làm việc cẩn thận, lại giỏi về cưỡng chế lợi dụng, cuộc giao dịch bí mật tiến hành đã lâu rồi mà vẫn không có người phát hiện, nhưng cứ tiếp tục mãi cũng không hay ho. Hắn thu nhận một hai người đàn em thay hắn làm thí nghiệm báo cáo, bởi vì hoàn thành quá xuất sắc mà khiến cho giáo viên hoài nghi, mấy tên kia là mấy tên yếu đuối, không cần bao lâu liền nói toạt tên hắn ra.

Hắn được học ở một trường trung học trọng điểm của thành phố, đây là trường dẫn đầu về chất lượng. Loại kinh doanh âm mưu này đã ảnh hưởng nghiêm trọng làm rối loạn kỉ cương và xúc phạm nội quy trường học. Sự việc vừa khi bại lộ một giây, thiếu niên Mục Dục Vũ thật sự tin tưởng, hắn sẽ bị trường học đuổi cổ, mà mẹ nuôi cũng sẽ một cước đá văng hắn.

Khi đó hắn bình tĩnh phân tích, Mục Giác thu nuôi hắn, đơn giản vì chứng minh mình là một người phụ nữ độc thân cũng có thể nuôi dưỡng tốt đứa nhỏ, bà dạy âm nhạc ở trường cao đẳng, bình thường xuống lầu mua bình nước tương đều phải thay đồ thật gọn gàng rồi mới bước ra cửa. Hiện tại bản thân mình làm cho bà mất mặt, nuôi dưỡng đã chẳng còn ý nghĩa, Mục Giác nhất định sẽ như những người khác vứt bỏ hắn.

Dù sao, mọi người chẳng phải đều ích kỷ , vứt bỏ một đứa nhỏ thì tính cái gì? Không một ai, có nghĩa vụ phải gánh vác cuộc sống của một thiếu niên mười sáu tuổi.

Hắn nhanh chóng tính toán tiền bạc vài năm nay gom góp và biện pháp kiếm tiền trong tương lai, sau đó hắn cuối cùng cũng yên tâm, bởi vì mặc dù lưu lạc đầu đường lại lần nữa, hắn cũng sẽ không chết đói.

Nhưng dù sao chăng nữa thì hắn lúc ấy cũng chỉ là một thiếu niên, bề ngoài giả vờ bình tĩnh nhàn nhã, trong nội tâm cũng là sợ hãi , hắn thậm chí bắt đầu hối hận, sớm biết rằng khi chọn lựa khách hàng không nên chỉ nhìn tiền, còn phải quan sát tính tình đối phương.

Nhưng phương thức Mục Giác xử lý khiến hắn không ngờ được.

Trước mặt của hắn , người phụ nữ thanh cao này đỏ mặt hướng bộ phận lãnh đạo và chủ nhiệm lớp cúi đầu chịu nhận lỗi, sau đó không biết bà đã làm gì để thuyết phục đến ban lãnh đạo, rằng đuổi Mục Dục Vũ sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của trường, đem hành vi phạm lỗi của hắn giữ thành lỗi nặng nhưng không đuổi.

Về nhà, Mục Giác không có quở trách hắn, cũng không có thuận tay ném cái gì vào người hắn. Bà chỉ dùng thần sắc dịu dàng nhìn hắn trìu mến nói xin lỗi, nói mình chưa từng nuôi dạy đứa trẻ nào, không biết thì ra đứa nhỏ cũng thiếu tiền nhiều như vậy. Sau đó, bà cho Mục Dục Vũ một cái thẻ, bên trong có một ngàn tệ. Nàng nói với bé trai, đây là tiền tiêu vặt năm học thứ nhất của hắn, hiện tại toàn bộ giao cho hắn giữ, có thể dùng một lần, cũng có thể lên kế hoạch, thậm chí có thể đầu tư, không cần phải hỏi bà. Nhưng trong vòng một năm này, bà sẽ không cho thêm một phân tiền.

“Cho, cho tôi?” Thiếu niên kinh ngạc hỏi, một ngàn tệ đối với hắn ngay lúc đó là vô cùng lớn.

“Không phải không cho hoàn toàn ” Mục Giác bình tĩnh nói, “Cô muốn con đáp ứng hai điều kiện , thứ nhất, hôm nay cô vì con mà đi dọa người ta, muốn con cam đoan, học kỳ sau phải cố gắng lấy lại mặt mũi cho cô; thứ hai, con về sau lại không thể làm loại mua bán lừa mình dối người này, con là một đứa trẻ nổi bật, hẳn là đem toàn bộ sự nổi bật đó thể hiện trên người mình, mà không phải lợi dụng người khác. Có thể đồng ý không?”

“Có thể, nhưng, nhưng cô không trách con sao?” Thiếu niên không khỏi giật mình , hắn lo lắng lại hỏi một câu, “Cô, cô không đuổi con đi?”

“Cô vì sao muốn đuổi con đi?” Mục Giác mỉm cười , bàn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tiểu Vũ, cô tìm thật lâu mới tìm được con, mất rất nhiều thời gian và sức lực mới có thể nói bác con nhường quyền nuôi con cho ta, con theo ở với bọn họ đã lâu, nên biết kia người nhà có bao nhiêu…” Bà che lại miệng không tiếp tục nới, nhưng Mục Dục Vũ đã hiểu, hắn bác nhất định đưa hắn bán với cái giá tốt.

“Cô phải mất rất nhiều tiền sao? Bao nhiêu?” Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt lóng lánh nhìn bà.

“Rất nhiều, ” Mục Giác nở nụ cười, “Con còn rất đắt tiền.”

“Nhớ rõ, chờ con trưởng thành, sẽ trả lại cô gấp mười lần.” Thiếu niên nắm chặt tay, trịnh trọng nói.

“Được rồi, cô sẽ nhớ món nợ này.” Mục Giác nhịn cười hỏi, “Cho thêm lợi tức không?”

Thiếu niên có chút đau lòng vì tiền, nhưng vẫn là cắn răng nói: “Thêm!”

Sau khi Mục Dục Vũ trưởng thành nhìn xuống mẹ nuôi của mình, dáng người bà nhỏ nhắn, bởi vì sinh bệnh có vẻ càng thêm khô gầy. Nhưng trên mặt bà luôn mỉm cười ấm áp động lòng người, nhìn má lúm đồng tiền của bà, thật dễ dàng liên tưởng đến mặt trời mùa thu, xuyên thấu qua cả tầng mây, xuyên thấu qua đỉnh đầu len lỏi qua từng ngóc ngách lá cây, rơi xuống vai vẫn cảm nhận được sự ấm áp đó. Khuôn mặt bà không quá xuất sắc, mặc dù ở thời kì đẹp nhất cũng chỉ có thể tính thanh tú, nhưng vẻ đẹp của bà còn đẹp hơn tất cả, là lặng yên không tiếng động đi vào lòng người . Giống như đủ loại cây lá bà trồng bên ngoài ban công, mới nhìn cũng không cảm thấy mới lạ gì, nhưng nhìn lâu, mới phát hiện đôi mắt đã ngập tràn màu xanh rồi, rời xa, mới hiểu được trong lòng cũng choáng váng một màu xanh.

“Mẹ còn nhớ rõ món nợ không? Nhớ món nợ ngày trước?” Mục Dục Vũ hỏi bà.

Mục Giác sửng sốt, lập tức cười ha ha, gật đầu nói: “Cũng không phải là thật chứ, nhớ kỹ, thằng nhóc con tiêu của ta cũng không ít đâu.”

Mục Dục Vũ cũng cười : “Không phải nói cho mẹ thêm lợi tức sao?”

“Đúng vậy, cho nên con tiêu càng nhiều . Ai,đừng nói con muốn trả? Cho tiền xong mặc kệ bà già như ta ? Mẹ nói cho con, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, không có cửa đâu .” Mục Giác giận nói, “Thằng nhóc xấu xa, con nếu dám làm như vậy, mẹ chết rồi tìm mẹ con cáo trạng.”

Mục Dục Vũ mỉm cười nói: “Con làm sao dám ? Con mà dám, đêm nay mẹ con đến giết con mất.”

Mục Giác lắc đầu cười nói: “Bà ấy sẽ không, mẹ con người kia nha, đối với người ngoài thật dịu dàng, nói chuyện nhỏ giọng êm ái, trước đây dường như giống hệt đại tiểu thư khuê các, không gạt con đâu, trước kia mẹ ở trước mặt bà ấy cảm thấy mình thô lỗ không chịu được. Bà ấy lại khéo tay, thêu hoa may áo cái gì cũng làm được, mẹ cũng đi theo bà ấy học thêu này nọ, đâm đến máu chảy đầy tay cũng không thêu nổi một nụ hoa. Cứ như vậy mà bà ấy cũng không chê mẹ, từ từ chỉ dạy mẹ, kiên nhẫn.”

Mục Dục Vũ kỳ thật đã nghe qua nhiều lần, nhưng vẫn là ngồi xuống hỏi: “Sau đó thì sao? Mẹ học xong chưa?”

“Mẹ làm sao mà học những chuyện đó được, khó khăn rất lớn, sau đó mẹ muốn ôn thi chuyển cấp thật tốt, học vài lần rồi không học nữa . Sau đó mẹ đến học viện âm nhạc, oán giận nói với mẹ con rằng thi diễn xuất ta không có quần áo, mẹ con liền tự tay thêu một bộ lễ phục tặng ta, chậc chậc, cái váy kia quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.”

“Bà đối với mẹ rất tốt .”

“Đúng vậy, hai chúng ta là chị em đồng tình, chẳng qua mẹ con đối với ai cũng tốt, ” Mục Giác cười nhìn hắn, “Hơn nữa bà ấy rất xinh đẹp, con tuy rằng kế thừa nét đẹp của bà ấy, nhưng luận về diện mạo, con vẫn không bằng.”

“Con là nam , làm sao có thể so sánh với nữ chứ?”

Mục Giác cảm thán nói: “Ai, tóm lại chỉ cần tiếp xúc qua với bà ấy, rồi cả đời cũng sẽ khó quên.”

Mục Dục Vũ đối với câu nói này không thể gật bừa, hắn im lặng một lúc, gợi lên khóe miệng thản nhiên nói: “Nhưng mà, chỉ có mẹ lo lắng muốn tìm về đứa nhỏ của bà ấy, chỉ có mẹ mới tìm được con.”

“Như vậy không phải tốt lắm sao?” Mục Giác ngạc nhiên hỏi lại hắn, “Con thấy ta nuôi lớn không tốt sao? Thằng nhóc xấu xa này, có giỏi lặp lại lần nữa.”

Mục Dục Vũ thật tình nở nụ cười, hắn thấp giọng nói: “Cám ơn mẹ nuôi.”

“Người một nhà lại nói không đâu, mẹ cho con họ Mục, chiếu theo tính cách mẹ nuôi dưỡng con thành như vậy, cũng không biết ngày sau gặp lại mẹ con , bà có thể đồng ý hay không, ” Mục Giác hàm chứa nước mắt nở nụ cười, “Nói không chừng còn muốn mắng ta đó.”

“Sẽ không , bà cũng đang nhìn mà, ” Mục Dục Vũ khàn khàn nói, ” Bà biết rằng mẹ đã phải trả giá cái gì.”

“Đừng nói mơ hồ như vậy, mẹ không thích nghe, ” Mục Giác vỗ vỗ tay hắn mỉm cười nói, “Kỳ thật ta cũng có lời mà, con xem con kiếm được nhiều tiền vậy, mẹ đến chỗ nào cũng có người cung cung kính kính gọi mẹ tiếng Mục phu nhân, y hệt như đang nằm mơ, già rồi mẹ còn có thể hưởng phúc nha.”

“Cái này thì tính làm gì, chờ mẹ tốt hơn , chúng ta cùng nhau đi du lịch thế giới, chỉ chọn những thủ đo có âm nhạc phát triển, Vienna, Newyork, có thể sống một năm ở đó hoặc lâu hơn, được không?”

Mục Giác nở nụ cười, ôn hòa nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Vũ, con có muốn khuyên mẹ phẫu thuật hay không?”

“Mẹ à ” Mục Dục Vũ thấp giọng gọi bà, cầm tay bà, mang theo chút áp lực khan khàn, “Con chỉ có một người thân là mẹ, con không thể nhìn mẹ…”

“Con không hiểu mẹ. Tiểu Vũ, con còn trẻ, con không thể hiểu được sự sống và cái chết, đối với mẹ chẳng có ý nghĩa gì.” Mục Giác nhu hòa thở dài, tay sờ sờ đầu của hắn, nhẹ giọng nói, “Không sao đâu, con chỉ cần nhớ kỹ, mặc dù mẹ mất, con cũng không bao giờ mất mẹ, mẹ và mẹ của con, chúng ta đều dõi theo con nha…”

“Không, ” Mục Dục Vũ trong lòng chua xót, hắn đem mặt chôn trong tay mẹ nuôi, lắc đầu nói, “Không thể nào giống nhau như vậy…”

Mục Giác không nói gì, chỉ là vươn cả tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn, giống như hắn bé nhỏ còn chưa trưởng thành vậy.

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Mục Dục Vũ nhanh chóng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người vừa vào, ánh mắt của hắn rất làm cho người ta sợ hãi, người y tá gõ cửa bất giác rút lui từng bước, theo sau cố cười nói: “Vâng, thật xin lỗi, Mục phu nhân, ngài Mục , là vậy, Tiểu Siêu đến đây, bà , bà hôm nay có muốn gặp cậu ấy không?”

“Tiểu Siêu là ai?” Mục Dục Vũ không hờn giận nhíu mày, “Phu nhân thân thể như vậy, còn gặp người nào…”

“Muốn gặp muốn gặp , cho nó tiến vào đi ” Mục Giác vẻ mặt ôn hoà nở nụ cười, vỗ vỗ mu bàn tay Mục Dục Vũ nói, “Con đừng mù quáng lo lắng mọi chuyện như thế, mẹ còn chưa liệt cả người đâu, làm thế nào không thể gặp ai khác chứ? Tiểu Siêu là một đứa nhỏ bán mì nước ở bên cạnh bệnh viện, bộ dạng thật ngoan, ai u mẹ thấy nó rất lạ, cả ngày nằm ở đây buồn lắm, thật may mấy ngày nay Tiểu Siêu đưa đồ ăn sẽ đến đây, con đừng cau mày như vậy, làm cho đứa nhỏ sợ không đến bây giờ.”

Mục Dục Vũ thản nhiên quét mắt một cái, hỏi: ” Giao hàng thì làm sao giao đến trước mặt mẹ được?”

“Ồ, hồi đầu nó giao hàng bị vấp ngã xuống, ở ngoài phòng bệnh của ta khóc to, khóc thảm thiết , mẹ còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, gọi người mời nó đi vào, đứa nhỏ kia còn choáng váng, hỏi nó cái gì nó đáp cái đó, cho hắn ăn kẹo nó cũng ngoan ngoãn ăn,mẹ vừa thấy liền thích chịu không được.”

Mục Dục Vũ hỏi: “Mỗi ngày nó đều đi giao hàng sao?”

“Vâng, mỗi ngày đều đến, đưa xong rồi chơi đùa một chút.” Mục Giác cười hớ hớ thấp giọng nói, “Đừng lo lắng, đứa nhỏ Tiểu Siêu về phương diện trí tuệ có điểm chậm chạp, không phải như con nghĩ đâu.”

Mục Dục Vũ mân nhanh môi, một lát sau mới nói: “Nếu mẹ đã thích, vậy, cho nó bước vào đi.”