Không Gian Truyền Thừa

Chương 29: Nhân tính




Như Ý ỉu xìu trở vào phòng, nhìn cậu nhóc đang ngủ say trên giường. Như Ý dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu bé, đột nhiên giật nẩy mình. Cậu nhóc đang phát sốt, khuôn mặt nhăn lại, đầy vẻ khó chịu.

Như Ý cuống cuồng, gọi cậu bé, nhưng cậu không hề mở mắt ra.

Cứ như thế, trong điều kiện thiếu thốn đủ thứ, từ thức ăn, cho đến nước uống, củi lửa, thậm chí Như Ý chịu đói, ăn rất ít, nhường thức ăn cho cậu bé thì cậu cũng không thể qua khỏi trong 3 ngày.

Như Ý để xác cậu vào hầm băng. Hầm băng này là thứ duy nhất không mất đi, từ lúc đến nơi này tới nay, những tảng băng trong hầm vẫn nguyên dạng như vậy, có lẽ đây là may mắn còn sót lại.

Mọi thứ dần cạn kiệt, Như Ý đã chống chọi suốt 7 ngày. Tìm thêm thức ăn không có, ra khỏi đây không được, không gian của cô ngay khi vào đây đã không dùng được. Cuối cùng Như Ý bước vào hầm băng, đóng cửa lại, quyết định chết ở nơi này, ít nhất xác mình còn được nguyên vẹn.

Bên cạnh là xác của cậu nhóc mà Như Ý chăm sóc mấy tháng qua, cái xác vẫn i như lúc ban đầu, đúng vậy, Như Ý còn ngửi được mùi thịt, nếu được cắn một miếng...

Như Ý giật mình vì suy nghĩ của chính mình, chẳng lẽ cô muốn ăn thịt người sao, vậy thì cô có khác gì đám Zombies ngoài kia, thậm chí cô còn tệ hơn cả chúng, chúng ăn thịt trong lúc không còn ý thức, còn cô...giờ phút này vẫn còn sót lại chút lý trí, cô biết mình còn là con người.

Như Ý dùng chút sức lực cuối cùng, bước ra khỏi đó, khóa cửa. Dù có chết vì đói, cô cũng tuyệt đối không ăn thịt người.

Khi ý thức tan biến, Như Ý rơi vào bóng tối, cô cảm nhận được rằng sinh mệnh mình đã đến lúc kết thúc...

...

Lần nữa mở mắt ra, Như Ý đã ở trong một không gian khác. Cơ thể cô đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại. Một dòng chữ chúc mừng xuất hiện trước mắt, chứng tỏ cô đã vượt qua cửa ải thứ nhất. Cậu bé đồng hành cùng cô chỉ là một ảo giác, nếu giây phút cuối cùng, cô quyết định dùng đứa bé đó làm thức ăn để duy trì sự sống, thì ảo giác sẽ ngay tức khắc tan biến, cô sẽ thực sự chết ở nơi đó, không thể vượt qua cửa ải này.

Trong 10 người bước vào, đã có 2 người thất bại, cả 2 đều là người nhà họ Ngô. Tất nhiên, đối với một số người đặc biệt, cửa ải sẽ có chút biến đổi. Ví dụ như quả bóng nhỏ, thử thách của cậu bé không phải là một đứa trẻ, mà là một chú chó con đáng yêu.

Cửa ải thứ nhất là để xem bọn họ có “nhân tính” hay không. Nếu trong giờ phút sống còn, lại hy sinh người hoặc con vật thân thiết bên cạnh, chứng tỏ họ không có tư cách vượt qua cửa ải thứ nhất. Đây là mạt thế, nơi mà nhân tính dần bị bào mòn, nếu ngay từ đầu họ đã không có cái gọi là “nhân tính” ấy, vậy thì để họ bước ra khỏi thế giới này, chẳng khác nào gieo họa cho nhân loại.

Nghỉ ngơi 3 ngày, cửa ải thứ hai sắp sửa được mở ra.

...

An Diệu lần nữa rơi vào một nơi xa lạ, lần này không phải căn nhà mà là một hang động, xung quanh tối đen như mực. Thử thách thứ hai cứ thế mà bắt đầu, An Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, tùy cơ ứng biến.

An Diệu lần mò trong bóng tối, men theo vách hang, không biết đi bao lâu, khi phía trước phát ra chút ánh sáng yếu ớt, An Diệu liền đi đến. Cửa hang động bị bịt kín bằng một tảng đá to, ánh sáng phát ra từ những khe hở nhỏ. An Diệu phóng dị năng vào tảng đá, dị năng hệ phong biến dị của cô biến những cơn gió thành lưỡi dao sắt bén, đáng tiếc, sau vài nhát chém, tảng đá vẫn trơ ra đấy, thậm chí An Diệu còn cảm thấy tảng đá trở nên dầy hơn, ánh sáng trở nên ít đi. An Diệu không dám dùng dị năng lung tung nữa.

Nương theo chút ánh sáng ít ỏi còn lại, An Diệu nhìn được một chút xung quanh cửa hang. Có một cây búa, An Diệu bắt đầu dùng búa đập vào tảng đá, muốn khoét ra một cái lỗ to hơn, chui ra bên ngoài.

Khi sức lực gần như cạn kiệt, trong điều kiện không có thức ăn, nước uống, An Diệu đã phá được một cái lỗ nhỏ, vừa đủ chui ra ngoài. Việc đầu tiên chính là nhìn xung quanh xem có thứ gì bỏ vào bụng được không.

An Diệu vui mừng khi nhìn thấy hồ nước, bên cạnh có cây ăn quả xum xoe. Sau khi giải quyết vấn đề dạ dày, An Diệu đi tiếp vào trong rừng. Đúng vậy, nơi này là một khu rừng, một khu rừng tuyệt đối không nhỏ. Cửa ải thứ hai là gì không biết, chỉ có thể đi về phía trước, biết đâu còn tìm được một đường sinh cơ.

Vào sâu bên trong, An Diệu gặp rất nhiều dã thú. Có con đánh thắng, có con rất trâu bò, An Diệu đành co chân chạy, cứ như thế lặp lại vài lần, vết thương trên người chồng chất, An Diệu biết khá nhiều về thảo dược, tìm được vài thứ thảo dược hữu dụng trong rừng, tạm thời sống sót.

Ngay khi cô sắp chạy ra khỏi khu rừng, phát hiện có kết giới xung quanh, không thể thoát ra được. An Diệu có phần chán nản, từ lúc sinh ra đến giờ, mọi thứ của cô hầu như đều thuận buồm xuôi gió, ít khi nào phải thất bại, ngay cả khi mạt thế, cô cũng may mắn được ngọc nhận chủ, như vậy đã là tốt hơn khối người ngoài kia rồi.

Khó khăn lắm mới tránh được bọn dã thú, tưởng như thành công trước mắt, lại bị thực tế làm cho sụp đổ, không thể ra khỏi đây. An Diệu suy sụp, đành tìm một chỗ tránh tạm.

An Diệu vô tình nhìn thấy một thôn xóm, kỳ lạ, nếu có người sống ở đây, tại sao cô lại không nhìn thấy khói lửa từ xa? Mang theo nghi vấn, An Diệu cắn răng bước vào. Lần này, cũng không biết là phúc hay họa.