Không Làm Thế Thân

Chương 31




Nguồn Webtruyen.com

Rất nhiều người ở Yến Thành đối với Giản Hề cũng không xa lạ, cô cùng Tưởng Lâm Dữ như hình với bóng, chỗ nào có Tưởng Lâm Dữ tất nhiên có Giản Hề. Tưởng Lâm Dữ lại rất truyền kỳ, cha mẹ đều mất, hắn một mình về nước mở một đường máu, còn mang Thượng Dữ lôi trở lại quỹ đạo.

Chẳng qua là lúc này Giản Hề không phải đi theo phía sau Tưởng Lâm Dữ, cô đi theo Lâm chủ tịch.

“Đây là nữ nhi của chúng tôi gọi là Lâm Hi.” Lâm Thế nắm chặt tay Giản Hề, giới thiệu với mọi người, “Chúng tôi tìm 24 năm, con bé đã trở lại.”

Từng gương mặt quen thuộc, hết thảy đều không có thay đổi, chỉ là cô thay đổi. Cô không còn là thư kí của Tưởng Lâm Dữ bí thư, không còn là thư kí Giản.

Giản Hề bồi cha mẹ ăn cơm, uống hai ly rượu, rượu quá ba chén. Cô đứng dậy đi toilet, mở nước trôi qua ngón tay, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.

“Lâm Hi.” Giản Hề nhấp môi dưới, khóe môi giơ lên, cô nở nụ cười hoàn mỹ đối mặt với chính mình, “Về sau sẽ gọi là Lâm Hi, xin chào, Lâm Hi.”

Lâm Hi rất êm tai, bảo bối trân quý nhất của Lâm gia.

Giản Hề tỉ mỉ đem ngón tay rửa sạch sẽ, rút giấy lau tay, nhìn gương trang điểm lại. Tinh xảo không chút cẩu thả , thu hồi tay xách túi đi ra cửa toilet đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ. Lông mi cô hạ xuống, môi đỏ diễm lệ, nhẹ nhàng một gật đầu muốn lướt qua Tưởng Lâm Dữ.

“Gần đây giấc ngủ không tốt?” Áo khoác âu phục Tưởng Lâm Dữ đã cởi ra, hắn chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, cổ áo mở hai tay bỏ trong túi quần dựa vào tường hành lang.

Ánh đèn chiếu trên mắt kính hắn, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, hắn uống rượu, màu da càng thêm trắng lạnh lẽo.

“Rất tốt.” Giản Hề đứng thẳng, hôm nay cô bị Chu Oánh kéo đi làm sơn móng tay, trên ngón tay có cánh hoa màu hồng nhạt, trên tay cầm một túi nhỏ màu bạc tinh xảo lại xinh đẹp.

“Giản Hề ——”

“Tôi gọi là Lâm Hi, Tưởng tổng.”

Tưởng Lâm Dữ hầu kết hoạt động, đứng thẳng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, “…… Gần đây thế nào?”

“Phi thường tốt, mỗi một ngày đều rất vui vẻ.”

Tưởng Lâm Dữ hạ mi mắt, hắn rút tay ra đi tới, đi đến trước mặt Giản Hề, hắn uống rượu, tiếng nói bị rượu nhuốm khàn, “Tôi thật không tốt.”

Tưởng Lâm Dữ đến rất gần, hắn có rất nhiều lời nói muốn nói. Nhưng lại không biết nên nói cái gì, có phải là rời xa hắn đã quen? Sợ là cô muốn nhảy nhót nói đã quá quen. Rời khỏi hắn cô rất tốt không phải sao? Mắt thường cũng có thể thấy tốt.

Hắn đã không có cho Giản Hề một ngày lành, Lâm gia nhận về, tiểu công chúa Lâm gia là cẩm y ngọc thực, sủng ái trong tay, nâng lên đỉnh đầu, hắn không đau lòng có người đau lòng.

Tưởng Lâm Dữ giơ tay muốn chạm vào cô, Giản Hề liền triệt để tránh xa, cô kéo ra khoảng cách một mét, nâng cằm lên nhìn kỹ Tưởng Lâm Dữ, “Tưởng tổng, thỉnh ngài tự trọng.”

Cô hoàn toàn từ bỏ hắn, trong lòng Tưởng Lâm Dữ trống trải, hắn giương mắt, thanh âm khàn khàn, “Nếu tôi không tự trọng?”

“Tôi đây liền mời anh***.” Phía sau giọng nói của Lâm Hạo Dương vang lên, Tưởng Lâm Dữ ánh mắt lạnh lùng liếc qua, ánh mắt hắn có vài phần âm trầm, nhưng rất nhanh liền giấu đi.

Lâm Hạo Dương đi tới bảo hộ Lâm Hi hộ ở sau người, nâng cằm lên, “Ngươi vẫn là tự trọng đi.”

Tưởng Lâm Dữ nghiến răng nghiến lợi, “Ta đốt cửa nhà ngươi.”

“Tôi đây dùng túi đựng rác đưa cho ngươi mang vào, cũng tiết kiệm tiền mua hủ tro cốt.” Lâm Hạo Dương nhìn kỹ Tưởng Lâm Dữ, kiên trì che ở trước mặt Lâm Hi, “Thời điểm hai người ở bên nhau, anh không bảo vệ em ấy, hiện tại có tư cách gì tới tìm em ấy?”

Hôm nay Lâm Hạo Dương mới biết chuyện của Chu Minh Nghiên, một bụng hỏa khí. Hành chết Chu Minh Nghiên là khẳng định, nhưng Tưởng Lâm Dữ cũng là thiếu mắng.

“Không cho được người phụ nữ của anh cảm giác an toàn, cũng đừng có yêu đương, mẹ nó.” Lâm Hạo Dương cũng uống rượu, cổ áo sơ mi mở rộng, trên cổ hơi hơi ửng hồng, khuôn mặt anh tuấn có hỏa khí dày đặc, “Chu Minh Nghiên cái cẩu đồ vật kia, con mẹ nó ai cho cô ta cái tự tin tới khi dễ muội muội tôi? Thủ đoạn thấp hèn rẻ tiền, nhưng lại thành công. Làm muội muội tôi tin tưởng cùng với anh ân ân ái ái nửa năm, mẹ nó là anh cái người chết? Anh cùng với muội muội tôi ở trong bạn bè công khai ân ái một lần, lời nói dối này vô nghĩa này liền sẽ bị chọc thủng, anh có sao? Trước kia tôi tin anh thế cục không xong, anh vì bảo hộ em ấy. Năm nay thì sao? Năm nay anh vì cái gì không làm? Anh đang đợi cái gì? Anh đang đợi sông cạn đá mòn hay là khi nào núi không có góc trời đất hợp lại làm một anh mới có thể cùng em ấy quang minh chính đại ở bên nhau?”

“Lâm tổng.” Giản Hề đột nhiên mở miệng, nhịn không nổi, “Anh uống nhiều.”

Lâm Hạo Dương bùng nổ, đột nhiên im miệng, Giản Hề không gọi hắn là anh, hắn nhấp môi đứng ở bên cạnh Giản Hề. Nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói lời nào có thể nghẹn chết sao? Không thể, nhưng mất đi muội muội hắn sẽ chết.

“Giản ——” Tưởng Lâm Dữ mở miệng lời nói không nói thành lời.

“Lâm, chữ Hi trong hy vọng, Lâm Hi.” Ánh mắt Giản Hề nhìn thẳng qua, mang theo vài phần sắc bén, chạm vào ánh mắt Tưởng Lâm Dữ, cô hòa hoãn vài phần nói, “Anh trai tôi uống quá nhiều, anh không cần để ý. Mới vừa rồi cái gì cũng đều không có phát sinh, quấy rầy.”

Giản Hề kéo cổ tay Lâm Hạo Dương, dùng sức lôi kéo.

Lâm Hạo Dương cảm xúc cao trào đang còn ở tại chỗ, trong lúc nhất thời không rơi xuống được, hắn rũ xuống mắt thấy tay Giản Hề.

“Anh, đều đã qua.” Giản Hề nói, “Đừng như vậy.”

Lâm Hạo Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ một cái, bị Giản Hề lôi đi.

Giản Hề gọi Lâm Hạo Dương là anh, bọn họ là người một nhà.

Đầu óc Tưởng Lâm Dữ ong ong, hắn là người ngoài của thế giới Giản Hề, cô đối với hắn xa cách khách khí, lễ phép có độ. Hắn lùi về phía sau hai bước dựa vào trên tường, lẳng lặng dựa vào. Giản Hề vì cái gì rời đi? Bởi vì Tưởng Lâm Dữ ích kỷ.

Tưởng Lâm Dữ không chịu một chút thua thiệt, Giản Hề không nói thích, hắn cũng mặc kệ không nói chính mình đối với Giản Hề có thích. Nhưng hắn chưa từng có suy xét quá, con người không phải công thức, không phải máy móc, thiết lập một cái trình tự tất nhiên sẽ sinh ra hiệu quả và lợi ích.

Tình cảm là hỗ trợ lẫn nhau, hắn cái gì cũng không có làm.

Lâm Hạo Dương đưa tư liệu Giản Hề cho hắn, từ ba tuổi cho đến bây giờ, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Giản Hề bởi vì cha mẹ nuôi uy hiếp cô là muốn tới tìm Tưởng Lâm Dữ, Giản Hề liền cho bọn hắn tiền. Mấy năm trước tiền lương Giản Hề cũng không cao, lương một năm mới mấy chục vạn, cô ở trong hoàn cảnh tồi tàn như vậy, cô bị uy hiếp lấy đi hơn 60 vạn.

Trước kia khả năng Tưởng Lâm Dữ sẽ khinh thường đối với 60 vạn, chỉ có 60 vạn.

Nhưng hắn mang bảng lương của Giản Hề 5 năm qua ra nhìn một chút, nhìn từng con số con số một. 60 vạn là khi Giản Hề vừa mới đến Thượng Dữ, là tiền lương của hai năm.

Cô lén gạt đi hoàn cảnh gia đình của chính mình, lén gạt đi tự ti. Khi đó cô còn hy vọng cùng Tưởng Lâm Dữ ở bên nhau, sợ Tưởng Lâm Dữ bởi vì gia đình sẽ khinh thường cô, sẽ cùng cô tách ra.

Tưởng Lâm Dữ đang làm cái gì? Hắn ở không kiêng nể gì hưởng thụ toàn bộ tình yêu của Giản Hề ôn nhu săn sóc.

Giản Hề mẫn cảm như vậy kiêu ngạo lại yếu ớt, cô sẽ không chủ động hỏi, cũng sẽ không yêu cầu Tưởng Lâm Dữ cái gì, cô đang đợi, Tưởng Lâm Dữ cũng đang đợi.

Bọn họ nhận thức 5 năm, tình yêu Giản Hề mỗi một ngày đều giảm bớt, mà Tưởng Lâm Dữ là mỗi một ngày đều tăng lên. Bọn họ giống như hai đường thẳng song song giao nhau ở một điểm nhưng lại không có quan hệ.

Hắn cho rằng bước tiếp theo có thể chuẩn bị hôn lễ cùng với Giản Hề sinh mấy hài tử, cả đời ở bên nhau.

Giản Hề đi rồi, hắn không có nói qua thích cũng không có nói qua yêu. Giản Hề nói qua, nhưng đều đã là quá khứ.

Chu Minh Nghiên công khai cùng hắn nửa năm ân ái? Giản Hề tin. Vì cái gì sẽ tin? Bởi vì hắn không ở bất luận mạng xã hội nào công khai tình cảm với Giản Hề, Giản Hề cũng không biết tình cảm của hắn là cái dạng tình cảm gì.

Tưởng Lâm Dữ nắm chặt tay, hô hấp thực nhẹ, mỗi một nhịp hô hấp là một nhịp tim đau đến tê liệt.

Cô không còn là thư kí Giản của hắn bất lực lại mẫn cảm lại còn phải kiên cường đau khổ chờ đợi, cô là Lâm Hi, Lâm Dương Hi, nhân sinh của cô tràn ngập ánh mặt trời cùng hy vọng.

Cô sẽ không quay đầu lại.

——————

Trở lại chỗ ngồi, Chu Oánh quay đầu lại nhìn qua, “Hạo Dương, con cùng em gái làm sao vậy?”

“Uống nhiều quá.” Lâm Hạo Dương nói, “Làm em gái đỡ một hồi.”

“Uống ít lại, đối với dạ dày không tốt.” Chu Oánh gõ cái ót Lâm Hạo Dương, “Em gái đã trở lại, cao hứng có thể uống rượu, nhưng cũng không thể quá nhiều.”

“Vâng.”

Lâm Hạo Dương xoay người đem mẫu thân ôm vào trong lồng ngực, dùng sức ôm, tiếng nói khàn khàn, “Về sau ai cũng không thể khi dễ Dương Hi, ai cũng không thể khi dễ em ấy.” Bao gồm huynh đệ tốt nhất của hắn.

Đã từng là Giản Hề, hiện tại là Lâm Hi.

Kết thức bữa tiệc là 10 giờ tối, Lâm Hi ngồi cùng với cha mẹ trên một chiếc xe, Lâm Hạo Dương ở hàng ghế sau ngủ vô thanh vô tức.

Chu Oánh mang bình giữ ấm mở ra đưa cho cô, “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Lâm Hi tiếp nhận bình giữ ấm, học bộ dáng Lâm Hạo Dương, ôm lấy Chu Oánh, “Mẹ —— mẹ.”

Ở yến hội hôm nay cô không gọi thành lời, tại một khắc này, cô chân chính tiếp nhận thân phận này rồi.

Thân hình Chu Oánh khựng lại, ngay sau đó khóc thành tiếng.

Nhân sinh của cô lại một lần nữa bắt đầu rồi, vô luận là sự nghiệp, tình yêu hay là thân tình bằng hữu, cô là người hoàn toàn mới.

Lâm Hi về đến nhà giúp việc liền đến chào hỏi, đỡ Lâm Hạo Dương về phòng, lại cho vài người mang canh giải rượu tới. Chu oánh cùng Lâm Thế đều mệt nhọc, nhưng Lâm Hi không lên lầu, bọn họ cũng liền ở chỗ này chờ. Lâm Hi rũ đầu uống canh đang suy nghĩ chuyện gì, thời điểm lấy lại tinh thần nhìn thấy ba mẹ đang đợi, vội vàng đứng dậy về phòng.

Mất ngủ như trong dự liệu, cô đã mất ngủ vài hôm. Nhưng hôm nay so với dĩ vãng mất ngủ ngày càng dài, cô nhắm hai mắt chờ từng giây từng phút của thời gian trôi qua.

Hai giờ, ba giờ, bốn giờ, cô đã đếm thời gian đến bốn giờ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo ra bức rèm dày và nặng. Trời vẫn tối, chân trời có ngọn đèn.

Lâm Hi ngồi dưới đất lẳng lặng nhìn, nhìn đến 5 giờ, trời đã sáng.

Ánh sáng ban mai yên tĩnh, tĩnh mịch, trước kia cô vội đến chân không chạm đất, mỗi ngày không phải bên cạnh Tưởng Lâm Dữ chính là công việc. 5 năm mọi việc đều không xong, hy vọng xa vời nhất chính là một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh, rất ít khi nhìn bầu trời 5 giờ rạng sáng ở Yến Thành.

Rạng sáng 5 giờ.

Thợ làm vườn cắt tỉa cành hoa ở khu vực công cộng, hồ nhân tạo thiên nga đã thức giấc, vươn cổ dài vỗ cánh hoạt động trên mặt nước, phía sau bên trong chỗ cây cối, có người bắt đầu chạy bộ buổi sáng.

Lâm Hi đứng dậy thay trang phục vận động, đeo vòng tay lên mở cửa.

Cô không có thói quen chạy bộ buổi sáng, thời gian cô tập thể đều là buổi tối, lần đầu tiên chạy bộ buổi sáng. Không khí hơi lạnh, trên cây còn có chim hót, thập phần tươi mát.

Lâm Hi điều chỉnh hô hấp, bắt đầu chạy dọc theo tiểu khu. Chạy được bốn vòng, đụng phải Lý Huy, Lý Huy một chân phanh lại dừng tới trước mặt Lâm Hi, “Thư khí Giản?”

Lâm Hi mặc trang phục vận động màu đen, áo trên tương đối ngắn, hơi xoay người là có thể nhìn đến đường cong, cô có áo khoác che lại, vừa kín vừa hở. Lâm Hi chạy tại chỗ, quay đầu lại nhìn thấy Lý Huy, “Lý tổng.”

Lý Huy là đồng học cao trung của Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hạo Dương Lý huy Tưởng Lâm Dữ ba người là một tam giác. Bất quá Lý Huy học tập rất kém cỏi, học đại học ở Yến Thành, hiện tại mở công ty giải trí. Hoa hoa công tử phú nhị đại, mỗi lần gặp mặt bạn gái đều không phải cùng một người.

“Chào, buổi sáng tốt lành.” Ánh mắt Lý Huy còn dừng ở trên người cô, yên lặng đem miệng mình khép lại, thư kí Giản cũng quá cay!

Hắn biết thư kí Giản nhận trở về Lâm gia, hắn cũng tham gia yến hội Lâm gia. Chỉ là ngày hôm qua còn không có chênh lệch quá lớn, thư kí Giản hàng năm đi theo bên người Tưởng Lâm Dữ, ôn nhu tĩnh mỹ, không nói nhiều lời cũng không góc cạnh, tối hôm qua cô cũng là như vậy.

Nhưng việc thư kí Giản chạy bộ này quá đẹp rồi, dáng người đẹp người cũng rực rỡ, tóc dài búi cao lộ ra cổ xinh đẹp, trên xương quai xanh có một tầng mồ hôi mỏng. Quá xinh đẹp, tinh thần phấn chấn đầy sức sống.

“Cô đang chạy một mình?”

Bằng không cô còn muốn mang cả nhà trên lưng sao? Lâm Hi dừng lại duỗi cánh tay, “Sớm, có việc?”

“Đột nhiên nhìn thấy cô, chào hỏi một cái, cô hiện tại ở bên này?”

“Ừm.”

“Ba mẹ ở tiểu khu này, ngẫu nhiên tôi về đây ăn cơm, về sau có thời gian cùng nhau chạy bộ.” Trước kia hắn cảm thấy thư kí Giản đẹp nhưng thiếu khuyết linh hồn, nhìn thấy thư kí Giản như vậy, Lý Huy cảm thấy hắn là thiếu đầu óc.

“Được, có thời gian rồi hẹn.” Lâm Hi khách sáo, đối với hoa hoa công tử một chút hứng thú đều không có.

“Vậy cô tiếp tục chạy?” Lý Huy vẫy vẫy tay, từ bên trong vẻ đẹp của cô hoàn hồn nói, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lâm Hi tiếp tục chạy đều tốc độ, Lý Huy nhịn không được quay lại phía sau nhìn, lấy di động chụp bóng lưng chuyển động của thư kí Giản gửi cho Tưởng Lâm Dữ, “Đoán thử đây là ai?”

Lâm Hi chính diện càng đẹp, cô là chân chính để mặt mộc, không trang điểm. Vận động khiến màu da cô nổi lên màu hồng phấn, nhưng mặt mày càng thêm xinh đẹp.

“Cô ấy chạy bộ buổi sáng? Trên đồi trà?” Tưởng Lâm Dữ lập tức gửi tin nhắn tới.

Lý Huy: “Nhận ra? Trước đó tôi cũng chưa dám nhận, cùng với thư kí Giản khác biệt quá lớn. Quả nhiên, dậy sớm có chim chóc, có mỹ nữ. Hôm nay tôi bị ba tôi thúc giục lên đây, dậy đúng rồi. Hai người có phải chia tay hay không? Hẳn là không quan hệ đi?” Hắn có phải có thể theo đuổi hay không?

Tưởng Lâm Dữ nhìn ảnh chụp trên di động, Giản Hề mặc trang phục vận động màu đen, dáng người rất tốt, gợi cảm diễm lệ.

Lâm gia tại thế ở đồi trà, ở rất nhiều năm, Giản Hề về Lâm gia.

“Mỗi ngày cô ấy đều chạy bộ buổi sáng?”

“Hẳn là vậy đi, tôi không ở đây ba mẹ tôi ở nơi này, tối hôm qua tôi trở về hôm nay liền đụng phải.”

Tưởng Lâm Dữ quay trở lại tìm sổ ghi chú, tìm được số điện thoại thư kí Trần gọi qua, bên kia rất nhanh nghe máy, “Tưởng tổng?”

“Việc tư, giúp tôi tìm căn hộ trên đồi trà. Bất luận hoàn cảnh khu vực giá cả gì, tôi muốn đêm nay dọn qua.”

Tác giả có lời muốn nói: Nắm 50 cái bình luận số lượng từ quá 25 cái tự đưa bao lì xì, moah moah ~

Về sau Giản Hề liền chính thức sửa tên gọi Lâm Hi, văn cũng dùng Lâm Hi.

Nam nữ chủ vốn dĩ chính là bởi vì sẽ không yêu mà tách ra, cũng không phải không có tình cảm. Bản này cùng với văn viết truy thê trước đó cũng không giống nhau, cái này vốn chính là ngay từ đầu Tưởng Lâm Dữ không biết yêu không hiểu yêu, hắn làm người mình yêu rời đi, hắn lại đi học một chút về người yêu. Hắn sẽ ma hợp tính cách, sẽ tới gần đi tìm hiểu nữ chủ, sẽ trở thành một người càng tốt càng hoàn thiện.

Quyển sách này không có khả năng xuất hiện bạt tai quỳ xuống khẩn cầu truy thê, nếu muốn xem loại này có thể đừng xem, ta sẽ không viết. Cá nhân ta phi thường chán ghét cái loại truy người này, trong hiện thực có người gặp được nhận sai cực đoan đều muốn rời xa, tất cả đều là tiềm tàng biến thái.

Tình yêu không phải là không có tôn nghiêm từ bỏ chính mình, dù là nam hay nữ.