Không Làm Thế Thân

Chương 46




Trên xe Tưởng Lâm Dữ là giả cảnh báo, cùng Lâm Hi năm đó chơi kịch bản giống nhau. Lâm Hi đi bãi đỗ xe ngầm cứu hắn, phóng một cảnh báo giả.

Hỗn chiến tạm dừng ngắn ngủi, yên tĩnh vài giây, chỉ trong khoảng trống này.

Lâm Hi đề cao thanh âm, cô dùng hết toàn bộ sức lực, thanh âm có tính xuyên thấu, “Hiện tại dừng tay, mỗi người phát hai vạn, không lý do lĩnh. Tiếp tục đi theo Vương Vĩ phạm tội trái pháp luật, chỉ có thể ngồi tù. Các ngừơi không cần thiết bán mạng cho Vương Vĩ, các người thật sự xảy ra chuyện ngồi tù, Vương Vĩ giúp các người nuôi vợ con sao?”

Thanh âm Lâm Hi rất lớn, vang vọng toàn bộ công trường.

Tưởng Lâm Dữ ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Hi đã bò đến chỗ cao hơn hai mét, cô đi chân trần đạp lên trên kệ lại hướng lên trên bò lên thêm một mét nắm lấy lan can đứng vững. Bên trong áo gió là áo sơ mi cùng với quần dài, tóc dài cột lên, mang mũ bảo hộ an toàn, xinh đẹp lại hoạt bát.

“Muốn tiền hay là muốn mù quáng đi theo Vương Vĩ phạm tội, các ngươi nghĩ thật kỹ.”

Hình Lộ cũng quát, “Các người dựa vào cái gì bán mạng cho Vương Vĩ? Hắn có đưa tiền cho các người sao? Các người dừng lại, Lâm tổng chúng ta liền cho hai vạn! Hai vạn tiền mặt không hơn sao?”

“Trở tay đánh Vương Vĩ, thêm một vạn.” Lâm Hi cũng không nghĩ theo chân bọn họ giảng đạo lý, lúc này tiền dùng được nhất, những cái khác đều vô nghĩa. Dư quang cô nhìn thời gian trên đồng hồ thượng, phân cục cảnh sát gần đây nhất đến nơi chưa đầy năm phút, căn cứ theo Hình Lộ phỏng đoán, cảnh sát rất nhanh sẽ tới, chỉ cần kéo dài thời gian, “Tôi là Lâm tổng tập đoàn Lâm thị, con gái của Lâm chủ tịch. Toàn bộ công ty chi nhánh đều là do tôi định đoạt, tôi nói được thì làm được.”

Bãi chiến trường ồn ào, những người đó cùng tập đoàn Lâm thị cũng không có thâm cừu đại hận gì, nghe nói có tiền để lấy, bọn họ bắt đầu bình tĩnh trở lại. Có người ném gậy gộc xuống đầu tiên, theo sau có nhiều người hơn ném gậy gộc xuống.

Vẫn là không có người phản bội đánh Vương Vĩ, Vương Vĩ là địa đầu xà, cũng không ai dám động thủ. Nếu Vương vĩ không vào được ngục giam, chính là lúc bọn họ bị chỉnh.

Những người hỗn chiến nháy mắt thiếu hơn phân nửa, còn thừa ba bốn mươi người mang theo côn thép cùng đao, những người này mới là quân chủ lực.

“Đừng nghe cô ta nói vô nghĩa, hai vạn? Chúng ta tổn thất không chỉ hai vạn.” Vương Vĩ sợ hãi ngồi tù, chuyện này điều tra xuống, đã tra đến trên đầu hắn, hắn coi như không phản kháng cũng phải ngồi tù. Hắn dứt khoát nhận tiền, đêm nay tới chính là muốn mạng của Lâm Hi, “Mẹ nó xú đàn bà đừng ở chỗ này đánh rắm!”

Tụ tập ẩu đả quần chúng thất thủ giết người sẽ không tử hình, hắn có tiền sớm muộn gì cũng ra.

Vương Vĩ mang theo đao đi lên, một đạo kình phong từ phía sau đến, theo bản năng Vương Vĩ nghiêng đầu tránh đi cây thép mang theo gió nện trên vai hắn. Nháy mắt hắn nghe được thanh âm xương cốt vỡ vụn. Hắn lảo đảo đi lên phía trước hai bước, quay đầu nhìn thấy nam nhân mang mắt kính. Nam nhân kia híp mắt cười một cái, trông rất đẹp mắt.

Vương Vĩ sửng sốt, lại một cây thép liền rơi xuống, chân của hắn cong lên, hắn quỳ trên mặt đất xương cốt hoàn toàn đứt gãy, kêu thảm thiết ra tiếng.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, lúc này thật sự là còi cảnh sát, từ bốn phương tám hướng mà đến. Lâm Hi đứng ở chỗ cao, cô cảm thấy trường hợp này có chút buồn cười, nhưng cười không nổi.

Tưởng Lâm Dữ đánh nhau đặc biệt tàn nhẫn, hắn không sợ đánh chết người. Hắn với Lâm Hi không giống nhau, Lâm Hi xuống tay sẽ chần chờ, sợ đem người đánh chết phải đền mạng.

Tưởng Lâm Dữ không hề cố kỵ, áo vest hắn cởi ra ném qua một bên, chỉ mặc áo sơ mi mang theo thanh thép khí thế hung hãn lợi hại. Ai dám tới gần Lâm Hi, hắn liền đánh gần chết mới thôi.

Tiếng xe cảnh sát vang lên, còi báo động của cảnh sát lập loè trong bóng đêm, chiếu sáng toàn bộ công trường. Lâm Hi không có đi xuống, ở phía trên rất an toàn, chân cô bị thương đi xuống liên lụy người khác. Lâm Hi rất tự giữ lấy mình, cũng rất hiểu biết xem xét thời thế.

Cảnh sát tiến vào, toàn bộ người đánh nhau bị ấn trên mặt đất, người không đánh nhau người ngồi xổm góc tường giơ tay.

Nơi nơi đều là thanh âm bộ đàm, cục trưởng cục công an Hoài Thành tự mình dẫn người tới đây. Sự kiện ác tính như vậy, ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng.

Lâm Hi thuận theo giá thép bò xuống, hai chiếc giày cao gót của cô đều đã mất, nhưng vẫn duy trì ưu nhã trên mặt, ngẩng đầu nâng cằm lên, từng bước nhỏ bước nhỏ một bò đi xuống.

Trang dung thoải mái, chân đau chỉ là ngoài ý muốn.

Cách mặt đất cao hơn một mét, Tưởng Lâm Dữ ném thanh thép xuống đi đến trước giá thép duỗi tay, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lâm Hi, tiếng nói trầm thấp, “Tới.”

Tưởng Lâm Dữ áo vest âu phục bị cởi bỏ, cổ áo sơ mi mở ra, cổ tay lạnh lẽo trắng muốt, đồng hồ dưới ánh đèn lập loè ánh sáng. Hầu kết hắn lăn lộn, ngữ điệu càng đè nén, “Lâm tổng, tôi tiếp em.”

Lâm Hi không muốn chân trần dẫm lên công trường, chân cô bị thương rồi. Lui người đưa chân tới, Tưởng Lâm Dữ vững vàng tiếp được cô, để cô ngồi ở trên cánh tay.

Chỉnh đốn sự việc rất mãnh liệt, chỉ có vài phút.

“Tôi là người phụ trách công trường.” Lâm Hi bình tĩnh đối mặt với cảnh sát, nói còn chưa dứt lời, người đã bị Tưởng Lâm Dữ ôm tới trên xe hơi màu đen ở ven đường.

Lâm Hi: “……”

Cục trưởng tiến lên cùng Lâm Hi bắt tay, nói, “Bị thương?”

“Chân bị thương, dẫm lên cốt thép trong lồng.” Lâm Hi ngồi trên mui xe, trên chân có một vết máu, cùng tro bụi màu đen hòa với nhau. Nhưng khí chất của cô không giảm, ánh mắt sắc bén, “Vương Vĩ là người công ty kiến trúc World One, tập đoàn Lâm thị đã cùng kiến trúc World One kết thúc hợp tác. Người của kiến trúc World One bị nghi ngờ có liên quan nhiều tội danh đang bị thẩm tra, trước mắt bản án đang ở cục các ông.”

“Chuyện này tôi biết.”

“Tập đoàn Lâm thị không nợ bọn họ bất cứ thứ gì, tôi cũng nguyện ý cung cấp công việc cho bọn họ, để tất cả mọi người có công việc. Chuyện đêm nay, thật sự ngoài ý muốn tôi cũng rất khiếp sợ.” Lâm Hi nhanh chóng bình tĩnh lại, phân tích cục diện, “Tôi vừa mới công bố buông vũ khí mỗi người sẽ được hai vạn, tôi sẽ thực hiện, nhưng bọn họ theo chân người khác phạm phải sai lầm là hai chuyện khác nhau.”

“Chúng tôi sẽ điều tra rõ, cho cô một công đạo.” Cục trưởng nói, “Lâm tổng, cô trước tiên nên đi bệnh viện, băng bó chân cho tốt.”

Tài xế vội vàng mở cửa xe, Lâm Hi vừa định xuống mui xe, Tưởng Lâm Dữ chặn ngang bế cô lên, gọn gàng dứt khoát đưa cô vào ghế sau của xe.

Xe của hắn là bản chế tạo đặc biệt, va chạm mãnh liệt như vậy, đầu xe cũng chỉ là vết lõm rất nhỏ. Không ảnh hưởng việc sử dụng, Tưởng Lâm Dữ hoạt động cổ tay một chút, trong đầu vẫn là một mảnh sương mù.

Tài xế quay đầu xe đi ra ngoài, lái xe lên đường chính, hướng bệnh viện chạy đi.

“ Sao anh lại đến đây?” Lâm Hi vỗ vỗ cái trán, từ từ tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Tưởng Lâm Dữ.

Tưởng Lâm Dữ hạ mắt xuống, lông mi dài và dày rũ xuống trước mắt thác ra một bóng ma. Mu bàn tay hắn nổi lên gân cốt rõ ràng, hắn ở trên đường nhận được điện thoại, một bên liên hệ người cục thành phố một bên hướng bên này chạy.

Nhìn thấy Lâm Hi đứng ở trong đám người, một khắc kia đại não hắn trống rỗng, trái tim hung hăng run rẩy một chút, hắn đi về phía Lâm Hi.

Tưởng Lâm Dữ môi mỏng động, mở miệng không phát ra âm thanh, hắn giơ tay che miệng hắng giọng, nhìn về phía Lâm Hi mắt đen hoàn toàn âm u không có một chút ánh sáng.

Bọn họ đối mặt, Lâm Hi lại lần nữa mở miệng, “Cảm ơn.”

Di động Lâm Hi vang lên, Hình trợ lý gọi tới, cô điều chỉnh cảm xúc nghe máy, “Nên đăng ký danh sách lên trên, kiểm tra lại, tôi hứa cho tiền sẽ cho.”

“Chuyện đêm nay cho mọi người câm miệng, không cần ảnh hưởng đến cuộc họp báo ngày mai.” Lâm Hi nói, “Rất quan trọng, anh chú ý xem xét xung quanh có phóng viên chụp lén hay không.”

“Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Lâm Hi đau đầu lợi hại, cô ngàn phòng vạn phòng vẫn là xảy ra chuyện như vậy. Trên chân đau xuyên tim, cô nhấp môi dưới, một miệng tro bụi, vội vàng từ trong túi lấy giấy ra, “Tôi đi bệnh viện băng bó chân, nơi này giao cho anh.”

“Được, tôi biết.”

“Vất vả.”

Lâm Hi vì danh tiếng công ty vì sự phát triển công ty vì danh dự trả tiền, không đại biểu cô coi tiền như rác. Đám người kia dám tới gây sự, cô cũng sẽ không để cho những người không công lãnh số tiền đó.

“Đêm nay những người tham gia đánh người, tên toàn bộ nhớ kỹ.”

Lâm Hi cúp điện thoại, xem tin tức, sợ có người chọc ra. Sự việc đánh nhau ngày hôm nay nhất định là hai tay chuẩn bị, nếu Lâm Hi bị giết chết vừa lúc, không giết chết Lâm Hi khẳng định muốn gây sự, chế tạo gièm pha.

“Lâm Hi.” Tưởng Lâm Dữ dựa vào phía sau trên chỗ ngồi, “Năm ấy chúng ta nhận thức, tôi 25 tuổi, em 22. Tôi mới vừa tốt nghiệp, từ trường học đi ra không có trải qua công việc gì, trực tiếp trở về Thượng Dữ đối mặt với những chuyện ngươi lừa ta gạt.”

Thanh âm của hắn có vài phần khàn, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Tôi khi đó, chỉ có em.”

“Tôi muốn khi tôi ổn định lại, em muốn cái gì tôi cũng cho em. Một năm rồi lại kéo thêm một năm, không năm nào được tính là ổn định.” Tưởng Lâm Dữ hít sâu khí, tiếng nói khàn lợi hại, “Không dám có uy hiếp, không dám có nhược điểm, không dám dừng lại.”

Tưởng Lâm Dữ ngữ điệu rất chậm, phi thường chậm, “Cha mẹ tôi chết vì mưu sát, tôi không biết tôi khi nào sẽ chết.”

Hắn vì cái gì không lái xe? Có một lần hắn lái xe mới ra khỏi tiểu khu phát hiện phanh lại không nhạy, đụng vào tường bên ven đường mới dừng lại. Những vụ mưu sát như vậy bất kể chỗ nào cũng có, một năm hắn trải qua vô số lần.

Hắn thích Lâm Hi, trước sau lại không thể mở miệng. Một mặt là sợ Lâm Hi đối với hắn không phải là thích, lòng tự trọng của hắn không cho phép tình cảm của hắn không được đáp lại. Mặt khác, hắn cũng không có cường đại đến mức hoàn toàn có thể bảo vệ Lâm Hi.

Đến lúc hắn có năng lực, cũng là thời điểm xác định Lâm Hi thích hắn, Lâm Hi từ bỏ.

“Lúc vừa mới nhìn thấy em đứng ở bên trên.” Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại nhìn chăm chú vào Lâm Hi, “Tôi không biết cái gì là tình yêu, tôi chỉ biết một khắc kia, tôi có thể lấy mạng của mình đổi cho em.”

Chân phải của Lâm Hi bị thương, một vết cắt nhỏ không tính nghiêm trọng, chỉ là trầy ngoài da. Lâm Hi băng bó chân tốt, bác sĩ kê cho một ít thuốc trị vết thương ngoài, Tưởng Lâm Dữ đứng dậy đi lấy thuốc.

“Tưởng Lâm Dữ.”

Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại, Lâm Hi ngồi trên ghế đại sảnh của phòng khám cấp cứu, nhìn hắn, nhấp môi dưới rất không được tự nhiên mắt nhìn xung quanh, “Anh lại đây.”

Tưởng Lâm Dữ khó hiểu, nhưng vẫn quay trở lại đi đến trước mặt Lâm Hi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, “Làm sao vậy?”

“Anh quay người lại.”

Tưởng Lâm Dữ mắt nhìn xuống, quay người đưa lưng về phía Lâm Hi, “Lâm tổng?”

Cái bệnh viện trong nội thành này chưa có thứ tự xếp hàng, buổi tối gần như không có người. Lâm Hi nhấp môi dưới, kéo áo sơ mi của Tưởng Lâm Dữ nhét ở dây lưng, trực tiếp xốc lên. Tưởng Lâm Dữ quay đầu lại, Lâm Hi tê một tiếng làm bộ bị hắn đụng vào đau, Tưởng Lâm Dữ dừng lại động tác quay người lại.

Lâm Hi nhìn trên lưng hắn có mấy chỗ máu ứ đọng, lại vén lên trên có một vết thương đặc biệt dữ tợn, cây thép quật lên trên lưng, từ bả vai đến eo. Vết thương đã biến thành màu đen, cô thật lâu không chạm vào Tưởng Lâm Dữ, đột nhiên nhìn thấy khe rãnh sống lưng rõ ràng của hắn cùng với ấm áp da thịt. Có chút không được tự nhiên, cô đem thả lại áo sơ mi Tưởng Lâm Dữ, “Anh lấy nhiều thêm một phần thuốc.”

Tưởng Lâm Dữ hạ mi mắt, quay đầu lại nhìn Lâm Hi, mắt đen thâm thúy ý vị thâm trường.

Lâm Hi mặc hắn nhìn, cũng không cãi lại.

Đối mặt không sai biệt lắm có một phút, Tưởng Lâm Dữ ngồi dậy sửa sang lại áo sơ mi chính mình, áo vest của hắn ném trên công trường, chỉ mặc áo sơ mi công sở màu đen. *Trường thân lập ngọc, đứng tại chỗ đổ ra một cái bóng người, bỗng nhiên thanh âm thấp đi, “Cảm ơn.”

*Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian quá trình biến hóa ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông có vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” được hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Điện thoại Lâm Hi vang lên, cô cầm lên nhận cuộc gọi, người gọi là phụ thân.

“Bị thương có nghiêm trọng không? Ba liền đi Hoài Thành.” Lâm Thế nói, “Bọn họ cũng dám việc như vậy, ba xem là bọn họ không muốn sống nữa.”

“Ba, người không cần tới đây, chỉ là vết thương nhẹ, thời điểm chạy trốn bị thương ở chân, không phải vấn đề lớn. Bên này con đã giải quyết. Hôm nay là do sơ suất, con bảo đảm về sau loại sự tình này sẽ không phát sinh.” Hôm nay Lâm Hi xác thật là sơ suất, chuyện này cũng gõ cho cô hồi chuông cảnh báo, cô làm cũng không có tốt như vậy. Nếu tiếp tục không cẩn thận, khả năng cô sẽ bỏ mạng, cô phải đi từng bước vững vàng hơn một chút, “Ngày mai con muốn mở họp báo, bọn họ ngáng chân con mà thôi. Bất quá, có thể nhìn ra được, bọn họ thật sự không có át chủ bài, bằng không sẽ không dùng biện pháp đơn giản thô bạo ngu xuẩn như vậy.”

“Cuộc họp báo ngày mai cần ba đi qua không?” Lâm Thế nhận được báo cáo của Hình Lộ, giận tím mặt, sau khi qua cơn giận bình tĩnh lại. Đây cũng là một tín hiệu, việc của lão Trần nên hoàn toàn kết thúc.

“Không cần, bên này con đã kế hoạch rất tốt.” Lâm Hi nói, “Người giúp con ở tổng bộ phát một thông báo liên kết là được.”

“Nếu con đã nói như vậy, ba cũng không đi cho con thêm phiền, cần ba làm cái gì gọi điện thoại cho ba. Ba để anh con đi qua giúp con một thời gian ngắn, để hắn gánh vác một chút.” Lâm Thế tạm dừng một lát, chuyển đề tài, “Tưởng Lâm Dữ đêm nay cũng ở đó?”

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha ha ha ha

Trước 50 đưa bao lì xì