Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 25: Vô ý quyến rũ (2)




Thử hỏi có người phụ nữ bình thường nào trong khi gọi điện thoại, phía sau có một con ngựa đực tiết ra hoóc-môn hừng hực không ngừng dựa vào cô, mà người cô còn có thể bình tĩnh được.

"Dữu Tử, Noãn Noãn và anh trai chị phải làm phiền em rồi.” Vội vàng nói xong, Ôn Hân bèn ấn tắt điện thoại, thuận tay ném ở bên cạnh bàn, sau đó xoay người trực tiếp vặn tay Tả Tuấn đang cách người cô một khoảng xuống đất.

Mấy động tác làm liền một mạch, hoàn thành lưu loát như nước chảy mây bay.

Tay Ôn Hân nắm hết sức chặt, mắt bốc lửa nhìn Tả Tuấn nằm bò trên mặt đất, "Dẫn anh về là muốn trị thương cho anh, không phải để anh giở trò lưu manh đâu!"

Tả Tuấn nằm ở đó rất lâu không lên tiếng, Ôn Hân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ coi cú ngã này là trừng phạt vì anh giở trò lưu manh.

Qua mười mấy giây sau, Ôn Hân đang định xoay người vào phòng mới nghe được câu nói yếu ớt của tên ngựa đực hấp hối "Cô không biết người mất máu thì thể lực sẽ cạn kiệt, không biết người tụt huyết áp dễ ngất à...."

Hai phút sau, Ôn Hân cầm hộp cứu thương đi vào phòng khách ngồi trước ghế sô pha, nhìn Tả Tuấn sắc mặt không được tốt, kiểu tóc hơi bù xù, trên mặt hơi bẩn, vẻ mặt lại khoan thai tự đắc, đang vươn tay ra cố chống người lên khỏi mặt đất.

"Có sức lực rồi. Có sức thì duỗi cánh tay ra, để tôi băng xong cho anh rồi đi sớm đi." Ở cùng dưới một mái nhà với tên ngựa đực này, Ôn Hân cảm thấy ngay cả hít thở cũng không thông.

Cầm cái khăn giấy nhẹ nhàng lau nước đường sô cô la dính ở khóe miệng, Tả Tuấn nhếch chân mày cong cong: "Gói kỹ đuổi đi, coi tôi như vật chuyển phát nhanh hả?"

"Đại thiếu gia gây phiền toái cho người khác như anh mà cũng biết đến loại chuyển phát nhanh của dân nghèo, tôi tưởng rằng trong đầu anh ngoài phụ nữ ra thì không có ‘hứng thú cao cấp’ nào khác cơ đây!” Ôn Hân cầm bông cứu thương tẩm chút cồn, cũng không kiêng dè biểu tình sớm mất cả hình tượng của Tả Tuấn, cẩn thận khử trùng trên cánh tay trái của anh rồi lần lượt xoa xoa từng vòng mang tính báo thù. “Là vết dao chém, may mà vết thương cũng không sâu lắm, là do hai người ban nãy làm sao?"

Mượn thời gian nói chuyện phiếm, Ôn Hân lặng lẽ đè bông băng lên chỗ sâu của miệng vết thương.

"Úi...." Đau đớn nên hình tượng nhe răng toét miệng trước đó của tên ngựa đực cuối cùng hoàn toàn mất đi, "Cô xuống tay cũng quá độc ác đấy!"

"Không tàn nhẫn thì có thể trị khỏi bệnh của anh sao?" Rửa vết thương xong Ôn Hân ném bông đi, đưa tay cầm miếng băng gạc ở bên cạnh, đứng dậy giựt giựt, dáng vẻ đó rơi vào trong mắt Tả Tuấn giống như là giây tiếp theo nữ thổ phỉ sẽ trói mình lại.

Chữa bệnh....xem xét bệnh, tổn thương bệnh.

Ôn Hân hung ác không làm Tả Tuấn phản cảm, mà trong nét mặt lại có thâm ý sâu xa nhiều hơn.

Trong lúc trầm mặc, vết thương được băng xong. Tả Tuấn giơ băng gạc màu trắng được quấn kín kẽ lên, khóe miệng lộ ra nụ cười, "Tay nghề không tệ.... Nhưng thiếu cái gì đó."

Ôn Hân đang nghĩ băng bó xong vết thương sớm một chút rồi đuổi anh ta đi, nhưng nghe thấy lời anh ta nói, bước chân đang định cầm hộp thuốc đi chợt dừng lại.

"Vòng băng cuối cùng này không đủ đẹp….” Tả Tuấn cố sức hồi lâu rồi chốt lại, dịch người lui về phía sau, dựa vào sô pha nhìn Ôn Hân.

Có bệnh! Trên lưng Ôn Hân hơi đau nên không tiếp tục để ý đến tên ngựa đực này nữa, trực tiếp vào phòng, trước khi rời khỏi phòng khách cô bỏ lại một câu: "Xong rồi thì hãy đi mau đi." Nếu như không phải là vấn đề tố chất con người, Ôn Hân nhất định sẽ trực tiếp mời cút.

Ngồi trên mép giường phòng ngủ, Ôn Hân nghiêng đầu soi vào gương, lúc nãy bị cậu nhỏ đâm que trúc vào nên hơi đau, xung quanh điểm nhỏ đấy đã có dấu hiệu sưng lên. Trong khi cảm thán đời người ở đâu mới không gặp tai họa, Ôn Hân lấy hòm thuốc vốn định cất đi ra.

Tả Tuấn bị thương thì cô xử lý, chính cô bị thương lại chỉ có thể tự lực cánh sinh, Ôn Hân hơi buồn bực.

Tay vòng ra sau lưng hồi lâu cũng không bôi được. Trong lúc cô ảo não thì truyền đến một âm thanh mà cô không muốn nghe thấy nhất, “Cần tôi giúp một tay không?”

Ôn Hân nhanh chóng kéo áo vừa mới vén lên xuống, đứng dậy trừng Tả Tuấn, "Tại sao anh còn chưa đi?"

Ngựa đực giương mắt phượng, "Trước khi đi dù sao cũng phải chào chủ nhà một câu đã chứ.” Cũng không đợi Ôn Hân trả lời, Tả Tuấn không mời mà tự vào, ngồi ở bên giường, "Bản thân với không tới thì đừng có miễn cưỡng.”

Lại là mùi nước hoa kia, Ôn Hân chán ghét muốn đứng dậy, cơ thể vừa mới đứng lên liền bị một sức mạnh túm nằm úp xuống giường.

Dưới mặt là khăn trải giường vải cotton mềm mại, phía trên là mùi quen thuộc, nhưng cả người Ôn Hân lại thấy lạnh, "Tả Tuấn, anh!"

"Ôn tiểu thư, xin hãy nhớ hai điều, thứ nhất, chiêu ngoặt tay ra sau lưng không phải chỉ mình cô biết, thứ hai, không nên đưa sô cô la cho đàn ông tụt huyết áp, hậu quả rất nguy hiểm...."

Ôn Hân bị giữ tay, chỉ có thể mặc cho cái người đáng ghét kia chấm chấm từng chút bông khử trùng trên eo.

"Phụ nữ ấy à, phải ngoan ngoãn một chút thì mới khiến người ta yêu...." Trước khi bông băng rời khỏi, Ôn Hân cảm thấy trên lưng bị một thứ gì đó nóng nóng ướt ướt dán xuống một cái…. là Tả Tuấn hôn cô!

"Khốn kiếp!" Khi Tả Tuấn buông cô ra thì Ôn Hân không tiếp tục khách sáo nữa.

Trước khi đóng cửa chính, Ôn Hân nhìn chằm chằm mắt gấu mèo của tên ngựa đực bị mình đẩy ra khỏi cửa nhà, vẫn chưa hết giận. Nhưng cô biết, Tả Tuấn nếu như làm thật với mình, cô nhất định chạy không thoát.

Tâm tình thật kinh khủng Ôn Hân ngay cả tắm cũng không tắm mặc luôn quần áo nằm lên giường, trước lúc ngủ, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lệ Minh Thần, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Lệ Minh Thần.

Đợi trong chốc lát, đối phương không trả lời, cô biết thói quen của Lệ Minh Thần là buổi tối tắt máy, dứt khoát không đợi nữa, cũng tắt máy đi ngủ.

Cả đêm mộng mị hỗn độn, chỉ có nghĩ tới một ngày nữa là có thể gặp anh, Ôn Hân đang ngủ mới có thể mỉm cười.

Sáng sớm, Ôn Hân xoa mặt sưng lên mở máy, đang định đi rửa mặt, điện thoại khôi phục tín hiệu liền bắt đầu hát bài Quân Hiệu(**).

(**) Quân Hiệu: Là loại tiếng kèn quân đội tiêu chuẩn của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc 107: thông thường có kèn tấn công, kèn tập hợp khẩn cấp, kèn rời giường, kèn luyện tập, kèn ăn cơm, kèn tắt điện….

Lệ Minh Thần từng nói, những quân tẩu của tiểu đoàn quân tiên phong thiết kế tiếng chuông chuyên thuộc về ông xã của mình, về căn bản nếu như không phải Quân Hiệu thì là Quốc Ca Quân Ca. Vì thế khi thiếu tá dây dưa khong ngớt đòi đổi chuông điện thoại cho cô, Ôn Hân đành phải gắng gượng chọn một bài, tiếng chuông Quân Hiệu vẫn coi như dễ nghe hơn.

Đều nói cửa nhà quyền quý thâm sâu như biển, Ôn Hân thấy, cô vừa mới đi vào doanh trại mà đã khó đi ra rồi.

"A lô...." Lúc nghe được âm thanh, Ôn Hân mới biết, người đàn ông này vừa ngốc vừa chính trực lại thỉnh thoảng có hơi đần nhưng làm cô yên tâm biết bao."Ôn Hân, trễ vậy còn gửi tin nhắn, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không! Em? Ôn Lĩnh? Hay là nhóc con?”

Ôn Hân vốn đang nhẫn nhịn uất ức nghe được lời của Lệ Minh Thần, đâu còn bi thương, "Tại sao anh lại đoán là Dữu Tử?"

"Thủy Quả?" Lông mày Lệ Minh Thần nhíu lại, hướng về phía đồng đội đi chạy thể dục buổi sáng đang đợi anh ở bên cạnh khoát tay ý bảo anh ta đi trước, tiếp tục nói với Ôn Hân: "Với lực phá hoại của con nhóc đó, giữa tổn thương người khác và bị tổn thương anh nghiêng về cái thứ nhất. Rốt cuộc thì sao, hiện tại vẫn cần anh chạy tới chứ?"

Ôn Hân nhắm mắt lại gần như có thể hoàn toàn tưởng tượng ra được vẻ mặt rối rắm hai hàng lông mày nhíu chặt của thiếu tá, “Không ai xảy ra chuyện hết, chỉ là….”

"Chỉ là thể nào!" Lệ Minh Thần tính tình nóng nảy cố khống chế âm lượng."Chỉ là…. Hơi nhớ anh...."

"Cái gì? !" Lần đầu tiên âm thanh khẩu hiệu trong quân đội không to rõ, mà là tạp âm chói tai, hại anh không nghe rõ lời của Ôn Hân.

"Em nói…. Em! Nhớ! Anh !"

Điện thoại đã tút tút, nhưng Lệ Minh Thần lại không sao đặt được điện thoại xuống, rìa thao trường của sư đoàn, một người lính phục vụ lâu năm đang đứng như tượng điêu khắc.

Hạnh phúc là chuyện nhỏ, cô trước giờ không tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, làm nhiều không có nghĩa là đạt được nhiều, nhưng không làm thì nhất định không đạt được gì cả.

Thiếu tá Lệ làm được, cũng nhận được.

Ôn Hânvứt khăn giấy lau miệng xuống thùng rác bên cạnh cửa rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy chiếc Ferrari gây họa tối qua vẫn dừng ở cửa nguyên hình nguyên dạng, mà Tả ngựa đực vẫn lấy tư thế lẳng lơ đứng trước xe, bộ dạng gác chân hiển nhiên là đang đợi cô. Chỉ là dường như Tả thiếu gia khổng tước cũng đồng thời quên mất một chuyện, trên thế giới này chưa bao giờ có một con chim khổng tước mắt gấu mèo.

Thấy Ôn Hân không để ý tới anh ta, Tả ngựa đực cũng không giận, trực tiếp bước một bước dài ngăn ở trước mặt Ôn Hân."Nếu cô không lái được xe bằng tay phải, tôi cũng không ngại đứng ở trước của nhà cô treo biển làm thuê."

Trời đã sáng hẳn, các chú các bác trong chung cư dậy sớm mua đồ ăn lục tục trở lại, không muốn liếc mắt tới chiếc xe Ferrari hiếm thấy này cũng khó.

Ông Vương sống sát vách nhà họ Ôn trước khi về hưu là hiệu trưởng của trường Trung học chi nhánh số 5 của thành phố C, khi công tác thì đặc biệt chú ý đến vấn đề yêu sớm của các em học sinh, sau khi về hưu ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm thì bắt đầu chú ý đến vấn đề yêu đương của thanh niên ở quê nhà.

Trong mắt ông, gia phong của đứa trẻ nhà họ Ôn rời đi năm trước gần đây lại quay về là không chê vào đâu được, nhưng chỉ là Ôn Hân khéo léo hiểu chuyện hôm nay lại làm sao vậy, "Cháu gái Ôn, đây là ai thế?" Hiệu trưởng Vương đỡ giỏ thức ăn trong tay, ánh mắt nhìn Tả Tuấn không tốt.

Mắt có quầng thâm, hơn nữa chiếc xe này quá xá, xe nhỏ dẹt không chứa được mấy người, hiệu trưởng Vương nhìn thế nào cũng cảm thấy Tả Tuấn không phải người tốt. Ôn Hân nhìn ánh mắt của những hàng xóm mà nhức cả đầu, "Bác Vương, đây là tài xế của công ty chúng cháu, đến đây để đưa xe cho cháu." Ôn Hân cười ha ha với hiệu trưởng, sau đó kéo Tả Tuấn vào trong xe.

"Tôi đã nói rồi, thằng nhóc dáng vẻ lưu manh đó có thể là bạn trai của Ôn nha đầu….” Ông cụ dù sao cũng là người lớn tuổi, ông không nghĩ công ty của Ôn Hân tốt đến mức có thể có chiếc xe bắt mắt như vậy, ông cũng không nghĩ, tài xế bị thương mà có thể lái xe, ngược lại để Ôn Hân lái xe rời đi.

"Đi đâu?" Xem ra hôm nay không đuổi tên ngựa đực này đi trước thì mình không có cách nào thoát thân được, Ôn Hân dứt khoát từ bỏ suy nghĩ đi làm đúng giờ, nói thẳng ra.

"Số 63 chung cư Dự Viên." Tả Tuấn ngồi ở vị trí ghế phụ đưa tay trái đùa nghịch nút thắt trên cánh tay phải một lúc, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, dù sao anh cũng là người không được chạm đến giường đệm cả đêm.

Tả Tuấn an tĩnh, Ôn Hân ngược lại vui vẻ tỉnh táo, mà tốc độ xe Ferrari cũng nhanh chóng thăng cấp từ tốc độ của chiếc xe chạy bằng điện hôm qua thành tốc độ của hai chiếc xe điện mô-tơ.

Tả Tuấn căn bản không cần báo nhà anh ta cụ thể là khu nào, đường nào, bởi vì cả thành phố C hầu như không có mấy ai là không biết chung cư Dự Viên. Nơi đó tập trung đám người thượng lưu nhất thành phố C.

Ferrari chạy qua một con dốc, lại xuyên qua một loạt rừng Sơn Mộc, xa xa đập vào mắt chính là một tòa kiến trúc kiểu biệt thự điền viên.

Không đợi Ôn Hân hỏi, ngựa đực đang nhắm mắt đã mở miệng trước, "Đi về phía trước 500m, chính là tòa thứ nhất bên tay trái.”

Anh ta tuyệt đối là cố ý. Ôn Hân càng hung ác, đạp chân ga.

Nhà họ Tả to hơn so với khi nhìn từ xa, lái đến cửa, Ôn Hân giao xe cho người gác cổng rồi định đi.

Tả Tuấn lười biếng xuống xe nhìn cô, "Cô định trở về bằng cách nào?"

Anh ta cười khẽ hai tiếng, "Đừng quên nơi này là ngoại ô thành phố, đi bộ về là không thể nào; đón taxi thì càng không cần nghĩ, ở đây nhà nào cũng có xe, có tài xế thần kinh nào có thể lái xe đến đây."

Mới vừa chỉ một lòng muốn thoát khỏi tên khắc tinh này nên cô không nghĩ nhiều, giờ đây mặt Ôn Hân hoàn toàn đau khổ, vừa mới bắt đầu tên ngựa đực đó đã định đùa bỡn cô.

Trước khi sắc mặt Ôn Hân hoàn toàn xấu đi, Tả Tuấn nhún vai mang tính an ủi, "Yên tâm đi, một lát nữa tôi phái xe đưa cô về."

Ôn Hân đứng tại chỗ tiến cũng không được lùi cũng không xong, cô hoàn toàn lĩnh hội được câu nói kia: chưa bắt được hồ ly mà làm cho cả người rối bời.

Thay xong quần áo Tả Tuấn đứng ở trên hành lang lầu hai đi xuống nhìn Ôn Hân trong phòng khách, cảm giác phức tạp không nói ra được.

Ban đầu, người nọ cũng giống như cô, nói chuyện với anh lúc nào cũng mang theo chế nhạo, nhưng điểm bất đồng chính là, sau khi châm chọc cô ấy sẽ cho mình một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.

Phía trên hồi ức trong đầu đã sớm che phủ từng tầng cát bụi dày đặc, bởi vì sự xuất hiện của người này, cảm giác nào đó của Tả Tuấn lại quay về với thân thể, anh hướng mắt ra ngoài cửa lớn.

Thời gian vừa khéo.

Cửa mở ra, Nghiêm Mỹ rời nhà hơn hai tháng trở lại.

Ôn Hân lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mẹ Lệ Minh Thần, mà đứng bên người cô chính là anh, đây là không phải chuyện rất thú vị sao.... Mắt phượng mỉm cười.