Không Người Gặp Lại

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí trong căn phòng bệnh hơn hai mươi mét vuông này đột nhiên loãng đi, Lý Trạch Khôn vụt đứng dậy. Hắn chăm chú nhìn Đào Nhiên, không cách nào tưởng tượng được trên người cậu lại xảy ra chuyện ác liệt như vậy. Mu bàn tay Lý Trạch Khôn nổi gân xanh cố kìm nén cơn giận dữ.

Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra ngoài, lúc đến hành lang không khống chế được mà đạp văng một thùng rác.

Ngón tay Lý Trạch Khôn run lẩy bẩy, sau khi có mấy phần năng lực suy nghĩ bèn hung hăng nhấn một số điện thoại.

“Lý thiếu? Có kết quả rồi sao?” Thanh âm của Kiều Minh truyền tới.

“Kiều Minh, tôi cảnh cáo anh, gần đây hãy trông coi thằng em trai bảo bối nhà mình đi, nếu nó rơi vào tay tôi, ông đây phải lột da thằng súc sinh đó!”

Kiều Minh có chút nghi hoặc: “Sao nó lại chọc đến cậu?”

Lý Trạch Khôn hít một hơi thật sâu: “Trước đây Đào Nhiên thế nào tôi không quản được. Nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng là người bên cạnh tôi, em trai anh nói cưỡng là cưỡng, là có ý gì?”

“Còn có chuyện vậy sao?” Kiều Minh lạnh nhạt nói: “Có lẽ đồ chơi ka không chịu được cô quạnh bèn ra ngoài quyến rũ người, chính cậu phải quản chuyện nhà mình cho sạch sẽ thì có.”

Lý Trạch Khôn nổi giận: “Người còn đang nằm trong 301, chẩn bệnh giấy trắng mực đen còn đặt ở đây, anh nói cho tôi xem một kẻ đi câu dẫn sao có thể hại mình thảm như thế?”

Đúng là Kiều Minh không có cớ gì để bào chữa cho Kiều Dã, nhưng chắc chắn gã sẽ không nhận lỗi của người mình trước mặt người ngoài: “Chuyện này tôi phải về nhà hỏi lại nó, có định tội cũng không thể nghe lời nói của một bên đúng không?”

Lòng Lý Trạch Khôn nôn nóng như thiêu như đốt, nhưng không phát ra được: “Vậy chuyện này cứ tính như vậy?”

“Nếu không thì sao?” Kiều Minh cười: “Cậu đây cũng không thiếu hai, ba nghìn đúng không. Mặc dù nói giá thị trường là thế, nhưng chung quy nhận tiền rồi hình như cũng không dễ nhìn lắm.”

“Kiều Minh! Mẹ nó anh đừng có được đà lấn tới!”

Giọng Kiều Minh cũng lạnh xuống: “Vậy tôi có nên không cần cái thể diện mà Lý thiếu cho? Hiện giờ tôi đang ở Hồng Kông, gió ở lưng chừng núi rất mạnh, ném một bình tro cốt ra, gió thổi một phát thì cái gì cũng mất.”

Lý Trạch Khôn đột nhiên trầm mặc, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng điện tử ù ù nho nhỏ trong tai nghe.

“Trẻ con mắc lỗi nhất định phải bị phạt. Ngày mai tôi sẽ về, sau khi hỏi rõ ràng nhất định sẽ nói rõ với cậu.” Kiều Minh thấy đã có chuyển biến tốt, ngữ khí cũng tốt hơn “Chuyện của tôi cậu giúp tôi hỏi thế nào rồi?”

Lý Trạch Khôn chán nản dựa trên tường: “Hôm qua có liên lạc với cục Lưu trữ quốc gia, cũng sắp rồi.”

“Cậu làm việc tôi rất yên tâm,” Kiều Minh cười cười: “Không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”

Nút chống bụi* trên điện thoại của Lý Trạch Khôn đung đưa nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn con búp bê cầu nắng có hơi cũ nát kia, lầm bầm lầu bầu như đang nói mơ: “Mình không thể có lỗi… có lỗi với Tiểu Hạ.”

*Nút chống bụi trên điện thoại, có thể dùng để treo móc trang trí nữa

nút chống bụi

Lúc Lý Trạch Khôn quay lại phòng bệnh thì thấy Lão Uông đang mở cửa sổ ra thông khí, hắn đến bên giường Đào Nhiên nhẹ nhàng giúp cậu dém chăn.

Trong lòng hắn vẫn một mực động viên mình, nói không sao, một MB, không phải để hầu hạ đàn ông à, không phải chỉ… Không được bảo vệ tốt ư. Lý Trạch Khôn từng lần từng lần một tự nói với mình, hắn căn bản không làm sai gi cả, muốn Tiểu Hạ hay là để Đào Nhiên hả giận, lựa chọn này quá dễ, chắc chắn sẽ không chọn sai.

Lý Trạch Khôn tự thôi miên mình như thế, nhưng tim hắn vẫn đau đớn theo phản xạ, đau đến mức thở không nổi. Cảm giác đau ấy không hề xa lạ, ấy là khi bốn năm trước hắn nhìn thấy Trình Hạ nằm trên giường bệnh, còn mình thì lại vô năng.

Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Đào Nhiên. Trong lòng hắn thật sự rất khó chịu, hắn căn bản không hề có sức kháng cự với cậu bé này, sau khi đánh đều không tránh được đau lòng, lúc ôm vào lòng người ấy vừa mềm vừa dịu dàng… Sao có thể, có thể bị người ngoài khi dễ như thế?

“Tiên sinh, không sao đâu…. Ngài… Ngài đừng khóc…”

Lý Trạch Khôn sững sờ dùng bàn tay lau mặt, ướt sũng. Chính hắn cũng không biết mình rơi lệ từ lúc nào.

“Chờ tôi đón được Trình Hạ trở về  rồi bình tĩnh một khoảng thời gian… Sau đó…”

Lý Trạch Khôn cơ hồ muốn bật thốt lên – tôi sẽ đối xử tốt vô hạn với cậu, nhưng hắn dùng hết sức ngăn lại suy nghĩ đáng sợ như vậy. Đúng thế… Mình không thể… Không thể có lỗi với Trình Hạ được.

Lý Trạch Khôn lâm vào nỗi thống khổ to lớn, rốt cuộc hắn không thể trốn tránh được mà hiểu rõ một chuyện – Hắn đã động lòng với Đào Nhiên. Thế nhưng không có sau đó nữa.

Buổi trưa Đào Nhiên tỉnh lại. Cậu mở mắt ra rồi không nhúc nhích, lẳng lặng ngẫm nghĩ. Nếu được lựa chọn, cậu thật sự không muốn mở mắt nữa. Đau đớn trên thân thể lúc bị Kiều Dã cưỡng ép xâm phạm cũng không sánh bằng nỗi khó chịu cào tim xé phổi khi Lý Trạch Khôn muốn huỷ hoại cậu.

Lý Trạch Khôn vẫn ngồi bất động bên người Đào Nhiên, rất nhanh đã phát hiện Đào Nhiên tỉnh rồi.

“Có chỗ nào khó chịu sao? Có đói bụng không? Có phải tốc độ nước chảy hơi nhanh hơn đúng không?”

Rốt cuộc ánh mắt Đào Nhiên cũng rơi trên người Lý Trạch Khôn, nhưng chẳng hề có chút rung động. Cậu há miệng, nói rất gian nan: “…Em đã phản kháng.”

“…Tôi biết…” Cậu không phản kháng tôi cũng không trách, chỉ cần bị thương ít là được. Lý Trạch Khôn giơ tay ra muốn nhẹ nhàng chạm vào dấu vết xanh tím trên mặt Đào Nhiên, nhưng lại bị cậu tránh đi.

Lý Trạch Khôn lại nhớ đến trước đây mình ở cùng Trình Hạ, có lúc hắn nói chuyện thiếu não chọc cho Trình Hạ thương tâm, em ấy cũng sẽ né tránh động chạm của mình như đang né thứ gì đó tà ác. Nhưng thực ra… Cậu đang đợi an ủi.

Lý Trạch Khôn không để ý đến sự kháng cự của Đào Nhiên, duỗi hai tay ra ôm lấy: “Không có chuyện gì đâu Nhiên Nhiên…. Không sao rồi.”

“Em chỉ muốn hỏi một chuyện thôi, ngài nói có hoặc không là được…”Ngữ khí yếu đuối và có chút cầu xin của Đào Nhiên khiến Lý Trạch Khôn lại phạm một sai lầm nghiêm trọng trong hôm nay.

“Được, hỏi gì cũng được.”

“Những bức ảnh kia bị phát ra… Có liên quan với ngài không?”

Không có, nói không có đi. Đào Nhiên hi vọng đó là do Kiều Minh làm ra, thậm chí hy vọng đó là do gã đàn ông đêm đó bị Kiều Dã đánh ở KTV vì trả thù mà làm… Cái gì cũng được, chỉ cần đừng…

“Có.”

Đào Nhiên không muốn nghe thêm gì nữa.

“Nhưng chuyện này cũng không phải như cậu nghĩ đâu…” Lý Trạch Khôn có hơi bối rối muốn giải thích, lại bị Đào Nhiên lần đầu tiên ngắt lời.

“Đầu em rất khó chịu, trước tiên có thể để em yên tĩnh nằm một lát được không?”

Lý Trạch Khôn không có cách nào nói không. Hắn cẩn thận giúp Đào Nhiên nằm xuống, cầm lấy tay cậu, hồi lâu mới nói: “Tôi sẽ bồi thường cho cậu.”

Đào Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng điên cuồng lắc đầu. Cậu biết Lý Trạch Khôn sẽ không, bởi vì căn bản người đàn ông này cũng không quan tâm đến mình. Thái độ mềm yếu của hắn chẳng qua cũng chỉ vì khi hắn trừng phạt ở ngoài, mình lại nhận lấy giáo huấn càng lớn hơn thôi.

Nếu như Lý Trạch Khôn có một tí tẹo lưu ý đến mình, bằng năng lực của hắn, sao có thể chỉ nhẹ nhàng nói một câu bồi thường? Dù cho không hề động lòng không hề yêu thích, lấy ham muốn sở hữu của đàn ông thì hẳn hắn cũng phải bày tỏ một chút phẫn nộ và căm hận với Kiều Dã.

Không có, một chút cũng không có.