Không Người Gặp Lại

Chương 82




Lý Trạch Khôn hít lấy mùi bên cổ Trình Hạ thật sâu, phải mất thật lâu cơn đau đớn khó chịu trong tim hắn mới lắng lại. Hắn nâng mặt Trình Hạ lên rồi đặt một nụ hôn lên đó, khàn giọng nói: “Không có chuyện gì… Không sao rồi…”

Dù gì thì Trình Hạ cũng đã ở bên hắn mấy năm, ít nhiều cũng có thể nhìn thấu lòng Lý Trạch Khôn. Thời điểm triền miên buổi tối Lý Trạch Khôn luôn vô ý sờ lên vết thương cũ bên cổ Trình Hạ, trong ánh mắt dập dờn nỗi tiếc thương, Trình Hạ liền biết có thể Lý Trạch Khôn đã phát hiện ra chân tướng.

Cậu ôm lấy Lý Trạch Khôn vào ngực với tư thế bảo vệ, dịu dàng nói: “Em không sao, cũng không muốn anh có chuyện. Xin anh đừng để em lo lắng hãi sợ, được không anh?”

Lý Trạch Khôn khẽ lắc lắc đầu: “Anh chưa từng lừa em.” Câu trả lời này có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia, thế nhưng hai người họ đều hiểu rõ nó có ý gì. Lý Trạch Khôn đã nói phải bảo vệ Trình Hạ, đến chết cũng không quên.

Trình Hạ không tiếp tục khuyên hắn, chỉ dỗ dành hắn thiếp đi như dỗ trẻ con, chỉ là hôm sau nói gì cậu cũng đều giữ Lý Trạch Khôn không cho hắn ra ngoài. Lý Trạch Khôn sốt ruột đi áp chế tình huống, hắn đã thu thập được không ít chứng cứ phạm tội của Kiều Minh. Những chứng cứ này lặn dưới nước rất sâu, lúc bình thường nhìn không hề lay động, một khi xảy ra chuyện chính là sóng to gió lớn. Lý Trạch Khôn cũng có chút khiếp sợ vì Kiều Minh có năng lực kéo nhiều lãnh đạo hoặc tự nguyện hoặc bị ép buộc xuống vũng nước đục, từ cục trưởng đến bộ trưởng, gần như có hết. Lúc này cái cần chính là một người thực sự hiểu rõ cũng như quen thuộc với cái giới khổng lồ chấn động này, cẩn thận tỉ mỉ dùng chứng cứ để loại bỏ những nhân vật quan trọng trong đó, chỉ có như vậy mới có thể khiến những quan chức kia vội vàng dùng áp lực đồng thời chèn ép Kiều gia.

Người này chỉ có thể là Lý Trạch Khôn.

“Anh sẽ về sớm, em cầm thẻ tự mình ra ngoài đi dạo đi.” Lý Trạch Khôn không đẩy cái tay đang nắm áo ngủ của Trình Hạ ra, hắn cúi người cắn nhẹ một cái lên cổ cậu.

Trình Hạ đấm hắn một cái, sau đó ngồi xuống cuộn mình trong lòng Lý Trạch Khôn, nhắm mắt lại bất động: “Khó chịu, anh ở với em đi.”

“Đừng làm nũng, hôm nay thật sự có việc.”

Trình Hạ mở mắt ra, ngữ khí u oán: “Ủ ôi, còn có việc quan trọng hơn cả em cơ đấy.”

Lý Trạch Khôn hít một ngụm khí lạnh: “Ôi oan uổng cho anh quá, ngài làm vậy là không được đâu.”

Trình Hạ không phản ứng hắn, chỉ làm mặt lạnh xuống giường thu dọn đồ đạc. Điện thoại của Lý Trạch Khôn để chế độ yên lặng, nhưng từng cú điện thoại liên tục gọi đến, màn hình vẫn sáng không ngừng nghỉ.

Hắn hết cách ròi, chỉ đành cầm điện thoại lên nhắn tin lại rồi đặt xuống. Lý Trạch Khôn gọi Trình Hạ: “Được được được, anh không ra ngoài nữa, hai ta làm gì đi.” Hắn đẩy cửa phòng tắm ra, Trình Hạ đang rửa mặt. Lý Trạch Khôn xoa xoa bờ mông mềm mại của Trình Hạ, cười vô lại: “Anh có thể lăn giường cả ngày với em.”

Trình Hạ dùng khuỷu tay thúc ra sau một cái, cậu súc sạch chỗ bọt kem đánh răng trong miệng, sau hồi lâu mới mở miệng: “Em muốn đi nhìn tro cốt của mình.”

Trong nháy mắt mặt Lý Trạch Khôn trầm xuống, thậm chí còn có mấy phần lệ khí: “Mới sáng sớm em nói xằng gì đó.”

Trình Hạ quay lại dùng tay nhéo mặt Lý Trạch Khôn: “Anh bày ra cái tính cờ hó này cho ai xem hả? Em nhìn chính em một chút cũng không được?” Cậu dùng sức khá mạnh, mặt Lý Trạch Khôn bị nhéo ra một dấu đỏ, có điều người đàn ông này vẫn không dám nổi giận, chỉ ỉu xìu cúi đầu chịu giáo huấn, phản bác cũng yếu ớt.

“Anh chỉ sợ em khó chịu thôi mà…”

Trình Hạ quay người đi ra ngoài thay quần áo, Lý Trạch Khôn thở dài đi tắm.

Tro cốt Trình Hạ vẫn không được an táng, đang được đặt trên chiếc tủ đầu giường ở căn biệt thự Trình Hạ sống những ngày cuối cùng. Hộp tro cốt bốn góc cứng rắn lạnh lẽo này Lý Trạch Khôn đã ôm ngủ vài đêm, dường như bốn năm trước hắn vẫn luôn vì nó mà bôn ba.

Lý Trạch Khôn được giáo dục rất tốt, dù gì cũng trưởng thành dưới ánh sáng chiếu rọi của chủ nghĩa Mác. Hết thảy những chuyện hoang đường hắn từng làm đều là sau khi Trình Hạ qua đời, thậm chí hắn còn đi tìm điện thoại của mấy đạo sĩ.

Cầu báo mộng, cầu chuyển thế, thậm chí còn cầu quỷ hồn trở về.

Có tác dụng đúng không? Lý Trạch Khôn nhìn khuôn mặt Trình Hạ thật kỹ, gương mặt ấy vẫn không xa lạ gì. Hắn nở nụ cười nhẹ, sau đó giơ tay phải về phía Trình Hạ.

“Lái xe cẩn thận.” Trình Hạ nói.

“Không có gì, anh chỉ sờ một cái thôi.”

Trình Hạ không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn vươn tay đến. Lý Trạch Khôn vuốt nhẹ ngón áp út Trình Hạ hai lần, sau đó thu tay lại.

“So với trước thì nhỏ hơn một chút, nhẫn phải làm lại lần nữa.”

Trình Hạ trầm mặc, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn im lặng.

Lý Trạch Khôn hơi nghi hoặc nghiêng đầu sang nhìn: “Sao thế?”

Trình Hạ cười cười: “Không sao, chỉ là thấy chính mình nên hơi căng thẳng.”

Lúc này đang là giờ cao điểm kẹt xe, Lý Trạch Khôn chạy trên làn đường khẩn cấp cũng mất hơn một tiếng mới đến.

Trình Hạ đẩy cửa phòng ra. Thật kỳ lạ, cậu không hề có cảm giác xa cách đã lâu, ngược lại còn như từ lần trước đến bây giờ chỉ bằng thời gian mua một món ăn.

“Bố anh đã sai lính cảnh vệ phá bỏ một lần.” Lý Trạch Khôn nắm tay Trình Hạ, mười ngón đan chặt: “Anh phải mất rất nhiều sức mới quay về được dáng vẻ lúc trước, thế nhưng nhìn thế nào cũng không giống như nguyên bản.”

“Đã rất giống rồi.” Chí ít dưới cái nhìn của Trình Hạ hết thảy đều không đổi. Lọ hoa nhỏ trên bàn là Trình Hạ dùng 30 đồng mua ở Muji, lau sạch bóng, có điều xem ra hoa trong lọ đã rất lâu không đổi, dường như chỉ cần chạm vào lá của đóa hồng trắng nó sẽ vỡ nát.

*Muji là thương hiệu bán lẻ Nhật Bản bày bán sản phẩm gia dụng và đồ dùng gia đình

“Anh rất yêu em.”

Trình Hạ sững sờ: “Sao đột nhiên vậy.”

Lý Trạch Khôn bóp bóp bàn tay cậu: “Vì thế nếu như em có chuyện gì sợ hãi hoặc là nghi vấn mà lại kìm nén không nói sẽ khiến anh cảm thấy mình là một người yêu rất vô dụng.” Lý Trạch Khôn lại gần hôn lên khóe mắt Trình Hạ: “Em có hiểu ý anh không?”

Trình Hạ kinh ngạc gật đầu, dưới ánh mắt dịu dàng của Lý Trạch Khôn, mất rất lâu cậu mới có thể phát ra tiếng: “Em cảm thấy mình rất sợ.”

Trình Hạ hỏi Lý Trạch Khôn: “Lúc anh ở với em, nhớ đến gương mặt vốn có của em, thật ra trong lòng anh đang thấy ai?”

“Người anh thấy là em, không phải là gương mặt của Trình Hạ, cũng không phải là mặt Đào Nhiên. Dù một ngày nào đó anh mù, chỉ cần em đứng bên cạnh anh thì người đầu tiên anh giơ tay ra vuốt ve chính là em.” Lý Trạch Khôn lắc đầu cười khổ: “Anh cũng cảm thấy lời này bùi tai đến dối trá, nhưng đúng là như vậy. Có lẽ em không biết, chỉ một nắm tro cốt cũng để anh ôm thật lâu.”

Trình Hạ nháy mắt mấy cái, nước mắt chảy xuôi xuống cằm: “Em luôn cảm thấy khoảng thời gian mình mất trí nhớ không phải là một em hoàn chỉnh. Em muốn thừa nhận, nhưng nếu đúng là anh đã thích người này, mà em thì không muốn anh yêu người khác. Em không muốn thừa nhận, bởi vì em không muốn dính dấu vết của Kiều Dã.”

Đôi mắt Lý Trạch Khôn dần dần đau xót, một lát sau hắn mới khôi phục được năng lực ngôn ngữ. Hắn thở dài: “Nguyên nhân em không nói cho anh biết ngay lập tức cũng là vì hai chuyện này đúng không? Thật sự là… Đồ ngốc.”

“Chuyện này cũng rất khó nói, nếu như bốn năm sau, ở lần đầu tiên gặp mặt nếu không phải vì có người mang theo khí tức của em, anh sẽ không dừng lại. Kiều Dã… Anh…”

Trình Hạ ngắt lời hắn: “Em rất ích kỷ, em muốn mình giữ lại những mặt tốt nhất trước mặt anh, em muốn đổ hết những điều xấu xa cho Đào Nhiên… Em thật sự quá xấu xa, dùng thân thể của người ta, ấy vậy mà vẫn ghét bỏ người ta.” Cậu hít một hơi: “Em cũng cảm thấy chúng ta nói thẳng là tốt rồi, sau này chính em sẽ dần dần suy nghĩ thông suốt hơn.” Trình Hạ vừa nói vừa bước lên lầu: “Hiện giờ em nên đến nhìn chính em.”