Không Nhớ, Không Quên

Chương 44: Chương 17.2




Ngày 10 tháng 6 năm 2003, Đường Diệc Thiên mất đi ba.

Nhưng đây vẫn chỉ là sự bắt đầu của một cơn ác mộng, ba anh Đường Khải bị phán là...sợ tội tự sát. Doanh nghiệp Đường thị bị nghi có dính líu tới buôn bán lừa đảo, công ty bị hứng chịu việc ăn bớt ăn xén vật liệu của công trình thi công đường cao tốc số 103 trong nửa năm nay vừa được làm sáng tỏ, nhà họ Đường lừng lẫy một thời trong vòng một tháng, nhà tan cửa nát.

Tài khoản tư nhân bị đóng băng, toàn bộ tài sản công ty bị tịch thu, tất cả những đất đai trên danh nghĩa của nhà họ Đường đều được bán đấu giá để trả nợ.

Một tháng sau, thậm chí Đường Diệc Thiên và Đường Diệc Nhu không có chỗ để sống ở thành phố J.

Tháng chín, Đường Diệc Nhu được cô giúp đến thành phố T học đại học, Hàn Niệm vào đại học J.

Trong một đêm, trời long đất lở, hoàng tử của cô trở thành kỵ sĩ nghèo túng, còn cô trở thành Hàn tiểu thư mà không ai biết đến. Bởi vì ba của cô một bước lên mây, trờ thành sảnh trưởng Hàn.

Số phận của bọn họ mở ra một trò đùa lớn, nhưng may mắn là, Hàn Phục Chu cũng không vì nhà họ Đường sa sút mà chặt đứt uyên ương, trái lại ông vẫn cảm động và nhớ ơn sự giúp đỡ của Đường thị đối với ông trước kia, cũng dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ Đường Diệc Thiên.

Việc này cũng khiến từ đầu đến cuối Hàn Niệm đều tin rằng, ông là người ba tốt nhất trên thế giới này.

Đường Diệc Thiên cảm ơn cô tạm thời chăm sóc em gái Diệc Nhu dùm anh, anh cũng cảm ơn sự khích lệ của ba Hàn Niệm đối với anh, nhưng anh biết, thế giới này chỉ có giúp người khi gặp nạn tạm thời, nhưng tuyệt đối không thể có cả đời.

(Cô ở đây là cô anh Đường Lỵ)

Đường thị chỉ còn một ít tài chính ở công ty con ở nước ngoài, so với cái đã mất đi, không đáng nói tới. Đường Diệc Thiên từ chối sự giúp đỡ của cô, chọn xin nghỉ học, đi tiếp nhận việc làm ăn mà thậm chí anh chỉ mới xem qua chưa kịp hiểu rõ.

Thời gian chênh lệch là khoảng cách giữa họ, Đường Diệc Thiên biết rất rõ, khoảng cách giữa bọn họ, phải tự anh vượt qua, toàn bộ nhà họ Đường cũng chỉ có thể dựa vào sự chống đỡ của anh,trong vòng một đêm, anh mất đi hết sự kiêu ngạo và che chở.

Cuối năm nay, sinh nhật mười tám tuổi của cô.

Anh kiếm được số tiền đầu tiên trong cuộc đời, tuy không thể sánh với việc anh đông sơn thái khởi sau này, nhưng có ý nghĩa đặc biệt, anh mua cho cô đôi giày cao gót đầu tiên trong đời.

Cô mang đôi giày cao gót màu đỏ kia vào, đồng ý sau này sẽ gả cho anh. Lúc đó anh không thể cho cô mọi thứ cô muốn giống như trước kia, nhưng anh hứa, anh nhất định sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn trước.

Anh nói, "Công chúa của anh, nhất định phải ở trong toà thành."

Ánh mắt kiên nghị của chàng trai hai mươi tuổi, cả đời Hàn Niệm cũng sẽ không quên.

Cô mang đôi giày cao gót đắt tiền, đi ăn mì trường thọ với anh ở sau hẻm nhỏ của trường học. Anh gắp quả trứng chiên bỏ vào trong tô của cô, giống như thói quen của mấy năm qua, anh nói với cô, "Ăn nhiều một chút, cho dáng người dài ra."

Hàn Niệm nghĩ rằng những ngày đó là những ngày cuối cùng của gian khổ, sau cùng lại phát hiện thì ra mãi mãi cũng không thể quay lại những ngày tốt đẹp như xưa.

* * *

"Lần này thì tốt rồi, em nói những việc đó cho anh ta biết rồi! Đúng là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bạn bè như lợn!" Hạ Đông Ngôn không thể hiểu được sự thẳng thắn thành khẩn của Hàn Niệm, trên điểm này anh khó mà có chung quan điểm với Đường Diệc Thiên...chỉ cảm thẩy cô bị điên.

"Có một Trư bát giới, toàn đội có thể lên tây thiên một lượt được không?" Hàn Niệm trả lời một cách mỉa mai. Lúc đầu cô tiếp cận Đường Diệc Thiên, vì muốn có cơ hội tiếp cận Phương Lượng, Phương Lượng có quan hệ không nhỏ với tập đoàn Thịnh Thế, cộng thêm Đường Diệc Thiên có địa vị ở hai giới chính trị và thương nghiệp của thành phố J, lại có liên quan đến Hàn Phục Chu, nếu Phương Lượng muốn làm giao dịch, tất nhiên Đường Diệc Thiên sẽ là sự lựa chọn của ông ta.

Nhưng...

"Nếu Phương Lượng quyết tâm muốn lợi dụng việc này đổi lấy con đường làm quan, vậy em đi tìm ông ta chỉ uổng công mà thôi, em không cho được thứ ông ta muốn. Đã vậy không bằng em để Đường Diệc Thiên lấy, sau đó em sẽ lấy từ trong tay anh ấy." Hàn Niệm nói quyết định của mình ra.

"Sao em khẳng định Đường Diệc Thiên sẽ cho em?" Hạ Đông Ngôn tiếp tục bĩu môi xem thường.

Hàn Niệm buông tay, "Nhưng bây giờ chúng ta không biết Phương Lượng có tư liệu thật hay không, rốt cuộc là tư liệu gì cũng không thể chắc chắn. Nhưng anh ấy ra tay có hai chỗ tốt, một là, tin tức anh ấy thăm dò được nhất định đáng tin, hai là, tin tức anh ấy thăm dò cũng giống như là tin tức của em."

"Điều này không khác trước là mấy, em bây giờ, từ ý đồ đến mục đích đều bị anh ta biết rõ." Hạ Đông Ngôn than thở, tờ đầu đến cuối đều cảm thấy không đáng tin!

"Anh còn không biết ngượng mà đi trách em, nếu không phải anh dẫn Diệu Linh đến tìm em, sao em phải đến nỗi..." Hàn Niệm phản kích.

"Phải đến nỗi...gì?" Hạ Đông Ngôn nheo mắt hỏi, "Em sao vậy? Với lại tối hôm qua em đi đâu?"

Hàn Niệm hung hãn liếc anh, Hạ Đông Ngôn run rẩy, nhanh chóng trở lại đề tài cũ, "Em muốn tìm Phương Lượng, cũng có thể tìm anh, không phải nhà họ Hạ cho không nổi thứ Phương Lượng muốn."

Cô mỉm cười, "Mặc dù nói những lời này rất buồn nôn cũng rất giả tạo, nhưng em vẫn hy vọng giữa chúng ta luôn trong sạch, để lúc em đứng trước mặt ba mẹ anh sẽ không cảm thấy mình đê tiện. Hạ Đông Ngôn, em đã mất đi quá nhiều rồi, chỉ có điều không muốn vứt bỏ sự tôn nghiêm."

Giữa cô và Đường Diệc Thiên thì không giống, có vài thứ, hoàn toàn là anh nợ cô.

Hơn nữa cô tin, anh còn để ý đến cô, chỉ cần anh còn để ý, anh sẽ không ra tay thật sự, ít nhất khi anh ra tay sẽ nói trước với cô. Hàn Niệm còn biết, cho dù cô không có gì hết, nhưng cô vẫn giữ được thẻ bài cuối cùng.

Dù sau cùng cô mất đi tất cả, cũng muốn cứu ba mình ra.