Không Nhớ, Không Quên

Chương 52: Chương 21.2




Đường Diệc Thiên không ngờ Hàn Niệm lại có tính nhẫn nại lớn như vậy, liên tục mấy ngày, cô cứ nhàn nhã tự do uống trà đọc sách trong tiểu viện, hoàn toàn giống như không phải bị nhốt, mà là khách du lịch.

Anh ngẫm nghĩ, mình thật sự đã coi thường cô. Ngay từ đầu, anh còn tưởng cô vẫn là nấm hương nhỏ, bây giờ nghĩ lại, mình đã từng bước rơi vào bẫy của cô từ sớm. Lúc mới bắt đầu thì ôm ấp yêu thương, sau đó kéo Hạ Đông Ngôn đến chọc giận mình, cuối cùng dùng con trai đập tan hết lý trí của anh. Bất luận cuối cùng cô có được như ý hay không, cô cũng đã thành công đổ hết đau đớn lên người anh.

Anh từng khiến cha con bọn họ chia cách, bây giờ cô làm cha con anh không thể nhận nhau.

"Diệc Thiên." Cô anh Đường Lỵ ngồi đối diện với anh gọi anh một tiếng, Đường Diệc Thiên lấy lại tinh thần.

"Dạ?" Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng cả đêm anh đều nhớ tới Hàn Niệm.

"Thẩm Du đang nói chuyện với con đó." Đường Lỵ nhắc nhở. Anh hơi liếc sang, cặp mắt của Thẩm Du ở bên cạnh giống như nước đường ngọt ngấy dán trên người anh.

Nói về gia thế, nhà họ Thẩm là tộc lớn hoa kiều Đông Nam Á vô cùng có uy tín, tổ tiên và ông cha lúc đầu làm cách mạng, sau là người thuộc phái dân chủ, trước giải phóng đã chuyển đến Malaysia. Khả năng kinh tế hùng hậu, gần như có thể xưng bá Đông Nam Á.

Nhưng sau khi ông nội của Thẩm Du mất, cha chú không thể phát triển gia sản tổ tiên, mấy năm gần đây công ty Thẩm thị không ngừng bùng lên nhiều vụ tai tiếng thương nghiệp, có một lần sa vào khủng hoảng. Cũng may bà cô của Thẩm Du Thẩm Diễm Thu là lão phu nhân của nhà họ Cố, là mẹ chồng của Đường Lỵ, được hai nhà Cố, Đường có quan hệ thân thích nhiều lần đưa tay cứu giúp.

Nhưng lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa, thế lực và địa vị của nhà họ Thẩm vẫn tồn tại như trước, cộng thêm Thẩm Du nặng tình với Đường Diệc Thiên, khiến cô ta trở thành cháu dâu có một không hai trong mắt Đường Lỵ. Dù sao thì, Đường Lỵ cũng không hy vọng có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hàn. Anh trai chết thảm, hai đứa con của ông bây giờ chỉ còn một mình Đường Diệc Thiên, cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường, Đường Lỵ là bề trên, chỉ mong cháu trai nhanh chóng tìm được một người vợ ngoan ngoãn, nối dõi tông đường cho nhà họ Đường.

(Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)

Đường Diệc Thiên hiểu rõ ý cô ta, nhưng anh quên không được người nên quên, cũng không hận được người mình đã yêu.

"Cô." Tầm mắt của anh giống như chuồn chuồn lướt nước liếc thoáng qua người Thẩm Du, rồi nhìn về phía cô mình Đường Lỵ, "Hàn Niệm đã sinh đứa bé kia ra."

Một câu nói, bốn phía đều giật mình.

"Con nói...đứa bé kia, sinh ra rồi?" Tay Đường Lỵ run lên, chiếc đũa rơi xuống mâm sứ, vang lên một tiếng trong trẻo.

"Đúng ạ." Đường Diệc Thiên trả lời, "Con cũng đã nhìn thấy thằng bé."

"Thằng bé...là con của anh."Thẩm Du cố gắng kiềm chế, nhưng bất luận là sắc mặt hay giọng điệu đều tràn đầy sự hoảng sợ.

Có lẽ Đường Diệc Thiên có chút không đành lòng, nên nhìn cô ta một cái, "Tôi chúc Thẩm tiểu thư tìm được người chồng tốt."

* * *

Lái trở về tiểu viện dưới núi thì đêm đã khuya, Đường Diệc Thiên đi lên lầu ba, Hàn Niệm vẫn chưa ngủ.

Cô quấn chăn bằng lông cừu ngồi bên cạnh cửa sổ, trăng treo trên đỉnh núi, bầu trời sao vô cùng rực rỡ, "Về rồi à?" Cô nói xong thì giơ chiếc ly trong tay lên hỏi anh, "Muốn uống trà không?"

Đường Diệc Thiên hơi nhíu mày, "Đã trễ vậy rồi còn uống trà, em không ngủ được sao?"

Hàn Niệm nhún vai, "Hoá ra là Đường tổng nghĩ tôi bị anh giam giữ cũng ăn ngon ngủ ngon?" Cô đứng dậy, tấm chăn trượt xuống đất. Mái tóc dài khoác trên vai giống như thác nước, dưới ánh đèn u ám, khuôn mặt thuần khiết chỉ thoáng nhíu mày rồi lập tức có sức sống lên.

Trước kia cô sẽ hốt hoảng, sẽ bất lực, sẽ cầu xin...Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh thản nhiên, tàn nhẫn dứt khoát, không nhường một bước, đi tới từng bước.

"Em đã thay đổi..." Anh cảm thán một câu từ trong đáy lòng.

Hàn Niệm cười khẽ, giống như một buội dạ hương yên tĩnh, thơm nứt mũi, nhưng mang theo chất độc, "Ai mà không chứ? Đường Diệc Thiên, anh cho là anh không thay đổi sao? Anh còn thay đổi sớm hơn tôi. Câu nói kia nói như thế nào nhĩ, à...Nếu không thích ứng với hoàn cảnh, thì sẽ bị hoàn cảnh đào thải. Thành phố J đã bị lật mây đảo mưa, một người phụ nữ nhỏ bé như tôi sao dám không theo sát tình hình chứ?"

"Em nghe lời ông ta vậy sao?" Đường Diệc Thiên cười khổ, "Tôi có nói nhiều, đưa nhiều chứng cứ ra trước mắt em em cũng không tin phải không?"

(Những lúc căng thẳng mình sẽ đổi xách xưng hô của Hàn Niệm là tôi.)

"Đúng." Hàn Niệm không chút do dự, "Bởi vì người gạt tôi trước là anh. Lâm Thư Văn đã sớm được xếp vào bên cạnh ba tôi, sau đó anh còn muốn tôi tin tưởng tư liệu anh ta đưa ra sao? Được, cho dù ba tôi tham ô hối lộ, việc này cũng không cần anh nhúng tay vào! Anh là ai, mọi người trên thế giới đều có thể thay mặt cho chính nghĩa, chỉ riêng anh là không, bởi vì anh là chồng tôi!"

Cô có thể tiếp nhận sự tức giận của bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng của anh thì không.

"Vậy còn ghi âm kia?" Sắc mặt của Đường Diệc Thiên còn tối hơn ban đêm, "Em đã chính tai nghe thấy!"

"Ghi âm." Cô cười giễu, "Ở trên toà án anh không nói xuất xứ của chứng cứ, anh kêu tôi tin thế nào? Nếu anh có đủ chứng cứ, lúc trước đã không mong ông ấy bị phán tử hình!"

"Nếu không phải ông ta hại chết ba tôi, tại sao tôi lại muốn giết ông ta chứ?" Đường Diệc Thiên chất vấn, "Hàn Niệm, tôi hại ông ta cũng có động cơ!"

"Động cơ?" Hàn Niệm nhìn anh một cách lạnh lùng,"Lúc một nhà chúng tôi mới đến thành phố J đã làm gì? Tại sao các người xếp Lâm Thư Văn vào, anh còn nói động cơ với tôi? Ngại quá, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu được động cơ của anh. Có lẽ thương nhân giống như anh, chỉ. dùng tiền tài làm động cơ lớn nhất. Anh có thể làm cho ba tôi từ sảnh trưởng Hàn trở thành bộ trưởng Hàn, vậy anh cũng có thể làm cho Trương Chính Trường, Lý Sảnh....trở thành bộ trưởng. Ai cho anh nhiều nhất, anh sẽ hợp tác với người đó."

Cô nói xong thì nở nụ cười, nụ cười khiến người ta e ngại, "Cho nên chỉ cần một ngày ông ấy nói với tôi không có, tôi sẽ không tin lời anh nói. Ông ấy nuôi tôi lớn, ông ấy không phải anh, không tính toán mọi cách xếp bất cứ ai vào bên cạnh tôi, ông ấy sẽ không gạt tôi, cũng sẽ không hại tôi, lại càng không khiến tôi nhà tan cửa nát."

Đường Diệc Thiên không nói gì, năm đó không phải cố ý xếp đặt thư ký Lâm vào, cũng không nghĩ sau này sẽ có một ngày dùng tới anh ta. Nhưng mọi cơ duyên đã định trước là khiến ân oán mai này sâu hơn.

Thành cũng chết mà bại của chết. Hàn Niệm nhận định là lỗi của anh, bất luận cô yêu người này nhiều bao nhiêu, khát khao vòng ôm của anh cỡ nào, cô cũng không thể bỏ xuống chấp niệm trong lòng.

"Anh có bản lĩnh thì nhốt tôi cả đời đi. Đường Diệc Thiên, dù sao tôi cũng đã lãng phí bao nhiêu năm trên người anh, tôi không quan tâm nhiều thêm mấy năm nữa..."