Không Nhớ, Không Quên

Chương 56: Chương 23.2




Đúng! Đường Diệc Thiên hận không thể nói một vạn từ đúng! Nhưng lúc này anh không nói nên lời câu nào, xoay người đè cô dưới thân.

Một khối vừa mềm vừa thơm, Đường Diệc Thiên đè sợ hỏng, nắm chặt sợ đau, tuy trong lòng rất nôn nóng, nhưng khi xuống tay vẫn chần chừ khó quyết định. Ăn lên từ đâu, vấn đề này trong nhất thời khiến anh không thể nào xuống tay.

Cuối cùng ném sạch những sự phiền não đang chiếm cứ trong đầu, Đường Diệc Thiên quyết định ăn được gì ăn hết! Muốn sao thì ăn vậy!

Mặc dù Hàn Niệm đã lấy hết can đảm, nhưng cả người vẫn vì hồi hộp mà run rẩy. Nụ hôn của anh rơi vào đâu, chỗ đó của cô lập tức nóng lên, sự nóng bỏng ấy xuyên qua da đi vào tim, làm cho tim cô cũng run lên.

Cô gái trẻ không có kinh nghiệm nỉ non và rên khẽ, dường như những thứ êm tai nhất của thế giới chính là những lời nói tâm tình này, Đường Diệc Thiên nhận được sự khích lệ rất lớn, cẩn thận tách hai chân cô ra, từ từ đẩy vào non mềm đã sớm chuẩn bị tốt vì anh.

Tuy đã đủ ướt, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh được cơn đau xé rách dữ dội, Hàn Niệm cắn răng kìm nén nhưng vẫn không kìm nén được mà rơi nước mắt.

Rất đau...

Thấy cô khóc, Đường Diệc Thiên sợ hãi không dám chuyển động, nhưng đi vào mà bất động, còn hành hạ hơn không đi vào, nơi đó vừa nóng vừa chặt bao lấy anh, không thể va chạm, không thể cọ xát, giày vò anh gần như muốn điên cuồng.

Từ trước tới nay nấm hương nhỏ đều rất dũng cảm, ngừng một lúc lâu, nhìn anh bởi vì kìm nén mà thái dương chảy đầy mồ hôi, cô không đành lòng, đưa tay vuốt mặt anh, "Em không sao..."

Một câu nói của cô, làm anh cuối cùng không cần kiềm chế nữa, nằm trên người cô bắt đầu từ từ chuyển động, anh đã cố gắng khống chế sức lực, nhưng có lúc cũng không kìm được, lúc nông lúc sâu, Hàn Niệm ở dưới thân anh chịu đựng đau đớn tiếp nhận cảm giác kết hợp với anh.

Đau đớn không làm sao thoải mái được, nhưng cô cũng cảm thấy hạnh phúc.

Bởi vì hạnh phúc, sự chiếm hữu của anh cũng trở nên dịu dàng và ngọt ngào hơn, cô bắt đầu gắng sức hùa theo động tác của anh, có sự đáp lại của cô, Đường Diệc Thiên càng không thể cứu vãn.

Đây không phải lần đầu tiên Hàn Niệm chịu gian khổ để lột xác, từ nấm hương nhỏ biến thành một bụi hoa hồ điệp, cho dù có Đường Diệc Thiên thì cũng cần chính cô. Cô nhớ mình thức đêm để còng lưng làm những đề bổ túc xếp chồng chất, cũng nhớ mình đã dùng tấm tẩy lông để tẩy những sợi lông ở chân. Những sự khen ngợi và hâm mộ, vốn nên thuộc về cô, cô đã từng trả giá, sau đó mới đạt được điều cô muốn, cuộc sống không ôm oán hận, cũng không ghen tị với người khác.

Mà anh cũng vậy, anh muốn cho cô cuộc sống hạnh phúc, anh sẽ phải chống đỡ gánh nặng, anh hứa cho cô sống trong toà thành, anh sẽ xây dựng một đế quốc cho cô. Muốn có được, phải trả giá, đó là sự thật công bằng nhất của cuộc đời.

Cho nên từ trước đến giờ cô không tin vào loại hạnh phúc và sự hoàn hảo từ trên trời giáng xuống, giống như đau đớn của lúc này. Bọn họ yêu nhau sâu đậm, vì để ở chung với nhau mà đã trải qua gian khổ và trả giá, bây giờ bọn họ được toại nguyện, nỗi đau này có là gì?

Mồ hôi dinh dính bọc lấy cơ thể cô, đau đớn hơi giảm đi, anh thấy vẻ mặt của cô đã thoáng dịu xuống, hôn lên mặt cô, anh muốn kiềm chế mình, nhưng hoàn toàn không có cách nào ngừng lại, "Còn đau không em?"

Cô khẽ lắc đầu, hơi cong khóe môi, "Không đau nữa rồi..."

"Vậy thoải mái không?" Anh hỏi cô có chút ngây thơ, dù chuyện này làm cho anh vui sướng, nhưng thực sự không biết cô có cảm giác gì.

Hàn Niệm tức giận trả lời anh, "Anh nói thử xem!"

Đường Diệc Thiên vừa đông thân hưởng thụ khoái cảm cực hạn, vừa giả bộ vô tội và đáng thương nói, "Anh không biết, cũng là lần đầu tiên của anh, nhưng anh rất thoải mái..."

"Lần đầu tiên đã thoải mái...Anh đúng là không cần thầy dạy cũng biết!" Hàn Niệm bực tức trừng mắt nhìn anh.

Anh nở nụ cười xấu hổ, bình thường anh xấu hổ sẽ im lặng, nhưng hôm nay anh đã lên cấp, học được cách không động khẩu cũng phải tiếp tục động thủ, dù xấu hổ cũng không ngừng muốn cô, cuối cùng nói một câu vô cùng đáng ghét, "Xem ra năng lực tự học của người giàu học thức tương đối mạnh..."

Hàn Niệm đấm anh một cái, lại bị anh kìm lấy hai tay, sau đó lật người cô lại, cô còn chưa phản ứng kịp, đã bị cảm giác lấp đầy làm cho nộp vũ khí đầu hàng.

Xem ra Đường Diệc Thiên thực sự "Rất thoải mái" nên anh không có chút điệu bộ nào muốn ngừng. Mỗi một cái đều xuyên đến tận cùng, cô kiềm không được kêu ra tiếng, móng tay cấm sâu vào da thịt anh, cuối cùng cắn mạnh vào vai anh. Nhưng anh ăn mãi không chán, càng đánh càng hăng, dường như muốn cô cả đêm cũng không đủ.

Cuối cùng thấy cô thực sự đã không chịu nổi, anh mới vội vàng kết thúc.

Nấm hương nhỏ mệt mỏi không đứng lên nổi, mà anh sau khi thoả mãn lại tràn đầy sinh lực, không còn là vương giả mạnh mẽo vang dội trên thương trường, lúc này anh giống như thiếu niên ngây ngô của năm nào, hồn nhiên tốt đẹp, tràn ngập sức sống.

Nụ cười trên mặt anh không còn sự lo âu cẩn trọng nữa, giống như ông cụ buông xuống được bao đồ nặng nề. Ôm ngang cô đi vào phòng tắm, anh nói, "Anh thực sự rất hạnh phúc, tiểu Niệm."

"Ừ..."

"Em cũng hạnh phúc phải không."

"Sao?"