Không Phải Em Không Yêu

Chương 1-1




Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Đan Cảnh Xuyên mới từ trong thang máy bước ra, chỉ nghe thấy bên tay trái cuối hành lang truyền đến âm thanh ầm ầm.

Ước chừng đã qua mười giờ, theo lý mà nói thì đáng ra lúc này đồn cảnh sát căn bản không có tiếng người, anh chau mày lại mới vừa đi tới hướng kia được mấy bước, chỉ nghe thấy giọng người phụ nữ chợt vang lên, đột ngột giữa đêm khuya yên tĩnh như vậy. 

"Anh lập tức buông tay tôi ra ngay, anh có tin ngày mai tôi sẽ đi đến Phủ Thị Chính tố cáo hay không? Cục cảnh sát các người làm việc như thế sao, anh phải nói cho tôi biết tôi đã phạm phải điều gì ngoài những điều kia ra chứ, nếu hôm nay anh không nói tôi liền dứt khoát ngủ lại nơi này."

Chân mày anh càng nhíu càng sâu, đi mấy bước tới cuối hành lang cách ly, đập vào mắt là hai viên cảnh sát trẻ tuổi mới vừa vào cục bị một cô gái trẻ nhỏ gầy cao chưa tới 1m6 chỉ vào mũi, bộ dáng lúng túng nói không ra một câu.

"Chuyện gì xảy ra." Hai cảnh sát trẻ tuổi nghe tiếng thì quay đầu, thấy Đan Cảnh Xuyên, bị sợ đến mồ hôi lạnh cũng tuôn xuống, vội vàng kính cẩn lễ phép cúi người chào anh, "Cục phó." 

Thời điểm cô gái trẻ kia thấy Đan Cảnh Xuyên, vẻ mặt không sợ hãi chút nào, thậm chí mơ hồ lộ ra địch ý, khuôn mặt trắng noãn lớn chừng bàn tay, đôi mắt thật to xoay chuyển thật nhanh.

Anh đi tới lấy ra một cái ghế ngồi xuống, nhướng mày với cậu cảnh sát trẻ bên phải, "Cậu thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe một lần."

Cả người vị cảnh sát trẻ đến bây giờ vẫn còn hơi run, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, lắp ba lắp bắp mở miệng, "Cục phó...... Đúng, đúng như vậy. Sân vận động lân cận có ngôi sao đang biểu diễn, bên kia có người gọi điện thoại nói là hiện trường có người gây rối, thời điểm chạy tới......" Nói tới chỗ này, anh ta len lén liếc mắt một cái cô gái trẻ bên cạnh đã cắm đầu cắm cổ ngồi xuống ở trên một cái ghế khác, "Đã nhìn thấy một mình cô ấy đứng ở bên cạnh lan can phía trái khán đài lớn tiếng ồn ào, có cô gái ngồi trên đất đang khóc rất nhiều, nửa bên mặt của bảo vệ hiện trường thì sưng lên............" 

"Anh đừng nói bừa! Tên mập mạp chết bầm kia là tự đụng mặt mình vào trên tường mới sưng to lên, chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi!" Nhìn cô gái trẻ dựng râu trợn mắt nói chuyện với cảnh sát, trong nháy mắt giọng nói cất cao lên tám độ.

Lúc này Đan Cảnh Xuyên quay sang nhìn cô một cái.

Một câu anh cũng không nói, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, tay thon dài để lên bàn nhẹ nhàng gõ mấy cái, cô gái kia bị anh nhìn một cái, đột nhiên thấy sống lưng lạnh đến buồn nôn. 

"Nhìn cái gì vậy." Cô nhỏ giọng liếc mắt nói thầm một câu, ngược lại không tiếp tục mở miệng.

"............ Sau đó, sau đó thời điểm chúng tôi đi tới khống chế cô ấy, cô ấy đá lung tung rồi chửi bới chúng tôi, nói những lời rất khó nghe, còn chửi cảnh sát chúng tôi đều là con rùa khốn kiếp... Tôi cùng tiểu Trương thật sự rất tức giận liền bắt cô ấy về trong cục..."

Lúc này Đan Cảnh Xuyên nghe xong lời nói của anh cảnh sát trẻ, biểu tình trên mặt không có biến hóa gì lớn, "Hiện trường có người bị thương không?"

"Không có."

"Trường hợp ở nơi công cộng gây chuyện ồn ào, tùy ý nhục mạ cảnh sát, coi như không phải án hình sự cũng là tội làm mất an ninh trật tự xã hội, nhìn quy định nên nộp bao nhiêu tiền liền nộp bấy nhiêu, sau khi làm ghi chép các cậu đưa cô ấy về nhà." 

Anh từ trên ghế đứng dậy, không ngoài dự liệu, bên tai lập tức vang lên giọng nói cao đến mười phần, "Dựa vào cái gì mà muốn phạt tiền tôi? Là bọn họ mắng chửi tôi trước, hành động của tôi là tự vệ chính đáng, không được sao? Lại còn là hai người họ ra tay trước, vết thương trên vai tôi cũng là do họ đánh, xong lại đổ hết tội lên đầu tôi, sao anh có thể vô lý như vậy?"

Lúc này Đan Cảnh Xuyên nghe lời của cô thì trầm mặc một hồi, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, "Cô vẫn còn là học sinh đúng không? Nếu cô muốn làm loạn đến lúc mọi chuyện không thể vãn hồi, muốn trong học bạ của cô có con dấu của bộ công an, thì cô cứ nói tiếp đi."

Anh trầm tĩnh nói xong, âm thanh trầm thấp rơi vào tai người phía trước từng câu từng chữ, "Còn nữa, nếu như cô muốn tố cáo, cô cứ việc báo tên của tôi."

Hai cảnh sát trẻ nghe Đan Cảnh Xuyên nói xong những lời này rồi nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, trong lòng sự sùng bái dành cho anh đã giống như nước sông cuồn cuộn chạy dài không dứt, hận không được quỳ xuống hô một tiếng Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Có cục phó làm chỗ dựa, khí thế của hai người này rõ ràng đã lớn hơn một chút, một người trong đó thoáng hả hê nói với cô bé kia, "Được rồi, cô ngồi xuống đi, đã trễ thế này chép xong ghi chép chúng tôi sẽ đưa cô trở về."

Vẻ mặt cô nhăn nhó nhìn bóng lưng đã biến mất ở cửa ra vào, hồi lâu tức giận đẩy đẩy sổ ghi chép của cảnh sát trẻ, "Người này là ai vậy."