Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 33: Listening for the weather (Phần 3)




Lúc bà chủ tự mình mang đồ ăn tới, Tưởng Dao quyết định lấy hết tất cả sức lực khi ở trên tòa án, giả vờ như không có gì mỉm cười, hơn nữa nụ cười này còn nhiệt tình hơn so với bình thường. Tuy vậy sau khi đặt đồ ăn xuống, bà chủ chỉ liếc cô, mỉm cười xoay người rời đi.

Tưởng Dao nhìn theo bóng dáng mặc ki-mô-nô màu tím kia, thở hắt ra một hơi theo phản xạ, cảm thấy mình như con chuột chũi bị lôi ra khỏi mô đất.

Chúc Gia Dịch ngồi đối diện cô từ đầu đến cuối không nói lời nào, lúc này đột nhiên khẽ cười, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.

Tưởng Dao nheo mắt nhìn cậu, hít sâu một hơi, lên tiếng: “Cười đủ rồi chứ?”

Cậu chu miệng, lắc đầu, ý cười vẫn hiện rõ trên mặt và trong mắt khiến cô không nhịn được nhíu mày.

Nói thật, trên đường đi tàu trở về cậu nhắc đến muốn tới nơi này ăn tối, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối, quá xấu hổ mà! Tối qua vừa diễn “tuồng” ở trong này khiến cho người ta chê cười, hôm nay còn tự đến cửa. Cô đồng ý thì đúng là bị tàu hỏa nhập ma!

Tuy nhiên lúc này trong lòng Tưởng Dao nặng nề thở dài: Cô vẫn thỏa hiệp bởi vì cậu nói còn chưa ăn đã nghiền mỳ xếp lớp tối qua.

Được rồi, cô nghĩ trước kia cậu nhân nhượng cô, thỉnh thoảng cô sẽ nhân nhượng một lần cũng không sao.

Nghĩ vậy, cô nhìn cậu hài lòng ở bên cạnh vừa cười xấu xa vừa che mặt ăn mỳ.

“Tôi đột nhiên có một câu hỏi.” Cô nhìn cậu, cong khóe miệng.

“?” Chúc Gia Dịch dường như hết sức chăm chú với bát mỳ trước mặt, chỉ nhân lúc đang nhai mới ngẩng đầu lên liếc cô một cái.

“Ngày đó…” Cô khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên dịch lại gần nhìn cậu, “Lúc tôi đi siêu thị mua thuốc xịt mũi, cô gái ở cùng cậu là ai?”

“Khụ khụ khụ…” Cậu ho mạnh, một giây trước còn ngấu nghiến như hổ đói, giây sau lại hận không thể nhổ hết ra.

Tưởng Dao đưa cốc nước cho cậu, sau đó tựa vào ghế, tươi cười nhìn cậu không nói được lời nào.

Chúc Gia Dịch vẫn còn đang ho, cho dù dã uống hết hai cốc nước nhưng vẫn còn chưa hết ho. Tưởng Dao vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho cậu, sau đó tiếp tục im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.

Cuối cùng cậu thật sự không còn giả vờ ho được nữa, đành phải bỏ cốc xuống, thấp giọng: “Chỉ là… một cô gái thôi.”

“Bạn à?” Cô thản nhiên cười hỏi.

“Ờ…” Cậu ngập ngừng, “Ừ…”

Cô vẫn thản nhiên nhìn cậu, dường như không hề để ý.

Cậu cũng nhìn cô, nhíu mày như thể không biết nói gì.

Hai người im lặng một lúc, Chúc Gia Dịch định mở miệng nói gì đó thì cơm lươn của Tưởng Dao đã được mang đến. Chờ người phục vụ rời đi, Tưởng Dao mới cầm đũa ăn, như là muốn quên đi đoạn nhạc đệm vừa rồi.

“… Giận à?” Qua một lúc, Chúc Gia Dịch mới rầu rĩ hỏi.

Đầu tiên Tưởng Dao làm bộ làm tịch, nhưng sau đó không giả vờ nổi nữa, đành thở dài, “Không có, cậu cứ chơi đi. Chỉ là nhìn dáng vẻ đắc ý của cậu, tôi không phục thôi.”

“…” Cậu hơi sững sờ, dường như không phân biệt được rốt cuộc cô nói thật hay là chẳng qua đang lừa gạt cậu mà thôi.

Cuối cùng cô hơi không đành lòng, vội vàng nói: “Tôi không bận tâm đâu, thật đấy.”

“?” Cậu nhíu mày, như là còn không dám xác định.

“Thực ra…” Cô đột nhiên nhìn thẳng cậu, nụ cười tràn ngập khuôn mặt và ánh mắt, “Cho dù cậu biến thành dáng vẻ thể nào, tôi cũng sẽ thử tiếp nhận.”

Nói xong, cô mỉm cười vươn tay sờ hai má cậu, sau đó cúi đầu ăn. Lớp thịt lươn dày giữa cơm trắng, bên trên còn rưới nước sốt rất đẹp, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy ngon miệng. Cô gắp một miếng, bỏ vào miệng, lập tức bị mê hoặc bởi hương bị vừa ngọt vừa mặn này. Chờ cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Chúc Gia Dịch vẫn còn đang nhìn cô, cậu không hề động tí gì đến bát mỳ xếp lớp trước mặt.

“?” Cô ra hiệu bằng mắt cho cậu.

“Là bởi vì áy náy sao?” Cậu đột nhiên hỏi, “Bởi vì trước kia em từng làm tổn thương tôi, cho nên hiện tại cảm thấy nên bù đắp cho tôi?”

Tưởng Dao hơi ngớ ra, lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy là vì cái gì?”

Cô ngừng tay, im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu:

“Không có gì, chỉ là muốn làm cho cậu vui thôi.”

“…”

Không muốn nhìn thấy cậu đau khổ.” Nói xong cô lại cúi đầu tiếp tục ăn. Thực ra cô muốn nói là mình thích nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu cười lên thì không có gì ngăn cản được khiến cho cô cảm thấy mình tràn đầy sức lực và dũng khí.

“Cảm ơn.” Chúc Gia Dịch thấp giọng.

Tưởng Dao hơi kinh ngạc, bởi vì cậu hiếm khi nói lời cảm ơn với cô, nhưng cô cảm thấy rất vui, cô thích sự khác biệt này. Bởi vì chỉ có như vậy bọn họ mới có được sự khởi đầu mới.

Cậu lại cầm đũa, cúi đầu ăn. Cậu chuyên tâm ăn, dường như thứ hấp dẫn nhất thế giới này là bát mỳ xếp lớp trước mặt.

Cô nhìn cậu, không khỏi cười rộ lên.

“Vậy còn em thì sao?” Từ nhà hàng đi ra, trên đường trở về khách sạn, Chúc Gia Dịch dường như suy nghĩ thật lâu mới mở miệng hỏi, “Sau khi “anh ta” qua đời, em có…”

“Yêu đương?” Cô hỏi.

Cậu gật đầu.

Cô mỉm cười, lắc đàu: “Tôi còn chưa kịp thoát khỏi đau thương trong quá khứ, làm sao có sức suy nghĩ đến chuyện đó.”

Nói xong, cô đút hai tay vào túi, bước nhanh về phía cạnh kênh đào.

Lúc này là thời khắc đẹp nhất trong năm của kênh đào Otaru, lớp tuyết đọng màu trắng, nhiều ngọn đèn cam, cộng thêm bóng đêm sâu lắng khiến người ta không khỏi muốn thời gian đẹp đẽ này dừng lại.

Chúc Gia Dịch đi theo phía sau cô, bước chân hơi nặng nề: “Em có sao không?”

Tưởng Dao đứng trên cây cầu nổi tiếng giữa kênh đào, nhìn sang hai bờ sông, nhìn ngọn đèn cam chiếu vào mắt cô, mang lại ánh sáng ấm áp.

“À… sau khi Vương Trí Vĩ qua đời, tinh thần tôi sa sút một thời gian, thời gian kia quả thật không tốt lắm, hơi sa đọa…” Lúc nói những lời này, trên mặt cô vẫn là nụ cười thản nhiên, như thể những đau khổ đã trải qua không là gì, “Tôi bắt đầu hút thuốc, lúc nghiện nặng nhất mỗi ngày hút hết một gói. Sau đó thường xuyên mất ngủ, là loại mất ngủ do suy nhược thần kinh, sau đó tôi thậm chí bắt đầu sợ hãi khi trời tối. Sau đó trí nhớ suy giảm, cảm thấy đầu óc trở nên ì ạch, tinh thần càng kém hơn…”

Chúc Gia Dịch nhìn gò má cô, không khỏi nghi hoặc, dường như không dám tin chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người cô.

“Sau đó có một ngày tôi ý thức được không nên tiếp tục như vậy, tôi phải thay đổi bản thân, vì thế tôi đăng ký vào một lớp cai thuốc. Tôi cảm thấy phải thông qua đó để rèn luyện ý chí và sức lực của mình, tôi cần tập trung tinh thần khiến cho mình tốt hơn.”

Cậu hơi cười khổ, cảm thấy đây mới là Tưởng Dao trong ấn tượng của cậu. Hơn nữa một khi cô đã quyết định làm gì, cô nhất định sẽ thành công.

“Rất khó tưởng tượng đúng không?” Cô đột nhiên quay đầu nhìn cậu.

Cậu đút hai tay vào túi, nhún vai, cũng nhìn về phía kênh đào: “Nếu tôi nói cho em biết chuyện này đã từng xảy ra với tôi, em có tin không?”

“Tin chứ.” Cô gật đầu, “Tôi đã nói rồi ‘cho dù cậu biến thành dáng vẻ nào tôi vẫn chấp nhận’.”

Hai người đứng ở hai bên cầu, nhìn lẫn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bật cười.

“Cậu biết không?” Ánh mắt Tưởng Dao hướng về kênh đào được bao phủ bởi những ngọn đèn, “Lúc kết hôn có một nghi thức rất quan trọng gọi là tuyên thệ.”

Chúc Gia Dịch bình tĩnh nhìn cô, chờ cô nói tiếp. Không biết tại sao, lúc này nghe lời nói êm tai của cô, cậu lại cảm thấy mình có thể dùng tâm trạng cực kì bình thản lắng nghe. Bởi vì cho dù cô nói gì đều là những lời tự đáy lòng muốn nói với cậu, một khi đã như vậy không có gì lý do gì mà cậu không nghe cả.

“Vào lúc đó…” Cô lên tiếng, “Có người sẽ hỏi cậu, đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, muốn ở bên người này, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, vẫn sẽ ở bên nhau… Mọi người đều sẽ trả lời ‘vâng’.”

“…”

“Nhưng tôi nghĩ không phải tất cả mọi người đều thật sự suy nghĩ có làm được hay không, hoặc nói đúng hơn là cho dù có nghĩ thì vào khoảnh khắc ấy, ý tôi là cậu sẽ không thể hình dùng được khi gian nan khốn khó thực sự xảy ra, còn có bao nhiêu người nhớ rõ được lời thề của mình. Cho nên ngẫm lại, khi thề ở trước hôn lễ như vậy thật là tàn khốc vô trách nhiệm biết mấy.”

“…”

“Chính là nếu có người nói muốn hủy bỏ phần lời thề này, tôi sẽ giơ hai tay phản đối.”

“?”

Cô cười khổ, nói tiếp: “Bởi vì đó mới là ý nghĩa của hôn nhân. Kết hôn không chỉ  khiến cho hai người ở bên nhau, mà còn cả khi xảy ra khó khăn hai người sẽ không tách ra.”

Chúc Gia Dịch quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.

“Sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại với Vương Trí Vĩ tôi mới lĩnh ngộ được.” Cô không nhìn cậu, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn bờ sông, “Tiếc là đã hơi muộn.”

Bọn họ đứng bên cạnh đám du khách, dù thời tiết rất lạnh, nhưng trên mặt mọi người đều tràn đầy niềm vui, khi thì thấp giọng trò chuyện, khi thì bật cười ha ha, hoặc là lấy máy ảnh, tạo đủ tư thế chụp lại.

Có một nhà hàng Đức bên kênh đào được cải tạo từ kho hàng, lúc này trong đó đèn đuốc sáng trưng, còn có ban nhạc biểu diễn, tiếng đàn accordion phát ra khúc nhạc cũ Bavarian vui vẻ, nhìn từ trên cầu xuyên qua cửa kính còn có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc trang phục truyền thống của Đức nhảy múa.

Chúc Gia Dịch cụp mắt, nhìn giày dưới chân đã tích một lớp tuyết mỏng, đá một chút gẩy đi. Cậu cười gượng, cảm thấy thất bại: “Tôi luôn cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, trở nên chín chắn, khác với trước kia… chỉ là hiện tại xem ra sợ là vẫn chưa được.”

“?” Tưởng Dao quay đầu nhìn cậu.

“Tôi đã cho rằng hiện tại có thể đuổi kịp em, nhưng hình như vẫn chưa được.” Giọng cậu hơi trầm cũng hơi ảm đạm, “Ít nhất đối với những nhận thức về cuộc sống, tôi vẫn không theo kịp em, thậm chí tôi còn không hình dung được hôn nhân là như thế nào chứ đừng nói gì đến ý nghĩa.”

Nói xong cậu khẽ thở dài, dường như cố gắng không cho cô phát hiện, nhưng vẫn không khống chế được sự uể oải trong lòng.

“Vậy cậu có biết làm sao tôi lĩnh ngộ được không?” Tưởng Dao đột nhiên nhìn cậu nói.

“?” Cậu ngẩng đầu, hơi kinh ngạc. Bởi vì cậu phát hiện trong mắt cô có sự thản nhiên, nhìn kĩ hơn nữa là chứa đựng càng nhiều sự bao dung.

“Cậu làm cho tôi biết phải dũng cảm đối mặt với bản thân.” Cô nói, “Dù đúng hay sai cũng phải lấy dũng khí theo đuổi, nếu sai cũng phải có dũng khí gánh vác hậu quả.”

Cậu nhìn cô, thấy trong mắt cô chiếu rọi vầng sáng màu cam, không nhịn được khẽ hôn trán cô.

Ánh sáng ở Otaru có thể hòa tan trái tim con người, nhưng không thể hòa tan tuyết đọng. Bên thành phố ven biển tràn ngập ánh sáng mặt trời và màu trắng này, ngày trôi qua không nhanh không chậm. Mỗi ngày Tưởng Dao đi dạo với Chúc Gia Dịch, thời tiết tốt thì nhảy lên tuyến JR, đi dạo gần đó, trải qua chuyến hành trình điên rồ, ăn bữa trưa xong đột nhiên muốn bắt tàu tới Hakodate, ăn một bữa hãi sảu dưới chân núi, sau đó ngồi cáp treo lên đỉnh núi, nhìn cảnh đêm được xưng tụng trị giá tiền triệu, sau đó bắt chuyến tàu đêm cuối cùng trở về. Trên đường trở về, Tưởng Dao mệt đến mức không mở nổi mắt ra, cô tựa đầu vào vai Chúc Gia Dịch. Người trên tàu rất ít, ngoài cửa sổ tối đen, cửa kính hắt bóng bọn họ, điều này khiến cô nhớ tới buổi tối trên tàu đến Otaru. Tối đó cô cùng ngắm bóng mình trên cửa kính, bàng hoàng không thôi, song hiện tại bàn tay kia đang nắm chặt tay cô, chủ nhân của nó nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô không ngẩng đầu, cho rằng cô đã ngủ, sau đó cầm di động tiếp tục xem tin tức.

Trong nháy mắt đó, Tưởng Dao bị mê hoặc bởi bóng dáng trên cửa kinh. Cô say mê nhìn mình trên đó, còn có cả khuôn mặt nghiêng của cậu.

Nếu có thể cô hi vọng thời gian sẽ ngừng lại.

Cuối cùng đã tới ngày về, Chúc Gia Dịch vốn chỉ tính ở lại mười ngày, nhưng tuần trước cậu đã đổi sang chuyến bay cùng với Tưởng Dao. Trước hôm trở về một ngày, Otaru lại bắt đầu đổ tuyết, hơn nữa gió cũng rất lớn, tới buổi tối dường như đã biến thành bão tuyết.

Sau khi hai người ăn trưa trở về khách sạn quyết định không ra ngoài nữa, ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết cũng là một loại thú vui. Bữa tối gọi phục vụ khách sạn mang lên, trên thực đơn chỉ có hai lựa chọn: mỳ xào hoặc cơm rang.

Chúc Gia Dịch hỏi Tưởng Dao ăn gì, cô không hề suy nghĩ đáp: Mỗi thứ một loại đi.

Thực ra đôi khi không có nhiều sự lựa chọn lại là một chuyện tốt.

Ăn cơm xong, Tưởng Dao lại đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài, bão tuyết ở Otaru dường như mang theo chút phong tình.

Cô nghe thấy tiếng động ở phía sau, bóng Chúc Gia Dịch cũng chiếu lên cửa kính. Cô nhìn cậu trên đó, cậu cũng vậy, xuyên qua cửa kính dày hai người nhìn lẫn nhau, bóng dáng chồng lên nhau.

Sau đó, Tưởng Dao mỉm cười mang theo sự thấp thỏm và bất an.

“Phải trở về rồi…” Dường như hai người không ai muốn đụng vào đề tài này, nhưng cô nghĩ cuối cùng ngày này dã đến rồi.

Cậu vẫn đứng phía sau cô, hai tay đút vào túi, không nhúc nhích.

Thực ra cô cũng không biết mình đang chờ mong điều gì, chờ mong cậu sẽ nói gì hay là cô chỉ muốn có một cái ôm hoặc một nụ hôn.

Song Chúc Gia Dịch không làm gì hết, chỉ im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói với em…”

Tim Tưởng Dao đập rất nhanh, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn cậu.

“Tôi…” Cậu dường như hơi bất an, “Tôi từ chức rồi.”

“…” Cô hơi sửng sốt, sau đó khẽ thở dài trong lòng.

“Ngày đó khi em lên cơn hen ở trong thang máy…” Cậu dừng lại một chút, “Sau khi trở về ông chủ hỏi tôi rất nhiều chuyện, tôi nghĩ có lẽ trải qua chuyện này ông ấy đã nghi ngờ, hơn nữa hạng mục kia vẫn còn đang trong giai đoạn đàm phán, cho nên tôi xin từ chức.”

Tưởng Dao cười khổ trong lòng, ông chủ đều giống như nhau, bởi vì Tần Duệ cũng không để cho cô tham gia đàm phán nữa. Nghĩ vậy, cô đột nhiên nhớ tới câu mình từng nói với Tần Duệ – anh nghĩ tôi là loại người đó sao. Lúc nói những lời này, cô chỉ là nói theo phản xạ, không hề nghĩ nhiều, nhưng lúc này cô đột nhiên nhớ ra nguyên nhân: bởi vì cô hiểu Tần Duệ như vậy, có lẽ anh ta thích cô, nhưng anh ta vĩnh viễn sẽ không yêu một người giống Chúc Gia Dịch, anh ta sẽ không bao giờ yêu ai hơn chính bản thân mình.

Anh ta không có điểm nào không tốt, chẳng qua anh ta không phải là loại người cô muốn.

“Chỉ là chuyện này?” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, xoay người nhìn Chúc Gia Dịch.

“Ừ…” Chúc Gia Dịch cụp mắt, nhếch miệng.

Cô biết cậu muốn nói gì: giữa hai người bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua khoảng cách tuổi tác. Cho nên cậu không ngừng đuổi theo, muốn kéo gần lại. Tư tưởng cũng được, công việc cũng thế, cô nghĩ trong lòng cậu đại khái có một tiêu chuẩn – cô chính là tiêu chuẩn ấy. Cô nghĩ có lẽ cậu muốn càng mạnh mẽ hơn so với cô chăng?

“Cậu đã làm rất tốt.” Cô nhìn cậu, nhấn mạnh từng từ, “Tôi đã nói rồi dù cậu biến thành thế nào, tôi vẫn chấp nhận, nhưng thực ra…”

“?”

“Cậu trở nên tốt hơn rất nhiều so với tôi nghĩ.”

Chúc Gia Dịch nhìn cô, đầu tiên khẽ nhíu mày, như thể đang suy nghĩ tại sao cô lại nói như vậy, nhưng cậu nhìn thấy được sự chân thành trong mắt cô, vì thế thoải mái bật cười.

Tưởng Dao biết giữa hai người còn có nút thắt, hoặc nói đúng hơn trong lòng cậu còn có vết sẹo. Cô không biết khi nào vết sẹo này mới biến mất, nhưng cô biết mình sẽ chờ thời gian xóa nhòa nó đi, giống như cô từng kiên nhẫn, chờ đợi, hi vọng sẽ có một ngày gặp lại cậu. Cô đã có dũng khí đối mặt với vấn đề này, đối mặt với tương lai vô định, dù thành công hay thất bại, cô đã không còn là Tưởng Dao yếu đuối, lừa mình dối người nữa.

Cô nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, phát hiện khóe mắt cậu cong cong mang lại mị lực rung động lòng người. Điều khác biệt so với ba năm trước là trên mặt cậu đã có nếp nhăn mờ mờ, không phải điều đó chứng tỏ khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn lại sao?

Dù thế nào khuôn mặt tươi cười này cũng khiến cô không kiềm chế được.

Chúc Gia Dịch vươn tay ôm lấy cô vô cùng dịu dàng: “Em sẽ không rời xa tôi nữa chứ?”

“Sẽ không.” Dù cô biết hiện tại hứa hẹn có biết bao gian nan, nhưng cô vẫn nói thật, “Tôi sẽ không rời khỏi cậu.”

Ngoài cửa sổ bão tuyết vẫn dữ dội, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của người bên trong. Chúc Gia Dịch đặt di động lên bàn, tiếng kèn ác-mô-ni-ca vang lên, bọn họ khe khẽ ôm nhau, tiếng ca chậm rãi vang lên:

So I’m listening for the weather to predict the ing day

Leave all thought of expectation to the weather man

No it doesn’t really matter what it is he has to say

Cause tomorrows keep on blowing in from somewhere

All the people that I know in the apartments down below

Busy with their starring roles in their own tragedies

Sunlight sends you on your way

And those restless thoughts that g to yesterday

Never be afraid of ge

I’ll call you on the phone

I hate to leave you on your own

But I’m ing home today

......

THE END