Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 7




Trong vòng một tuần này, Tưởng Dao bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật yên tĩnh.

Ba người đàn ông cùng tồn tại trong cuộc sống của cô cùng biến mất. Cô phát hiện, cuộc sống không có đàn ông còn thoải mái hơn. Ví dụ như không cần phải cảnh giác Tần Duệ nói chuyện sau lưng cô, không cần lo lắng nói ra những lời đáng sợ với Vương Trí Vĩ, lại càng không cần phải như dỗ dành trẻ nhỏ với Chúc Gia Dịch.

Phụ nữ sợ cô đơn, nhưng không có nghĩa các cô không xa rời được đàn ông.

Thứ hai cô không cần phải tăng ca đến mười giờ. Tối thứ ba, cô đi đến hiệu sách đã lâu không đi, mua một số sách mình cảm thấy hứng thú, sách văn học, sách phổ cập khoa học, sách nấu nướng, cô bỗng nhiên phát hiện hóa ra mình có hứng thú với nhiều thứ đến vậy, nhưng trước kia cô không có thời gian, tất cả giờ giấc của cô đều dành cho công việc, gia đình, tình cảm. Ba thứ này chiếm hết thì giờ của cô.

Trước khi về nhà, cô lại đến siêu thị, dựa vào sách mua rất nhiều nguyên liệu. Tối nay cô thử học làm sô cô la brownies, cho tới khuya vẫn thất bại, nhưng cô không hề tức giận, cảm thấy mình như vậy thật tốt.

Mang theo thỏa mãn cô chìm vào giấc ngủ.

Mấy tối sau, Tưởng Dao lần lượt hẹn bạn bè ra ngoài ăn uống, đi dạo phố, đắm mình trong quán bar, lại nhớ tới thời kì độc thân, xa xôi mà hoài niệm.

Trong chớp mắt đã đến thứ sáu. Buổi sáng vừa mở di động ra đã nhận được tin nhắn của “Z”:

“Thứ sáu!”

Cô nhìn thời gian gửi tin nhắn, là rạng sáng năm giờ hơn, vì thế hơi dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn không nhắn lại, thả di động vào túi xách, đi đôi giày mới mua ra ngoài.

Vừa vào công ty, tin nhắn của “Z” lại đến: “Em đã nói tối nay ăn cơm với anh.”

Cô suy nghĩ, nhắn lại: “Tôi nói là nếu không tăng ca.”

“Cuối tuần không cho phép tăng ca! Tôi đã chờ một tuần rồi.”

“Công việc quan trọng hơn.” Cô cố ý nói.

“… Chẳng lẽ thỉnh thoảng không thể để tôi quan trọng hơn công việc một lần ư?”

Cô nhìn di động, không khỏi cười khổ, cậu vẫn là một đứa trẻ, hơi khó chơi cũng hơi đáng yêu.

“Được rồi.” Cô trượt ngón tay, “Chỉ là thỉnh thoảng thôi đấy.”

“Sau khi tan làm tôi đón em nhé?” Ở phía cuối cậu để thêm một khuôn mặt tươi cười.

“Không cần phiền phức thế đâu, tôi đi đón cậu.”

“Vậy tôi chờ em.”

Tối nay thật ra Tưởng Dao nên tăng ca, bởi vì cô còn chưa làm xong báo cáo để đưa ra vào cuộc họp chiều hôm thứ hai, nhưng cô vẫn tan làm đúng giờ, thư kí nhìn thấy cô từ trong văn phòng đi ra, ngẩn người, cô mỉm cười, “Cuối tuần về sớm một chút.”

Thư kí vốn nghĩ phải ở lại tăng ca, lập tức vui mừng chào tạm biệt cô, chờ cô xoay người đi, lập tức vội vàng cầm điện thoại lên hẹn người. Tưởng Dao cười rời đi, tuổi trẻ thật là tốt, hôm nay không cần biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vĩnh viễn có niềm tin vào cuộc sống.

Lái xe như bay chạy trên đường, Tưởng Dao không ngừng nhớ lại dáng vẻ của mình thời hai mươi mấy tuổi, khi đó cô cố chấp, hăng hái như thế, nghĩ đến dù cuộc sống có gian nan thế nào cũng không tiêu diệt được khát vọng mãnh liệt của cô, nhưng sự thật làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi: Hiện tại mình vẫn là Tưởng Dao kia ư?

Không có đáp án.

Cô cảm thấy đối với cô mà nói thay đổi lớn nhất chính là: trên thế giới này không chỉ có trắng và đen, sai và đúng, còn có rất nhiều mặt khác, trước kia cô không thể giải thích, hiện tại cô đã hiểu rồi, cũng càng nhận ra sự tàn khốc – đó là cái giá phải trả cho sự trưởng thành.

Lúc xe đến, Chúc Gia Dịch đã đợi ở ven đường, gió cuối thu thổi vào cậu chỉ mặc độc chiếc sơ mi, thấy cô hơi run rẩy.

“Cậu không lạnh à?” Cậu vừa lên xe, cô cau mày hỏi.

Trên mặt cậu vẫn là nụ cười, vui đến mức không khép lại được, có thể ngay cả chính cậu cũng không nhận ra: “Không lạnh.”

Nói xong, cậu để áo khoác ra ghế sau, dịch người hôn cô.

Tưởng Dao lui người, lườm cậu. Cậu bất đắc dĩ bĩu môi, quay về ghế.

“Muốn ăn gì?” Cô hỏi.

“Đến gần nhà tôi đi, hình như có một nhà hàng mới mở. Đúng rồi, tôi còn phải về nhà lấy đồ nữa.”

“Ăn cơm còn phải lấy đồ gì chứ?”

“Rất quan trọng đấy, cho nên nhất định phải về lấy.”

Tưởng Dao nghi ngờ nhìn Chúc Gia Dịch, đoán rằng có lẽ cậu mua gì đó để lấy lòng mình, vì thế bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu đúng là không có cách nào.”

Cô lái xe, trên đường đi Chúc Gia Dịch đều nắm chặt tay phải của cô, tính trẻ con vẽ vẽ trong lòng bàn tay cô, lại còn kẹp ngón tay cô.

“Này!” Tưởng Dao bị cậu làm ngứa, “Tôi đang lái xe đấy.”

“Ha…” Cậu cười nhìn cô, vẫn cầm tay cô không buông.

Cô bất đắc dĩ nghĩ may mà mình lái xe tự động, nếu lái xe phải điều chỉnh tay lái, thế nào cũng xảy ra chuyện.

Cuối cùng đã chạy đến dưới nhà Chúc Gia Dịch, Tưởng Dao dừng xe lại, ra hiệu cậu đi nhanh về nhanh, nhưng cậu lại kiên quyết bắt cô lên cùng. Cô không thuyết phục được đành phải lên theo cậu. Cậu cho cô đi đằng trước, như sợ cô sẽ bỏ chạy.

Mở cửa nhà, Tưởng Dao đi vào, trong phòng tối om, chỉ có ngọn đèn đường màu trắng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng vẫn không nhìn thấy gì. Cô định vươn tay bật đèn trên tường, ai ngờ đã bị ấn sát vào tường, cô sợ tới mức suýt hét chói tai, giây tiếp theo miệng đã bị che kín.

Chúc Gia Dịch giống như con sói đói bụng đã lâu ngày, điên cuồng hôn cô, mút môi, đầu lưỡi, thậm chí là răng nanh, tay cậu không hề để yên mà cởi móc áo lót cô, sau đó sờ qua lớp áo len, tùy ý sờ soạng ngực cô.

Tưởng Dao biết mình có chống lại cũng vô ích, cho nên đành mặc kệ, tùy cậu xằng bậy. Trong lòng cô thầm mắng chính mình, trên đường đi cậu nhóc này đã biểu hiện đói khát như vậy, sao cô lại ngốc đến mức cho rằng cậu ta thực sự về nhà lấy đồ?

“A…” Khi tình đang nồng, Chúc Gia Dịch như lẩm bẩm, hoặc là như có rất nhiều điều muốn nói với cô.

Tay cậu chạm vào nơi mẫn cảm nhất trước ngực cô, khiến cô không khỏi khẽ rên rỉ. Cậu đột nhiên ôm lấy cô, tách hai chân cô ra, để cô dính sát vào tường, sau đó cúi đầu hôn ngực cô, cô cũng bắt đầu trở nên ý loạn tình mê.

Cơ thể cô cần cậu… Không thể lừa người được, cho dù lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình.

“A…” Một lát sau, cậu lại tìm môi cô, nhưng lúc này cậu trở nên rất dịu dàng, triền miên liếm môi cô, như thể cô là một miếng bánh brownies.

“Ừm?…” Cô bất giác đáp lại cậu, hai tay luồn vào tóc cậu.

Cậu ôm cô đi mấy bước, đặt cô lên giường, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình và cô, sau đó không ngừng hôn cô.

Trước khi sắp tiến vào, cậu đột nhiên dừng lại, trong bóng tối nhìn cô, nói:

“Muốn tôi không?”

Tưởng Dao rất muốn nói thật với cậu, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.

“Nói ra đi, tôi muốn nghe em nói muốn tôi.” Lúc cậu kiên trì, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“… Muốn cậu.” Cô đầu hàng.

Cậu vừa lòng mỉm cười, lúc cậu cười luôn có sự quyến rũ động lòng người… sự quyến rũ khiến cô không thể chống lại.

Trong phòng tối đen, tiếng thở dốc dần biến mất, cuối cùng đổi thành tiếng bụng sôi ùng ục vì đói.

“Đói quá…” Tưởng Dao xoa bụng.

“Tôi no rồi.” Chúc Gia Dịch ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, “Trước khi tan làm tôi đã ăn hai gói bánh quy rồi.”

“Cậu…” Cô phát hiện ngay cả sức lực để tức giận cũng chả có, cậu ta đã sớm lên kế hoạch hết cả rồi, trước đó đã lấp đầy bụng rồi mới hành động.

“Tôi nấu mỳ cho em.”

“Ờ…” Hiện tại cho dù chỉ là mỳ không cô cũng ăn sạch.

Nhưng cậu không di chuyển, vẫn ôm chặt lấy cô.

“Nhanh đi!” Cô thúc giục.

“Để cho tôi ôm thêm một lát.” Cậu làm nũng chạm vào má cô, như là vô cùng quyến luyến.

“Tôi đói sắp chết rồi.” Cô quả thực đang cầu xin, “Buổi trưa tôi còn chưa ăn gì.”

“Tại sao không ăn?”

“Bởi vì phải tranh thủ thời gian làm xong việc mới không phải tăng ca.”

Chúc Gia Dịch khẽ cười một tiếng, hôn một cái lên mặt cô, mới hài lòng đứng dậy mặc quần áo xuống bếp nấu mỳ.

Tưởng Dao bọc kín chăn, miễn cưỡng trở mình, bật đèn trên tủ đầu giường cậu, im lặng nhìn trần nhà.

Tiếng binh binh bang bang do Chúc Gia Dịch gây ra trong nhà bếp, hình như còn khẽ huýt sáo nữa, dường như tâm trạng vô cùng tốt. Cô không khỏi cười khổ, cậu thực sự là người dễ dàng thỏa mãn, như thể trước đó cô có đối xử thế nào với cậu, chỉ cần sau khi ân ái, cậu sẽ quên đi tất cả những khó chịu. Nếu quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ thực sự đơn giản như vậy… thật là tốt biết bao.

Bát mỳ thơm ngào ngạt nhanh chóng được bưng tới, Tưởng Dao bọc chăn trên giường cầm bát ăn, Chúc Gia dịch mấy lần muốn vén chăn vào, đều bị cô lườm ngăn lại.

Ăn hết bát mỳ nóng hổi, cuối cùng Tưởng Dao đã cảm thấy thỏa mãn, tay Chúc Gia Dịch lại bắt đầu làm loạn.

“Sắc lang!” Cô chụp tay khiến cậu không làm được gì.

“Một tuần tôi không chạm vào em rồi, em bồi thường cho tôi một chút được không?” Cậu rất uất ức.

“Đây là phạt…” Cô còn chưa nói xong đã bị cậu chặn miệng lại.

Tối nay Chúc Gia Dịch giống như người máy được sạc đầy điện, sức lực tích tụ một tuần hoàn toàn bùng nổ trên người Tưởng Dao. Lúc cậu còn muốn lần thứ ba, cuối cùng Tưởng Dao phải cầu xin tha thứ.

“Tôi phải về nhà, thật đấy. Hôm nay anh ta đi công tác về.”

Chúc Gia Dịch đột nhiên nhìn cô, không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.

“?” Cô bị cậu nhìn mà hoảng hốt, bất giác cau mày.

“… Anh ta đi công tác?”

“Ừ…”

“Đi khi nào?”

“Thứ hai…”

“Hôm nay trở về?”

“Ừ…”

“Vậy tại sao em không nói cho tôi biết? Còn cả một tuần không thấy mặt?” Vẻ mặt cậu như bỏ lỡ một lần duy nhất trúng giải thưởng một triệu trong đời.

“Này…” Trí tuệ dùng để xoay chuyển tình thế khi ở trên tòa án lúc này của Tưởng Dao đột nhiên không dùng được, “Tôi là… sau khi chúng ta quyết định một tuần không gặp mặt, anh ta mới nói với tôi mà.”

“Vì thế?” Cậu bừng bừng lửa giận lườm cô.

“Vì thế…” Cô mở to mắt, “Vì thế, tôi là người giữ chữ tín…”

Chúc Gia Dịch trợn tròn mắt, thở hổn hển: “Em… em…”

Tưởng Dao đành phải nhếch miệng cười khổ.

Sau đó lúc đưa cô xuống nhà, vẻ mặt Chúc Gia Dịch vẫn mất hứng, cô sờ đôi má mịn màng của cậu, nói:

“Được rồi, tôi phải về nhà đây.”

Cậu giữ lấy tay cô, khuôn mặt lạnh lùng, mấp máy môi, giống như bộ dáng chưa được cho đồ ăn vặt.

Tưởng Dao đột nhiên mềm lòng, lên tiếng: “Nếu không lúc sinh nhật cậu, chúng ta ra ngoài du lịch nhé?”

Ánh mắt Chúc Gia Dịch lập tức tỏa sáng, nhưng vẫn mang theo chút nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

“Ừ.”

“Đi đâu, đi bao lâu?” Cậu vốn là một đứa trẻ được voi đòi tiên.

“Đi… nơi không ai biết chúng ta.” Thực ra trong nháy mắt cô đã nghĩ tới một nơi, cũng đã quyết định được thời gian, “Phải đi năm ngày, bằng với thời gian lần này anh ta đi công tác. Như vậy được rồi chứ?”

Chúc Gia Dịch nhìn cô, chiếc miệng vốn dẩu ra lập tức cong lên: “Không được nuốt lời.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Đây là lời hứa của “người lớn”, dù vậy “cậu nhóc” xem ra vẫn cảm thấy chưa đủ.

“Không được, đã nói ra thì nhất định phải làm được.” Cậu hoàn toàn không buông tha cho cô.

“Được rồi, được rồi.” Cô giơ tay đầu hàng, “Lần sau lúc gặp mặt nhớ đưa hộ chiếu cho tôi.”

Chúc Gia Dịch vui vẻ gật đầu, sau đó mỉm cười: “… Cần bao nhiêu tiền, tôi có đấy.”

Tưởng Dao hơi sửng sốt, giữa hai người họ rất ít khi nhắc đến vấn đề tiền bạc, bởi vì hai năm nay khi ở bên nhau tất cả khoản chi tiêu của họ chỉ là ăn cơm hoặc xem phim, còn chưa từng đi dạo phố cùng nhau, thỉnh thoảng khi Chúc Gia Dịch lật tạp chí cô xem, sẽ kinh ngạc chỉ vào hình ảnh nói: “Hóa ra chiếc túi xách xấu hoắc kia của em đắt như vậy…”

Đúng vậy, mỗi chiếc túi xách, mỗi đôi giày hay mỗi chiếc dây chuyền của cô chẳng khác nào bằng cả một tháng lương của cậu, còn thứ đắt đỏ nhất cậu có chính là ngôi nhà trọ này, ở trong này, giữa trời và đất chỉ có hai người bọn họ.

“Tôi biết rồi.” Tưởng Dao gật đầu, “Chờ tôi quyết định xong sẽ lấy tiền của cậu.”

Cậu an tâm gật đầu, sau đó cảm xúc cũng tốt hơn, giống như tràn ngập hi vọng với cuộc sống, điều cậu phải làm chỉ là kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Trên đường lái xe về nhà, Tưởng Dao gọi điện thoại cho người bạn làm bên công ty du lịch, cô sợ qua thêm một thời gian nữa mình sẽ hối hận, cho nên hiện tại quyết định luôn.

“Tớ đi với người nhà.” Trí tuệ trên bàn đàm phán của cô đã trở lại, “Nhưng visa của những người khác đã hết hạn, chỉ có tớ và em họ đi thôi. Tớ đã nhờ đồng nghiệp trong công ty đặt hộ vé máy bay và khách sạn, bởi vì đã thỏa thuận giá cả nên không thể làm trọn gói bên cậu được, xin lỗi.”

Người bạn trả lời không sao, chỉ cần cô đưa hộ chiếu và có giấy xác nhận của công ty là làm được. Cô nói cám ơn, cúp máy. Nhìn bầu trời đêm khẽ thở dài một hơi, không biết tại sao cô đột nhiên phát hiện dường như mình cũng hơi chờ mong chuyến hành trình này.

Cuối tuần cùng Vương Trí Vĩ về nhà ăn cơm, mẹ cô theo thói quen lại treo câu cửa miệng nhà hàng xóm sinh con đẻ cái, cô đành cười khổ, Vương Trí Vĩ ứng đối khá tốt, nói sẽ có kế hoạch đủ cả. Anh ta chính là người như vậy, khi anh ta muốn che giấu, quả thực có thể không chê vào đâu được. Cho nên lúc trước khi anh ta thẳng thắn với cô chuyện ngại tình, một người đàn ông nếu đã không tính giấu diếm vợ, chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị tốt để thoát khỏi xiềng xích gia đình, còn khi ấy cô lại bị nhốt ở trong đó.

Trên đường về nhà, Tưởng Dao ngồi trên xe Vương Trí Vĩ, im lặng không nói gì.

Không biết bắt đầu từ lúc nào so với việc nói chuyện bọn họ cảm thấy im lặng thì thoải mái hơn. Đều tự băn khoăn, bận rộn với chuyện của mình, cuộc sống của bọn họ hoàn toàn tách biệt, nhưng kì quái là vẫn có thể tự nhiên dung hợp với nhau.

Tố Trân từng hỏi Tưởng Dao: “Rốt cuộc cậu coi Vương Trí Vĩ là gì? Người nhà? Chồng? Người cậu hận?”

Tưởng Dao lắc đầu: “Không… Có lẽ không phải là gì hết.”

Thực sự anh ta đã từng là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, nhưng hiện tại không là gì hết. Cô cảm thấy thật đáng buồn, nhưng lại không khóc nổi.

Cái gọi là chết tâm có lẽ chính là như vậy.

Chúc Gia Dịch lại thường xuyên nhắn tin đến quấy rầy cô, cô không cản được sự dây dưa của cậu ta, vẫn đến nhà cậu. Cậu không còn nhắc đến chuyện du lịch, như thể sợ hi vọng càng lớn thất vọng cũng càng nhiều. Song cô vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được sự chờ đợi và hưng phấn của cậu, cô nghĩ mình cũng mong chờ, nhưng là mong chờ về chuyến du lịch cho riêng mình hơn.

Sáng thứ hai, Tưởng Dao lại chen chúc trên con đường đông đúc, một tuần mới lại bắt đầu, thứ bảy Tần Duệ mới trở về, cô không khỏi nghĩ đến lúc này anh ta đang ở đâu, làm gì, suy nghĩ một lúc, cảm thấy khả năng đang ở quán bar tán gái khá lớn, vì thế không khỏi cười khổ.

Đi vào văn phòng, tất cả đều bình thường, cô gọi thư kí pha cho cốc cà phê hòa tan, sau đó yên ổn ngồi xuống bắt đầu chỉnh lại báo cáo hàng tuần cho cuộc họp thường kì buổi chiều. Điện thoại bàn vang lên, cô nhìn thấy là thư kí của Tổng giám đốc gọi tới, vươn tay nhấc máy.

“Cô Tưởng.” Giọng thư kí nức nở, “Cô mau tới đây đi, cảnh sát đến đây, mang ông chủ đi rồi.”

Cô ngạc nhiên, bỏ điện thoại xuống chạy đến văn phòng Tổng giám đốc. Mấy cảnh sát mặc thường phục từ trong văn phòng Lawrence đi ra, phía sau là ông chủ mặt xám như tro của cô.

“Sao lại thế này?” Cô hỏi.

Cảnh sát lấy thẻ và danh thiếp, phía trên viết “Đội điều tra kinh tế”, bọn họ nói cho cô biết Lawrence có dính dáng đến chuyện hối lộ, hiện tại phải đưa về điều tra. Tưởng Dao kinh ngạc nhìn Lawrence, cô không phải chuyên gia tâm lý, nên không thể phán đoán được thật giả qua vẻ mặt của người khác, nhưng trong chớp mắt này cô có cảm giác ánh mắt của Lawrence nói cho cô biết đây là sự thật.

Cô tạm thời bất lực, đành nhận lấy danh thiếp, trơ mắt nhìn bọn họ đưa anh ta đi.

Vì thế hôm đó cô bận đến phát điên, cảnh sát chân trước vừa bước đi cô đã theo sau bọn họ đến Cục luôn. Lawrence ở trong phòng thẩm vấn, cô không ngừng tìm người hỏi thăm tin tức, đồng thời nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty không ngừng gọi đến hỏi cô tình hình. Trong lúc đó cô nhận được một cuộc gọi của Chúc Gia Dịch, cô vừa bắt máy cậu ta đã hỏi sao điện thoại của cô khó liên lạc như vậy, cô thật sự không có thời gian đối phó với cậu, nói ngắn gọn hai câu rồi cúp máy.

Đứng trong hành lang hỗn loạn ở Cục cảnh sát, cô bỗng nhiên hơi nhớ Tần Duệ… nói chính xác hơn là vô cùng nhớ!