Không Phải Là Em Thầm Mến Anh Sao?

Chương 8: Trong tủ quần áo có treo đồ Trang sức




“ A?…”

Dư Chúc nghe thấy đối phương có chút do dự, lại hỏi, “ Ông chủ, trong nhà anh còn có người khác nữa sao?”

“ Không có không có, tôi ở một mình.” Ngươi ở một mình vậy tại sao con mẹ nó lại không thể cho tôi ở nhờ một đêm chứ? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Dư Chúc vẫn ra vẻ nhu nhược đáp:

“ Ông chủ, tôi bị người ta xối cả chậu nước rửa mặt, cả người ướt hết rồi… tôi chỉ ở nhờ một đêm, ngày mai tôi qua nhà mẹ tôi lấy chìa khóa.” Âm cuối còn cố ý tăng thêm chút âm mũi vào.

“ A, kia, vậy bây giờ ngươi đang ở đâu?”

Nghe thấy đối phương có chút khẩn trương, Dư Chúc liền cảm thấy có lẽ mưu kế của mình đã thành công rồi, “ Tôi đang ở trước cửa nhà, ông chủ người đang ở đâu? Nếu không để tôi đi qua chỗ anh?”

Mặc dù là làm cùng trong một của hàng, nhưng dù sao mỗi lần ra về ông chủ vẫn luôn về trễ hơn, Dư Chúc cũng chưa lầ nào tan làm cùng với Ngô Lương Phàm.

“ …”  Bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, Dư Chúc cảm thấy ở phía sau nổi lên một gió mát, chính là cửa nhà đối diện mở ra, Dư Chúc không để ý tới, vẫn như cũ mà hỏi thăm, “ Lão bản? Nhà anh ở chỗ nào?”

Một lát sau, sau lưng Dư Chúc vang lên một giọng nói xấu hổ, “ Dư Chúc, tôi ở chỗ này….”

“ ….” Dư Chúc quay đầu lại, ngốc nghếch nhìn người ở phía đối diện, cảm thấy trong đầu mình đnag có thứ gì đó tuôn ra bên ngoài, có thể khẳng định, không phải là não.

“ Dư Chúc…” Đối phương lại kêu thêm một tiếng.

Dư Chúc lấy lại tinh thần, làm ra vẻ như không có chuyện gì, cười nói, “ Lão bản, trùng hợp như vậy a … Tôi có thể vào không?”

“ A, cậu vào đi.” Ngô Lương Phàm vừa nói vừa đứng qua một bên, lúc Dư Chúc đi vào, trong phòng khách không có bật đèn, cái gì cũng không nhìn thấy rõ. Đang định giơ tay bật đèn, Ngô Lương Phàm liền ngăn cản lại nói, “ Dư Chúc, cậu đi tắm trước đi, không phải cả người cậu đều ướt hết sao?”

“ Tại sao anh lại không bật đèn?”

“ Đèn hư!”

“ A.”

Ngô Lương Phàm cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm được một hơi, trong nhà tắm cũng được coi như là một nơi bình thường nhất, mặc dù là trước kia cũng đã từng dán áp phích không thấm nước ở bên trong đó, nhưng cuối cùng lại xé bỏ bởi vì một số nguyên nhân không thể nói.

Trong phòng tắm sạch sẽ, rất nhẹ nhàng khoan khoái. Dư Chúc cảm thấy rất hài lòng, mặc dù là cậu cũng không biết rốt cuộc là mình hài lòng cái gì, chẳng qua lúc cậu thấy trên cái ly súc miệng có dán hình em gái nhỏ của Ngô Lương Phàm, cậu cảm thấy miệng co rút đau đớn.

Bên kia Ngô Lương Phàm đang hấp tấp mà thu dọn căn phòng, tháo tấm áp phích cỡ đại ra. Loli figure, cất đi. Đồ vậy trang trí màu hồng, cất vào hộc tủ. Ga giường loli, tháo ra. Toàn bộ cũng coi như là hoàn mỹ, Ngô Lương Phàm đột nhiên cảm thấy mình rất có thiên phú với việc nội trợ trong gia đình.

“ Lão bản?”

“ A, Dư Chúc, cậu tắm….” Nửa câu nói sau cứ như vậy mà kẹt ở trong cổ họng, hôm nay máu của Ngô Lương Phàm lại chạy ngược dòng lần thứ hai, anh hiện tại chỉ muốn gào lên, Dư Chúc cậu có muốn tôi cứ như vậy mà phác thảo cậu không a… Khăn tắm không nên quấn như vậy có được hay không… Lúc này Ngô lão bản, chỉ có thể khẩn cầu trời xanh, đừng chảy máu mũi, tuyệt đối đừng.

Dư Chúc quấn khăn tắm nửa khỏa thân, tóc còn ướt mà dán chặt vào gương mặt, nửa người phía trên còn vài giọt nước đọng lại chưa được lau khô.

Đầu óc Ngô lão bản đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, nhào tới, liếm từ trên xuống dưới, mặt…Xương quai xanh….Thân thể…Sau đó…! …Đoán chừng là không có  sau đó nữa. Chẳng qua là ý nghĩ nào đó của Ngô điếm chủ quá phóng túng nên cảm thấy chân mình đã mềm nhũn ra cả rồi.

“ Lão bản, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo không? Của tôi ướt hết cả rồi.” Dư Chúc lau tóc mấy lần, tiến tới hỏi.

Cái gì ướt cái gì ướt cái gì ướt…Ngô lão bản mơ mơ màng màng dường như chỉ nghe được nửa câu đầu, hóa ra vừa nãy là do tinh. Trùng. Lên. Não…. Thì ra là nói quần áo  Orz….

“ Lão bản?” Dư Chúc lại gọi Ngô Lương Phàm thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng như cũ, liền tự mình đi lại mở tủ quần áo.

Hành động này đủ để làm cho Ngô lão bản sợ hãi một phen, vội vàng nói, “ Dư Chúc cậu chờ một chút!”

Trong đầu Dư Chúc tự động biến thành bộ mặt họ Khang…

Ngô Lương Phàm rất hối hận, lớn đến từng này tuổi việc hối hận nhất chính là bị người khác nhìn thấy sở thích của mình, sau đó, cũng không có sau đó nữa.

Dư Chúc nhìn vào bên trong tử quần áo treo đầy các loại trang sức loli, đốt ngón tay đang nắm vào cửa cũng trắng bệch, thân thể run nhẹ một cái.