Không Phải Lỗi Của Em

Chương 40




Lăng Kiệt...

Cậu rất muốn gọi tên hắn nhưng lại thôi. Sau đó cậu thấy hắn mở miệng khẽ thì thầm nói với cậu:"Lát nữa tới gần gã đó thì em bịt tai lại."

Nghe giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng này thì cảm xúc mà cậu dồn nén bấy lâu nay như vỡ òa. Hắn cứ như vậy hai tay đưa cậu và tiến gần gã thủ lĩnh, cậu làm theo lời hắn không có chút phản kháng.

"Thằng nhóc! Nói, mày làm việc cho kẻ nào?"

Nói rồi, vẻ mặt gã hung hãn, tay cầm dao lên kề lên cổ cậu đe dọa. Dĩ nhiên cậu sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì cho gã.

"Mày chán sống hả?" Gã vung dao lên muốn chém cậu.

Cạnh!

Thế nhưng, ngay sau đó nóng súng đen ngòm dí mạnh vào bụng gã.

Đoàng!

Tiếng đạn bắn ra từ khẩu súng lục không giảm thanh nghe như mà thủng màng nhĩ!

"Mày... không lẽ mày..." Một viên đạn kim loại bắn xuyên qua bụng, máu tươi chảy ra, hai chân gã lảo đảo lùi về phía sau, hai mắt cả kinh trợn ngược hai mắt nhìn tên thủ hạ trước mặt đang giơ khẩu súng chĩa về phía mình.

"Boss!!!" Thấy thủ lĩnh bị thấy công, những tên thủ hạ còn lại lập tức xông lên.

Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống, tay trái lại lấy ra một khẩu súng rồi ném về phía Bùi Minh. Bùi Minh thong thả đón lấy rồi quay mặt bắn liên tiếp về hướng kẻ địch.

"Lăng Kiệt..."

Hắn đang định đi tới xử nốt gã thủ lĩnh kia thì nghe thấy giọng nói run run chứa đựng đầy hy vọng của cậu. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy cậu đưa tay giữ chặt mép áo hắn và gương mặt cậu như sắp khóc tới nơi.

Lúc này hắn mới đưa tay lên tháo mũ xuống và nói:"Ừ! Là tôi! Xin lỗi đã để em phải chờ đợi một năm!"

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt đẹp đẽ cùng nụ cười rạng ngời trên bờ môi hắn hiện ra. Cậu xúc động, nước mắt trào ra khỏi khóe mi và chạy tới ôm lấy hắn.

"Lăng Kiệt... em... em đã..." Cậu muốn nói cho hắn biết tình cảm của mình đối với hắn. Nhưng nước mắt cứ trào ra vì hạnh phúc, cổ họng cậu thì nghẹn ngào không nói thành lời.

"Được rồi, được rồi. Tôi biết em muốn nói gì. Đừng khóc nữa! Tôi vẫn sống sót và đang bên cạnh em này!"

Một tay hắn vòng qua eo, một tay đưa lên xoa đầu an ủi và lau nước mắt cho cậu và nói ra những câu nói từ tận đáy lòng mình:"Cảm ơn em đã tới tận đây vì tôi. Cảm ơn em đã khóc vì tôi, đã nổi giận vì tôi. Và quan trọng nhất, cảm ơn em vì đã yêu tôi!"

Nói xong thì hắn đưa mặt kề gần cậu rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cậu kiễng hai chân lên, vòng hai tay lên vai ôm chặt cổ hắn để đón nhận nụ hôn nồng nhiệt hắn dành tặng cậu.

"Khốn khiếp..."

Gã thủ lĩnh sau khi nhận một phát đạn từ Lăng Kiệt thì tức giận gào lên rồi cầm súng lên bắn trả.

Lăng Kiệt và cậu đang ôm hôn nhau say đắm, cậu đứng chắn giữa Lăng Kiệt và gã thủ lĩnh. Trong tình thế nguy cấp như vậy mà hắn chẳng có một chút hoảng loạn gì, hắn chưa có ý định buông cậu ra. Cánh tay hắn đang ôm eo của cậu vẫn cầm khẩu súng, tay còn lại hắn vòng ra sau đầu bịt chặt tai cậu bởi vì súng của hắn đang ở chế độ không giảm thanh.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Lăng Kiệt hơi nghiêng đầu, tay cầm súng bắn liên tiếp và bắn toàn vào những nơi chí mạng trên cơ thể gã.

Gã thủ lĩnh đã bị giết, bên kia Bùi Minh cũng xử lý xong những mấy tên địch. Anh bước về phía cặp tình nhân vẫn còn ôm hôn nhau chưa muốn dứt ra kia, giọng thản nhiên nói:"Hai người xong chưa?"

Lúc này hắn mới buông cậu ra. Hắn thì mặt dày quen rồi nhưng cậu thì đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống đất.

Bùi Minh nói:"Lăng Kiệt, về phần mộ đằng kia là thế nào vậy? Không lẽ là cậu đội mồ sống dậy hả?"

Nghe anh nói vậy thì cậu vội ngẩng đầu lên lắng nghe câu trả lời của hắn.

"Chuyện đó thì... nói ra cũng thật xấu hổ. Là do kế hoạch của tôi có chút sai sót, hậu quả là bị tổn thất về lực lượng, tới mức tìm kẻ thế thân và tự phải dựng sẵn cho mình ngôi mộ để che mắt bọn chúng... Nhưng bây giờ ổn rồi."

"Ổn cái đầu cậu!!! Cậu cũng biết lúc Tình nhìn thấy cái mộ đó thì em ấy đã đau khổ tới mức nào mà!"

Không hiểu sao sắc mặt Bùi Minh tối sầm lại, giọng nói nghiêm túc đến đáng sợ. Lăng Kiệt nghe vậy thì nét mặt có chút buồn bã.

"Được rồi mà. Tại lúc đó tôi không kìm chế được cảm xúc nên..." Cậu vội nói với Bùi Minh nhưng chưa nói hết câu thì bất ngờ bị bàn tay của Lăng Kiệt mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực.

Hắn ghé sát vào tai cậu nói:"Xin lỗi em, tôi đã nói sẽ không để em phải khóc nữa, vậy mà..."

Cậu mỉm cười đáp lại:"Không sao đâu..."

"Em yên tâm, từ giờ tôi sẽ luôn ở cạnh em, không rời xa em thêm một phút giây nào nữa."

"Ừm!"

Hai bọn họ lại ôm chặt lấy nhau và không hề biết, sắc mặt của Bùi Minh vẫn không đổi, con ngươi của anh đen kịt chứa trong đó một cơn tức giận mà chẳng ai nhìn ra được.

...

Dường như mọi chuyện đã kết thúc. Lăng Kiệt đã thắng trong cuộc săn đuổi từ những băng đảng khác và hiện tại hắn đã có tất cả!

Tối muộn, Lăng Kiệt đưa cậu về khách sạn ăn uống và nghỉ ngơi. Suốt cả một ngày dài ngồi máy bay tới đây và ra sức chiến đấu, mặc dù không làm được nhiều nhưng như vậy cũng là quá sức chịu đựng của cậu. Cậu mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ say. Hắn ngồi bên giường đưa tay ra nhẹ nhàng nghịch những sợi tóc đen mềm mại của cậu. Hắn mỉm cười ngồi đó ngắm nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy bước vào phòng tắm. Hắn cởi áo ra và đứng thẳng trước gương. Vẫn như trước, từng nấc thịt trên cơ thể hắn vẫn quyến rũ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên... trên lưng của hắn giờ đây lại xuất hiện một vết sẹo dài chạy từ bả vai xuống đến tận sống lưng, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau đớn. Cho dù hắn mạnh tới mức nào thì cũng có lúc bất cẩn nên đã để kẻ thù chém một nhát dài và sâu như vậy. Hắn quay đầu nhìn vết sẹo này qua gương, trong đầu đã nhớ tới một người. Đó hẳn là Christian. Hắn nhớ lại lúc mà hắn đã không có một chút lưu tình, cầm dao chém một nhát tương tự như vậy trên lưng của Christian. Trong lòng hắn chợt nảy lên một tia hối hận. Vài tuần trước, hắn đem theo thủ hạ tiến vào căn cứ của kẻ địch, chỉ vì kế hoạch có chút sai sót nên kẻ địch đã nắm phần thắng, hắn vì hoảng loạn nên bất cẩn trúng một nhát chém ở sau lưng từ kẻ địch. Vì nhát chém đó mà hắn suýt nữa đã mất mạng. Vậy nên khi Christian trúng nhát dao của hắn thì cũng suýt phải bỏ mạng. Hắn nghĩ... nếu như ngày đó không phát sinh những chuyện như vậy thì bây giờ hắn, Bùi Minh và Christian vẫn là bạn bè của nhau.

"Nếu như bây giờ tao nói xin lỗi mày... thì mày có tha thứ cho tao không, Christian?"

Hắn nhìn qua gương tự hỏi như vậy, liệu rằng... Christian có nghe thấy câu nói đó của hắn không?

...

Khoảng một tiếng sau, hắn khoác áo choàng tắm bước ra. Sau đó, con ngươi của hắn co rút, vẻ mặt biến sắc khi thấy chiếc giường đối diện trống trơn. Giang Nam Tình bỗng dưng biến mất.

"Tình! Em ở đâu!"

Hắn vội vàng chạy đi khắp nơi tìm kiếm cậu, được một lúc thì điện thoại hiện lên dòng tin nhắn từ Bùi Minh:"Không cần lo lắng, tôi chỉ đưa em ấy đi một chút rồi sẽ trả về ngay!", dưới dòng tin nhắn có gửi ảnh chụp cậu nằm ngủ trên ghế của một chiếc xe ô tô.

Cho dù vậy hắn vẫn còn lo lắng. Hắn vội vàng thay quần áo rồi xuống dưới lấy xe rời đi.

...

Cậu khẽ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong xe.

"Bất ngờ không? Tôi đưa em tới một nơi!"

Nghe giọng nói đó thì cậu ngồi dậy thấy Bùi Minh đang lái xe. Dù cậu không hiểu ý định của anh nhưng không thấy lo sợ. Thấy cậu không trả lời, anh nói tiếp:"Em không sợ tôi đang có ý định bắt cóc em sao?"

Cậu đáp lời:"Anh nói gì vậy? Bắt tôi thì anh được lợi gì chứ? Anh muốn tống tiền Lăng Kiệt sao?"

Giọng nói của cậu có chút vui đùa, anh nghe vậy thì bật cười:"Không phải, nhưng cũng tương tự thế. Em nghĩ một năm qua được ở cạnh em thì tôi sẽ không phát sinh tình cảm sao?"

"Anh..." Nghe xong thì cậu rất bất ngờ.

"Tới nơi rồi!" Anh dừng xe, tháo dây an toàn rồi xuống mở cửa cho cậu.

Khi anh rời khỏi ghế ngồi thì cậu phát hiện trong túi quần của anh rơi ra một thứ. Cậu nhanh tay cầm nó lên xem thì vô cùng sửng sốt.

"Đi thôi!"

Cửa xe bên cạnh cậu mở ra, cậu vội giấu thứ đó vào túi áo rồi bước ra ngoài. Lúc này khi cậu nhìn vào khuôn mặt của Bùi Minh thì lại có chút sợ hãi.

Anh nhận ra và thản nhiên nói:"Sắc mặt em thay đổi rồi!"

"K... Không có..."

"Vậy thì đi thôi." Nói xong anh đi trước dẫn đường cho cậu. Anh thấy cậu ngoan ngoãn bước theo mình thì khóe miệng khẽ cong lên.

Bùi Minh dẫn cậu lên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời. Một khung cảnh tuyệt đẹp! Tại đây cậu có thể nhìn thấy toàn thể thành phố lên đèn và rực sáng trong đêm.

"Rất đẹp phải không?"

"Ừm."

"Tôi dẫn em lên đây vì có chuyện muốn nói với em!"

"Trước đó thì... tôi có chuyện cần hỏi anh trước!"

"Gì vậy?"

Cậu lấy từ trong túi áo ra thứ vừa nãy anh làm rơi. Anh cầm lấy và sắc mặt trở nên sững sờ.

Cậu nói:"Lúc nãy anh làm rơi."

Bùi Minh trầm lặng trong giây lát rồi nói:"Nó vốn là của em, chỉ là tôi chưa có thời điểm thích hợp để trả cho em!"

Thứ mà cậu đã đưa cho anh là một chiếc khăn tay tối màu, có đường kẻ ô vuông đơn giản, chiếc khăn tay rất sạch sẽ, không có một nếp nhăn.

Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cậu chứa đầy kiên định và quyết đoán khẳng định một câu:"Anh không phải Bùi Minh, anh là Christian!"

Nghe xong, "Bùi Minh" đang đứng trước mặt cậu khẽ nhếch miệng cười không nói gì.

Nếu như chỉ dựa vào một chiếc khăn tay bình thường thì cậu sẽ không để đoán được thân phận thực sự của người đang đứng trước mặt mình. Nhưng cậu thấy chiếc khăn tay đó rất quen mắt và cậu đã nhìn rất rõ, dưới góc trái của khăn có một chữ nhỏ được thêu một chữ ngay ngắn khéo léo bằng chỉ tơ trắng, chữ "Dương". Cậu biết ý nghĩa của chữ này. La Dương, đó là tên của mẹ cậu. Nói cách khác, chiếc khăn tay này là di vật của người mẹ quá cố mà cậu vẫn thường mang theo cho đến khi cậu đã lấy nó để băng vết thương trên tay trái cho Christian!

"Anh không nói gì, tức là anh đã thừa nhận."

"Bùi Minh" giọng nói không đổi, thản nhiên nói:"Phải, tôi là Christian!"

Dù đã đoán trước được nhưng cậu vẫn rất bất ngờ. Từ giọng nói cho đến cả ngũ quan trên gương mặt và chiều cao, thân hình của người đang đứng trước mặt cậu giống hệt với Bùi Minh.

"Vậy... Bùi Minh đang ở đâu?"

"Có nhiều chuyện... em vẫn không nên biết thì hơn." Christian chỉ nói như vậy.

Bỗng nhiên, trong lòng cậu nảy lên một cảm giác sợ hãi, giọng cậu run lên:"Anh... anh biết chuyện gì đã xảy ra với Bùi Minh phải không?"

"Ừ!" Hắn thở dài một tiếng rồi bình thản nói:"Cậu ta sẽ không quay về nữa đâu!"

Cậu càng thêm lo sợ:"Rốt cuộc Bùi Minh đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Tôi sẽ không nói cho em biết đâu. Điều tôi muốn nói là ngay bây giờ em có đồng ý rời khỏi Lăng Kiệt và đi theo tôi không?"

"Không... tôi không thể..."

"Vậy thì tôi sẽ tiếp tục đối đầu với hắn!"

"Đừng! Tôi xin anh!" Cậu vội vàng nắm lấy tay hắn, giọng thành khẩn nói:"Đừng tiếp tục như vậy nữa. Hai anh có thể làm bạn bè như trước kia mà..."

"Vậy thì em chọn đi, hôm nay một là Lăng Kiệt sẽ chết, hai là tôi sẽ chết!" Hắn hung hăng gạt hai tay cậu ra, lớn tiếng nói.

"Không được, tôi yêu Lăng Kiệt..." Cậu run rẩy lắc đầu.

"Vậy thì đối với em, tôi là cái gì?"

"Anh... tôi biết anh là người tốt. Tôi rất biết ơn anh vì đã cứu tôi, cũng cảm ơn vì sự chăm sóc của anh suốt một năm qua... tôi cũng không muốn anh chết! Tôi muốn anh làm lành với Lăng Kiệt..."

"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe em nói những lời đó!"

Nói rồi hắn thẳng thừng vung tay đánh một nhát vào sau gáy làm cậu bất tỉnh. Hắn kịp đỡ lấy lưng cậu rồi nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống. Hắn khẽ vuốt ve gương mặt cậu rồi nói:"Em không biết đâu. Bùi Minh đã cầu xin tôi giết cậu ấy chỉ vì Lăng Kiệt của em đấy!"

"Có nói gì thì nói to lên cho tao nghe với!"

Vừa nhắc tới tên thì Lăng Kiệt đã kịp thời xuất hiện.

Christian đứng dậy đối diện với Lăng Kiệt:"Thì ra mày đã sớm biết!"

Lăng Kiệt bình tĩnh nói:"Đúng! Một năm trước, từ khi mày xuất hiện trở lại thì tao đã biết rồi. Lúc đó tao với em ấy đã đoán chắc mày còn sống nhưng không ngờ mày lại xuất hiện trong khuôn mặt của Bùi Minh. Hơn nữa, nếu là Bùi Minh thật sự thì cậu ấy sẽ không bao giờ gọi đầy đủ họ tên của tao như vậy, Bùi Minh cũng không thân thiết với em ấy tới mức gọi tên thân mật như thế!"

"Cho dù mày biết là tao nhưng mày vẫn phải để tao đưa em ấy đi?"

"Lúc đó tao không nghĩ ra cách nào khác. Và tao cũng tin rằng mày sẽ bảo vệ tốt cho em ấy."

Christian ồ lên không trả lời.

"Thân phận bại lộ rồi, giờ mày lột cái mặt nạ ra đi!"

Nghe Lăng Kiệt nói vậy thì hắn lấy ra một con dao và chém lên mặt mình một nhát. Máu tươi từ vết cắt lập tức chảy ra. Lăng Kiệt không khỏi ngạc nhiên.

"Mày nhầm rồi." Christian vẫn giữ nụ cười hời hợt trên môi nói:"Đây là da mặt thật của tao. Tao đã phẫu thuật chỉnh sửa khuôn mặt, ngay cả giọng nói cũng y hệt của cậu ấy!"

"Vậy thì Bùi Minh đang ở đâu?"

"Tao giết rồi!" Hắn ngẩng cao mặt lên và để lộ rõ nụ cười man rợn.

"MÀY DÁM GIẾT CẬU ẤY!!!" Lăng Kiệt tức điên lên lao tới túm cổ áo hắn rồi gào lên:"VÌ SAO MÀY GIẾT CẬU ẤY!"

Thế nhưng vẻ mặt Lăng Kiệt bình tĩnh trở lại khi thấy những giọt lệ từ hốc mắt hắn chảy ra. Càng ngày, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má hắn. Lăng Kiệt sau đó thả tay ra.

Christian vội vàng lau đi những giọt nước mắt nói:"Mày nghĩ tao sẽ vui sướng khi giết cậu ấy hả? Một người tốt tính, thân thiện như cậu ta thì làm sao tao có thể xuống tay giết chết. Nhưng tất cả là do mày! ĐỀU LÀ LỖI CỦA MÀY!!!"

"Nói đi... có chuyện gì thì nói ra hết đi!"

"Được thôi. Tao sẽ kể cho mày nghe về cái chết của Bùi Minh!"