Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 35: Lời nói dối chính liều thuốc cứu mạng




"Nỗi bức bối này là sao?"

Tôi không hiểu cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng nó giúp tôi có can đảm mà đối diện với nỗi lo suốt bao ngày. Tên Dương trước mặt không còn khiến tôi sợ hãi, đối đáp cũng trôi chảy hơn.

- Tôi có lý riêng nên không thể liên lạc với các cậu được.

- Lý do? Xưng tôi đấy...

Lại một tiếng cười khinh bỉ, tôi cúi gằm mặt nghiến răng.

- Xin lỗi mình nhầm. Các cậu thông cảm.

- Hừ!

Tên Dương vẫn duy trì hình tượng "nước đá" như cũ không ý kiến, chỉ biết phát ra âm thanh xì xì đại ý là đã nghe, tôi nghi ngờ tên này bị hen suyễn nặng. Còn tên Đỗ Phương rảnh lúc nào mỉa mai tôi lúc đó.

- Lần này mới đúng là cô, thái độ khép nép này có phải dễ thương hơn không?

"Mẹ tụi mày, bà không cắn thì tưởng bà hiền à!"

Tôi híp mắt, đưa tay lột mái tóc giả trên đầu xuống trước con mắt ngỡ ngàng của bọn họ.

"Tuyệt chiêu cuối cùng cũng được xài, thoải mái gì đâu..."

- Cô... cô... cái này, cái này là... là sao? - Đỗ Phương lắp bắp.

Tôi dụi dụi mắt, tranh thủ trét một ít dầu gió lên, nước mắt chảy ra.

- Thì như các cậu thấy đó...

Bọn họ nhìn thấy trên đầu tôi không phải sân bay Tân Sơn Nhất mà chính là "bãi chiến trường", tóc thì tai lởm chởm mọc lộn xộn, có chỗ bị hói, nhiều mảng trắng dày đặc như gàu, vài chỗ xước da đỏ lòm, da bị nứt thành rãnh nhỏ có vết máu, nhìn vừa tởm vừa kinh dị.

Tôi nói tiếp:

- Mình đã nói có ý do... hức, lý do là đây...

Tên Phương quát lên:

- Rốt cuộc cô bị cái con mẹ gì?

Tôi mếu máo.

- Mình bị vẩy nến...

- Là... Là cái gì? - Run run giọng hỏi.

"Ố, bọn nhà giàu không biết mấy bệnh này, có lợi cho tôi rồi!"

Tôi gào lên thảm thiết.

- Mấy cậu không biết sao? Để mình nói cho nghe! Vẩy nến là do rối loạn biệt hoá lành tính của tế bào thượng bì, cách nhận biết là trên da có các mảng đỏ, phía trên có vẩy dày màu trắng, sờ vào thấy khô cứng, khi nứt ra có thể bị chảy máu. Nguyên nhân là do di truyền, nhiễm khuẩn, stress...

Lần này thì hai tên đó chỉ "đực" mặt ra nghe tôi thao thao bất tuyệt.

Tôi nói luôn một tràng diễn giải từ nguyên nhân, triệu chứng, dấu hiệu nhận biết cho bọn họ nghe, vừa chuyên nghiệp vừa tự tin như bác sĩ trong ngành. Thầy dạy sinh mà thấy tôi trả bài thuộc làu làu thế này không khéo khóc mất, ngày xưa làm bài tập về gen di truyền mà bị dần lên dập xuống...

"Mẹ nó, sức mạnh con người là vô hạn mà!"

Người đầu tiên tỉnh táo để hỏi tôi là Dương Hạ Vũ.

- Cô rất rành thì phải? - Lần này nói chuyện ánh mắt chứa đựng tránh né không dám nhìn thẳng mặt tôi.

- Sao không rành cho được, mình chữa nó mãi đến mức thuộc bài luôn! Bệnh này dễ tái phát mình không biết phải làm sao cả! - Nắm chặt tay đưa lên miệng cắn cắn.

- Cô bị từ bao giờ?

- Trước hôm các cậu gọi! Mình đi khám thì... hức...

Tên Dương bắt đầu moi móc tất cả lý do cần làm sáng tỏ.

- Vậy bức thư?

- Mình xé rồi! Mình không xứng đáng...

- Không liên lạc?

- Mình không muốn các cậu lo lắng... - Sụt sịt mũi kéo dài giọng.

- Tránh mặt?

- Bệnh này có thể lây, mình không muốn...

Chưa nói hết câu thì hai tên đó lùi xa ba bước.

"Mẹ, lạnh lùng bá đạo cỡ nào cũng sợ bệnh, sợ chết!"

Chuyện sau đó thì dễ giải quyết, bọn khốn này an ủi vài câu rồi đuổi tôi về lớp, ngoài ra còn vô tâm nói không cần gặp mặt nữa, trong khi khuôn mặt tôi còn giàn giụa nước mắt năn nỉ bọn họ cho ở lại...

"Ở lại mới lạ, người nào thấy cảnh này mà không ói tôi liền đâm đầu xuống đất! Bọn chó, đuổi bà còn nhanh hơn gián!"

Tôi giả bộ thất thểu đi về, trong lòng thì cực kỳ sung sướng. Công sức tôi dậy lúc ba giờ sáng, cả việc hy sinh hóa trang thành zombie như ở trên mạng, cạo đầu, bôi trét hóa chất, gãi thật mạnh làm tróc da đều được đền đáp xứng đáng.

Ngay khi vừa khuất tầm nhìn, tôi liền tung tăng chạy tới phòng y tế, giả vờ thì làm sao cho giống, tôi bị bà cô ế chồng giữ lại khám vì thấy mắt tôi đỏ và tuyến lệ còn chảy.

"Trời ơi! Lỡ bôi hơi nhiều, cảm giác không khó chịu nhưng đôi mắt vẫn còn phản ứng..."

Bà cô phá lệ cho tôi nằm nghỉ đến tiết cuối thì về, hạnh phúc được nhân đôi vì được ngủ bù, tôi cười to trong lòng.

"Thoát một kiếp rồi! Ha ha!"

Mệt mỏi, căng thẳng qua đi tôi dần dần chìm vào giấc ngủ...

...

- Này, dậy đi!

"Má! Lại tên nào phá giấc ngủ của bà!"

Vì bực bội, trong cơn mơ màng tôi lấy chân đạp một phát không ngờ trúng một người.

- Á! Con điên kia!

Tôi vùng dậy.

"Chết mẹ! Trúng ai rồi?"

Quay đầu nhìn xuống dưới sàn thấy tên Nghiêm đang còn ôm bụng.

- Là cậu à? Xin lỗi nhé! - Tôi cười gượng.

- Đừng nói gì... gì cả, tôi không muốn liên quan đến con điên này nữa! Thầy gọi về lớp sắp tiết cuối rồi!

Nói xong liền đi một mạch, tôi vội vàng đuổi theo, cậu ta đi rất nhanh nên tôi phải chạy theo mới kịp. Cậu ta bất chợt dừng lại làm tôi đang mải miết chạy phải quay ngược một đoạn.

- Chuyện, chuyện gì vậy? - Tôi thắc mắc.

Tên Nghiêm đỏ lựng cả mặt, ấp úng nói:

- Thiên Tuyết, cậu... cậu có...

Cậu ta chưa dứt lời thì phía bên dưới ào ào chảy ra...

"Ào ào chảy ra..."

Tôi đã biết tại sao trong người lại "bất ổn" nhiều như vậy rồi, việc này giải thích cho các hành động vô duyên khác thường của tôi hôm nay. Lúc đầu chỉ là triệu chứng, bây giờ đã xuất hiện...

Rưng rưng nước mắt lần nữa...

"Mẹ ơi! Con tới kỳ rồi..."

...

...