Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 19: Sự thật




Cổng bệnh viện:

-Không ra!!!Mãi mãi không ra đâu!

-Tôi đếm tới 3 mà cậu không ra thì.....tôi sẽ bế cậu từ trong xe vào bệnh viện để mọi người " chiêm ngưỡng" đấy.

Tử linh dùng hết sức bám vào cửa xe không chịu mở để bước ra, mặc kệ Thế Anh có đe dọa thế nào cô cũng nhất định ở lì trong này. Từ nhỏ tới lớn cô ghét nhất là đi bệnh viện, thật tức chết người mà. Cái tên đáng ghét này lại cứ nằng nặc bắt cô vào!! Đã nói là không đi rồi á.

-một.

......im lặng

-Hai.

......im lặng

-Ba

......im lặng

-Được, là cậu muốn đấy!

Chưa kịp hành động chống trả gì thì giờ cô đã nằm gọn trong tay Thế Anh. Lúc này mới hoàn hồn, cô quyết liệt:

-NÀY!!Thả tôi xuống .

-Không.

-Tôi vào là được chứ gì , để tôi xuống đi. Mọi người nhìn kìa!

Khó lắm cô mới chịu xuống nước cầu xin Thế Anh vậy mà:

-Cậu nghĩ sao?

Cô xấu hổ nói:

-Nghĩ...nghĩ gì cơ?

-Chúng ta như vậy...mới giống người yêu làm sao!

-À...Hả? Đồ điên!!Thả xuống!!!

Nhìn Tử Linh càng ngày càng xấu hổ mà mặt đỏ ửng lên. Khóe môi Thế Anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.

15´ sau, phòng khám:

-Bác sĩ, sao rồi?

Thế Anh lo lắng hỏi.

-Haizz, may là tới kịp nếu không....có lẽ cái chân này sẽ không chữa lành được đâu!

-gì chứ?-Tử Linh giờ mới lên tiếng.

-Vậy, cháu như vậy từ khi nào?t

Tử Linh liếc xéo qua chỗ Thế Anh rồi nói:

-Là tối qua .Nhưng đã được giúp rồi ạ. Cái này là tại cháu bất cẩn nên bị ngã lần nữa thôi chứ đâu có nghiêm trọng? Bác sĩ kì thật!

*Hả??Tối qua???Sao...sao mình không biết?*Thế Anh nhăn mày.

Bỗng nhiên có một giọng nói khác từ ngoài vọng vào:

-Đó là tại hai vết thương đều xảy ra cùng một chỗ. Xương cứ thế mà gãy dần . Vì vậy sẽ rất nghiêm trọng khi không chữa ngay.

Lúc này cả ba cặp mắt bắt đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói thì không khỏi ngạc nhiên:

-Là anh?/Bác sĩ Hàn?

Thế Anh và người bác sĩ kia đồng thanh.Rồi bác sĩ liền xin ra ngoài trước để lại ba người này nói chuyện. Chỉ riêng Tử Linh thì còn phải định hình lại.

1s

...

5s

-A! Là anh ta, là anh ta đã giúp cháu á!

Hắn ta bước tới chỗ cô nói:

-Rất vui khi gặp lại em.

Tử Linh cười ngây ngốc:

-Aha, em là Tử Linh. Còn anh?

Trên bộ y phục của bác sĩ, và chiều cao 1m8 cùng khuôn mặt điển trai xen chút gì đó lạnh lùng thì đã góp phần cuốn hút người khác qua ngoại hình rồi vậy mà người này còn nở nụ cười hiếm gặp nữa. Chắc....Sẽ khiến hàng ngàn cô gái mất máu luôn quá!

-Hàn Quân.

-Hàn....Hàn Quân? Anh....là anh trai của Hương Diễm?

Hắn ta không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu. Ôi không, thật là anh ấy sao? Người luôn che chở bao bọc cho nó cả tuổi thơ.

Và rồi cô không kiểm soát được mà.......

-Ya! Hàn Quân à~

????

-Cái gì thế? *Thế Anh có chút hoảng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực mình khi thấy cô tự dưng lao đến ôm tên bác sĩ Hàn gì gì đó*

-Hụ...hụ..e...m..ôm ....a...nh chặt quá!!!!

-A, xin lỗi.Nhớ anh quá!

Thế Anh bước tới chỗ cô kéo cô lại với mình rồi nói:

-Đừng thấy trai đẹp là xán vào!!

-tôi thế này.....cậu thì không chắc?-Tử Linh ánh mắt xen chút buồn nhìn Thế Anh rồi quay ra nhìn Hàn Quân.

- Đừng có nói vu khống!

-Cậu thấy tôi có rảnh không?

Hàn Quân thấy họ như vậy liền nói:

-Chào cậu-Người yêu Tử Linh.

-Ai ?*Tử Linh trợn mắt*

-Cậu ta. Có gì sao?

-Anh...anh này! Không....không có đâu.-Tử Linh hơi đỏ mặt, câu nói cũng theo đó mà ấp úng. Tự dưng có người nói cô là người yêu Thế Anh, cô vui lắm nhưng có vẻ người đó sẽ không thích chuyện này thì phải.

Hàn Quân hơi khó hiểu:

-Là sao?

Cô bặm môi không muốn giải thích vì cô thực sự rất muốn làm người người yêu Thế Anh mà. Cô thích được mọi người hiểu nhầm thế này . Nhưng.....hiểu nhầm cũng chỉ là hiểu nhầm,, ấm lòng người ta một chút rồi nó sẽ khiến ta đau gấp đôi.

-Em.....ừm...và cậu ta.... Chỉ là...b...a...n..

-Nhưng.... cậu ta nói em là người yêu.

- À, đó.....đó là......

Thế Anh chen vào:

-Đúng, cũng chỉ trong ngày hôm qua thôi. Giờ thì công việc đã xong, là bạn .

Thế Anh cuối cùng cũng lên tiếng phản đối rồi, cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Chưa kịp để ai nói thì Thế Anh đã tiếp tục:

-Cho vui thôi, xời , thấy một người tính khí nổi nóng, lời nói thì cộc cằn chẳng giống con gái như cậu mà lại có anh chàng đẹp trai kia đưa về nên định phá hai người chút thôi. Sao hả, nghĩ thật à? KHÔNG BAO GIỜ!

*Thế Anh không cần suy nghĩ mà tuôn ra một tràng khiến trái tim của Tử Linh như ngừng đập. Nhất là ba từ cuối khi Thế Anh cố nhấn mạnh. Cô không hiểu được tại sao cậu ta lại nói ra những lời này ngay trước mặt cô? Nếu không yêu cô thì lúc trước đáng lẽ đừng cố tỏ ra để cô hiểu nhầm cậu ta yêu cô chứ*

-T..ô..i...cậu....đánh giá tôi là con người như vậy sao?

Giọng của Tử Linh đã có chút thay đổi, khuôn mặt cũng biến sắc. Sao cậu ta cứ muốn chọc giận, lợi dụng cô thế nhỉ?

-Có lẽ vậy.

Lời này của Thế Anh như sét đánh ngang tai, nó khẳng định với cậu ta nghĩ cô chỉ là đứa chẳng gì tốt cả.

-Chắc....không cần có lẽ nữa. Cậu...nói như thế nào thì....t..ô..i là như vậy , phải không?

Vừa nói cô vừa cúi nhẹ xuống, không được rồi. Cô sắp khóc, làm sao đây? Không thể khóc trước mặt tên đáng ghét này.Phải kiềm chế, nghĩ tới việc vui nhất đi nào. Không được......

1 giọt...

2giọt....

Và....

-Tùy cậu nghĩ thôi.Tôi về trước. Lát nữa chắc cũng có người đưa cậu về nhỉ?-Thế Anh nói với giọng hơi châm biếm.

Cô không trả lời mà chỉ cúi đầu gật nhẹ một cái bởi nếu trả lời thì cô sẽ khóc nấc lên thôi.

Thế Anh liền bỏ đi, trong lòng càng lúc càng bực mình. Nhưng những lời vừa nãy có phải cậu quá đáng lắm không? Thật ra Tử Linh đôi khi cũng rất nữ tính, rất tốt, ăn nói cũng sẽ không cộc cằn nếu như cậu không chọc tức cô trước tiên. Chẳng qua lúc đó, cậu phóng đại lên thôi , mà cũng một phần vì khó chịu ,có thể gọi là ghen chẳng hạn.

Thế Anh vừa ra khỏi cửa, Hàn Quân liền quay sang nhìn Tử Linh. Cô gái này hình như đang khóc. Sao cái tên kia lại nói như vậy được chứ. Hắn đặt nhẹ tay lên vai Tử Linh:

-Con gái khóc thì xấu lắm.

Lúc này cô mới ngẩng mặt lên, giương đôi mắt đang đẫm lệ nhìn người trước mặt rồi liền ôm lấy như đã tìm thấy một chỗ dựa vững chắc ngay bây giờ.

-Em .....hức...muốn ăn kem....hức.

-À, hả?

-Lúc nhỏ anh luôn mua kem cho em lúc em khóc cơ mà, sao giờ anh quên rồi sao?hic.hic..hức...ực...

-Không, nhưng đang trong bệnh viện nên.....

Cô liền đẩy Hàn Quân ra mà giận dỗi:

-Ghét anh!!!>ㅁ<

-----------ra địa điểm khác thôi-----------

-Hai đứa nó còn chưa tỉnh sao?

-Dạ, chưa.

Người con gái vừa nói liền đi lấy xô nước tạt vào người nó.

*Àoooooo!!!!!

Vì bất ngờ bị tạt nước nên nó cùng Tố Vi bật dậy. Hiện ra trước mắt hai người là một căn nhà lụp xụp, bụi bẩn , trông âm u sao ấy.

Nhìn sang bên cạnh, đó chẳng phải là Tố Vi? Cậu ấy cũng giống như nó, cũng bị nhốt trong này. Hơn nữa, trên người còn có đầy vết thương,hình như đã bị đánh trước đó.

-Tố Vi, sao cậu ở đây?

Tố Vi cố lờ đờ mở mắt:

-Hạ....Lan Hồ.....á! Cô ta, là cô ta!

-Lan Hồ?

*Cô ta lúc nào cũng muốn hại người khác . Năm lần bảy lượt muốn hại mình. Rốt cuộc, tới bao giờ mới buông tha đây*

Đang đăm chiêu trong lối suy nghĩ của mình , bỗng có một giọng nói khác vang lên:

-HAHAHA! Sao hả? Chúng mày cuối cùng cũng tỉnh!Thiên Ân, hôm nay mày chết chắc. Xem mày còn dám hống hách như mọi lần không đây?Ahaha...

Tố Vi tức giận :

-Các người đừng hòng làm hại Thiên Ân!

Nó bất ngờ nhìn sang Tố Vi.

Câu nói này thật khiến nó thẹn với lòng, càng thêm phần thấy có lỗi với Tố Vi. Người con gái này sao lại tốt tới vậy chứ? Trong lúc nguy hiểm như thế này mà còn lo cho người khác. Một cô gái hoàn hảo về tính nết, cách cư xử, ăn nói dịu dàng, học tập. Nghĩ lại thì nó cũng đã hiểu tại sao nó thế nào cũng không bằng Tố Vi, tại sao khi không cô gái này xuất hiện thì Phong cũng thay đổi luôn. Lúc nào cũng cười, biết quan tâm người khác, và chắc những sự quan tâm của Phong với nó trước đây cũng chỉ là vì Tố Vi làm thay đổi, không riêng chỉ quan tâm nó mà cả mọi người. Đặc biệt hơn, chính là Tố Vi.Vậy mà nó còn định giành lấy tình yêu này từ Tố Vi. Ích kỉ quá phải không, nó thật đáng xấu hổ. Sao nó có thể trở thành người cản đường của họ chứ?

Nó sẽ trả lại tháng ngày trước kia cho họ.

-Không, mình mới là người phải nói câu đó. Các người....muốn xử thế nào thì cứ việc, miễn là để yên cho Tố Vi!

-Thiên Ân à....

Hạ lan hồ khẽ nhếch môi rồi nói:

-Được, vậy mày .....thảm rồi. Tụi bây, xử đẹp nó cho tao!!!!

-Dạ!!!!

------------Dải phân cách nà-----------

Chỗ Trì An và phong:

-Sắp tới chưa?-Trì An hối thúc.

Phong vừa nhìn vào thiết bị định vị nói:

-Khoảng một cây số nữa. Họ đang nói những gì?Bật loa to lên đi!

-Nhanh lên, Hạ lan Hồ đang ra lệnh cho đàn em làm hại tới thiên Ân!!

Sắc mặt Phong bỗng tái đi:

-Gì cơ??

Trì An bắt đầu bật loa điện thoại:

****

-Hahaha, đánh mạnh vào!!

-Á, aaa!

-Thiên Ân, cậu có sao không !?Đừng đánh nữa , các người mau dừng tay!!

-Dễ vậy sao?!!Hahaha. Mạnh tay lên

-Aaaa!!...á....hức....aaaá!....hức.

*****

Chỉ tới đây thôi phong đã đỏ mặt lên vì giận. Dám đụng tới cô gái này sao, bọn chúng muốn thử xuống gặp diêm vương xem ông ta mặt mũi ra sao hả?

*Đáng ghét! Đừng có mệnh hệ gì được không , Thiên Ân.*

Chiếc xe ô tô bắt đầu chuyển bánh nhanh hơn. Người đi đường cũng phải sợ về tốc độ khủng khiếp của nó.Thật ra trước đó phong có gọi điện cho nó, lúc nó tỉnh dậy không phải tất cả là vì Hạ Lan Hồ tạt nước mà một phần cũng là vì điện thoại nó rung. May là nó để chế độ rung nên bọn chúng không biết, cảm nhận như có ai gọi tới, nó nhẹ nhàng lấy tay ấn nút nghe trong khi Hạ lan Hồ đang mải nói chuyện với Tố Vi.

----------đi chơi tiếp nào---------

-Nó ngất rồi ạ!

Sau khi bị hành hạ một cách tàn nhẫn, sức nó cũng không thể chịu đựng được,cơ thể đau đớn vô cùng. Những vết thương càng ngày càng rỉ máu thêm , chiếc váy cũng đã ướt đẫm mồ hôi xen lẫn cả chất lỏng màu đỏ đang dần loang ra khắp người.

-Lấy nước muối đổ lên người nó cho tao!!!

Tên đàn em bắt đầu nhấc bổng thùng nước muối đã chuẩn bị từ trước lên cao và....

*ÀOOOO!!!!!!

-Đừng!!!!!-Tố Vi la hét trong tuyệt vọng, cả người cô đang bị trói chặt nên không thể làm gì được.

-Aaaaaaaaá! Đ...a...u...-Giây phút này nó chỉ muốn chết đi cho khỏi phải đau đớn như thế này. Mí mắt nó nhức mỏi hé mở rồi cụp lại một cách nặng nhọc. Nó cần lắm,ước gì có Phong ở đây, chỉ cần thấy Phong thôi cũng đủ giúp nó ấm áp hơn, quên đi những cảm giác đau đớn. Cần Phong chạy tới cứu nó, ôm nó vào lòng mà nói ":Anh yêu em,em phải cô gắng lên" trước khi nó không còn trọn vẹn tính mạng......Không, không thể nào, nó lại nghĩ gì thế này! Không được có ý nghĩ muốn có Phong bên cạnh được. Có phải nó lại ảo tưởng nữa không, Phong chỉ thuộc về Tố Vi mà thôi.

-Tố Vi, sao mày ngu quá vậy. Tao làm như vậy chả có lợi cho mày lắm sao?

Tố Vi nhăn mày khó hiểu:

-Nói vậy là có ý gì?

-Haha, mày không biết con nhỏ Thiên Ân này yêu Phong sao? Và Phong, cậu ta có vẻ cũng thích nó đấy!

Tố Vi không thể tin vào tai mình, cô ta nói Thiên Ân yêu Phong và phong cũng.....Không!!! Nhưng.....nếu như nghĩ lại thì những ngày tháng qua, có rất nhiều lúc cô thấy ánh mắt của hai người này khi đối diện với nhau rất lạ. Chả lẽ......đúng như vậy.

Cô cố lấy lại bình tĩnh:

-Đừng tưởng nói bịa đặt như vậy thì khiến tình cảm tốt giữa tôi và Thiên Ân bị rạn nứt! Tôi không tin!

-Tin hay không thì......trước hết, tao muốn cho mày giống nó cái đã. Tụi bây!

Hạ lan Hồ vừa nói vừa đánh mắt ra chỗ bọn đàn em .

-Cô là đồ không giữ lời hứa!! Khi nãy cô có nói với Thiên Ân.......

-Tha cho mày, tao đâu có hứa!

Và tụi côn đồ bắt đầu tới định đánh Tố Vi thì .........rầm!!!

-Anh Phong!!-Tố Vi mừng rỡ kêu lên.

Phải, là phong và Trì An, họ đã tới kịp, kịp lúc để cứu Tố Vi nhưng đã muộn để cứu người con gái đang nằm đau đớn dưới nền nhà tràn đầy mùi máu tanh kia. Khắp người toàn vết thương, sao có thể chứ, chỉ sau có vài tiếng không gặp mà đã trở nên như vậy. Khốn kiếp, chán sống rồi!!

Tim anh bỗng nhói lên, trong lòng tràn đầy sự căm phẫn khi thấy Thiên Ân như thế này.

Và rồi chính sự tức giận đó đã thúc đẩy anh phải cho bọn ác độc này một trận, kể cả Trì An cũng vậy, cậu thật xót xa thay cho nó. Chỉ trong 10´ anh và Trì An đã xử đẹp bọn chúng.Mặt Hạ Lan Hồ trong chốc lát cắt không một giọt máu.

-Pho.....ng-Cô ta lắp bắp.

Phong liền chạy tới chỗ nó, để đầu nó tựa lên chân mình, tay vỗ nhẹ vào má mà gọi:

-Thiên Ân, Thiên Ân! Cậu có nghe thấy tôi nói gì không? Mau tỉnh lại ngay!

Mãi không thấy nó cử động, tâm trí anh càng trống rỗng chỉ nghĩ tới việc phải đưa nó tới bệnh viện. Trong tích tắc anh đã nhắc bổng nó lên trước bao ánh mắt ngạc nhiên. Đặc biệt là Tố Vi. "Anh ấy không lo cho mình? Mà chỉ nghĩ tới Thiên Ân?"

Tố Vi chợt ngất xỉu, Trì An vội đỡ cô. Vừa tới cửa,Hạ lan hồ nói vọng ra:

-Chỉ là cảnh cáo, lá thư năm đó sẽ thực hiện điều đã định!

Khóe môi Phong khẽ nhếch lên rồi bế nó nhanh chóng ra xe.

*Thì ra đều là do cô ta bày trò*

----------End chap19------

Coi như chap này mk trả vì đăng muộn ạk^o