Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 2: Ấm chút thôi




Nó bước vào chỗ, đặt chiếc cặp xuống dưới đất rồi nhẹ nhàng ngồi ra sát mép ghế. Lạ lắm phải không, bàn rộng mà chỉ 2 người ngồi sao nó phải làm vậy?? Chỉ có một lí do, bởi Phong - người nó yêu thầm không ưa nó. Mà nói thẳng ra là vì anh chán ghét khi nhìn nó , chán ghét khi ngồi gần , không muốn đồ của mình dính dáng gì tới nó . Và một cái lí do mà nó nghĩ chính là , Phong coi nó như thứ gì dơ bẩn lắm.

-Chúng ta vào học nhé các em!_ Cô giáo nói , cả lớp bất đầu buổi học mới

.

.

.

.

Reng.....reng! Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên , tụi nó ai cũng mệt mỏi. Vươn vai , ngáp ngắn ngáp dài.

Tử Linh và Thế Anh kéo tới bàn nó và anh:

-Anh họ, Ân Ân, xuống căn tin nhé . Em đói!

Nó cũng rất đói, ngồi trong giờ bụng cứ đánh trống mãi khiến anh ngồi cạnh không chuyên tâm được.

-Tớ đ...

Chưa nói hết câu thì anh nói:

-Anh không đói tụi em đi đi.

Thế Anh: còn cậu thì sao? Ân Ân!?

Nó nhìn thoáng qua anh rồi nói:

-Tớ...tớ...không đói....đói..đâu!Các cậu đi 1 mình nha.* nó lúc nào cũng muốn làm giống anh, muốn ở cạnh anh bất cứ lúc nào*

Tử Linh thấy thái độ hơi khác của nó chỉ thở dài kéo cậu bạn đang ngơ ngác đi.Cô biết chứ, cái đứa bạn thân này cớ gì phải làm vậy. Anh họ cô không ưa Thiên Ân. Mà lí do thì cô không biết, kể từ khi nó tỏ tình với anh ấy năm ngoái cho tới giờ. Từ việc từ chối tình cảm của nó, anh còn hay xúc phạm nó, ánh mắt chán ghét luôn dành cho nó mà không phải ai khác..

.

.

.

.

Hai người họ vừa đi ra khỏi lớp , Phong liền hỏi nó:

-sao không đi, chẳng phải đói lắm mà?

Ít khi Phong là người chủ động nói trướcnên nó phải nắm bắt cơ hội để làm hòa chuyện lúc sáng.

-À, mình không đói thật mà. Chẳng phải cậu cũng thế sao.hihi^^

-Không, khác là đằng khác! Nếu không xuống thì thôi!

Nói rồi anh đứng dậy.

-Cậu định đi đâu?

-Ăn sáng!

- mình đi nữa .

Nghe nó nói vậy , anh lại ngồi xuống làm nó thật khó hiểu:

-Sao cậu lại ngồi xuống.

-Nhườg, đi đi, muốn đi cơ mà.

-Tớ... Tớ muốn đi cùng với cậu!

-Đừng giả bộ , đói thì cứ việc xuống căn tin . Việc gì nhất thiết tôi phải đi cùng . Từ khi nào trở nên phiền phức như vậy hả???

*aaa!. Tim nó bỗng đập nhanh hơn, nó bắt đầu nhói lên khi Phong nói ra những lời đó.*

Nó hiểu ngay ra vấn đề rằng nếu nó đi-Phong sẽ không đi, nếu nó không đi -Phong sẽ đi. Tóm lại, Phong không muốn ở cùng nó. Cậu ấy chán ghét nó.

-Vậy.....cậu cứ xuống đi!

Anh trố mắt nhìn nó, sao ương bướng quá vậy ? Đói sắp không chịu nổi còn cố nói vậy nữa. Nhìn phong như thế , nó vội vàng đáp:

-Tớ..tớ ....yên tâm đi, tớ sẽ không xuống cùng cậu đâu.

-Sao lại.......cứng đầu!

Nói rồi anh bỏ đi không thèm đôi co với nó . Tuy anh không ưa nó nhưng đâu phải anh không quan tâm nó. Làm vậy là vì anh muốn nó đi ăn sáng thôi. Chứ cứ để bụng trống không như vậy nhỡ xỉu ra đó thì sao.

.

.

.

.

2 phút sau , anh quay lại ném cho nó chiếc bánh mì cùng hộp sữa.Nó kkhông hiểu bắt lấy:

-Gì vậy?

-Ăn đi không đói chết đấy.Đừng có bảo tại tôi mà cậu không được ăn.

Nó cảm thấy có chút ấm áp quanh đây, cười nhẹ và nói:

- hơhơ, ahihi. Cảm ơn cậu nhiều !

Ai mà biết được nụ cười đó của nó đã khiến trái tim của người nào đó bị lỗi nhịp, mặt bỗng đỏ lên.

-Không có gì.

Đúng đó , 2 người kia vừa đi vừa cười vì nhìn thấy cư xử lạ thường của Phong.........

Mọi người cho mk ý kiến riêng đi.Một tuần mình sẽ up 2 chap nhé!