Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi

Chương 23: Đồng hồ nhé!




-Phong?

Nó cùng Tố Vi hơi bất ngờ vì đột nhiên Phong quay về đúng lúc này.Thấy thái độ khác thường của hai người, Phong nhăn mày nói:

-Sao vậy?!

-A, không có gì đâu phải không Thiên Ân?

Tố Vi dùng ánh mắt đe dọa nhìn về phía nó. Còn đang trong trạng thái mất hồn khiến nó phải ấp úng:

-ơ, à ừ.

Tuy chưa hết nghi ngờ nhưng anh vẫn cho qua mà bước tới cạnh giừơng nó rồi ngồi xuống:

-Cháo còn nóng, để tôi đút cậu ăn?

-Cậu...tôi tự ăn là được.

Tố vi nghe vậy liền chen vào:

-phong, để em làm cho!

Anh e dè không muốn để người khác chăm sóc cho nó ngay lúc này nhưng....dù sao như thế cũng được. Anh quyết định đưa tô cháo trong tay cho Tố Vi.

Ai ngờ Tô Vi cố ý giả ngã làm đổ cả tô cháo lên khắp người nó còn cố tỏ ra vô tội:

-A, xin lỗi, xin lỗi. Tớ sơ ý quá. Để tớ thay quần áo khác cho cậu!

-Thiên Ân! Tố vi, sao em có thể bất cẩn như thế.

Trong lúc phong ở ngoài để Tố Vi thay quần áo cho Thiên Ân thì trong phòng bệnh đang có chuyện xảy ra:

-Nhớ đấy! Đừng để tôi thấy cậu và người yêu tôi gần gũi với nhau. Nếu không, tôi sẽ là Hạ Lan Hồ thứ hai đấy!

-Á,.

Vừa nói Tố Vi vừa bóp chặt lấy vết thương trên vai nó .

..

.

.

.

Một tháng sau:

Tại trường học:

-Ê, Thiên Ân! Biết ngày mai là ngày gì không?

Tử Linh vừa chạy đến đã vỗ tay vào lưng nó mà nói. Nó vừa nghe vậy liền hiểu ra vấn đề:

-Không biết, tớ phải lên lớp đã!!*chạy*

-Ế!!! Ân dạo này khác thế nào ý nhỉ? Mà...ngày mai là ngày gì cậu ấy thực sự không biết? Đó là sinh nhật anh Phong cơ mà?

Cô đăm chiêu đưa ngón tay lên môi tỏ vẻ suy nghĩ. Chợt có bàn tay tự dưng khoác lên vai cô:

-Đang nghĩ gì vậy?

-ck muốn ăn đấm không hả?*giơ tay cao*

-Gì mà vk cáu gắt gớm!

-ờ thì.....

Bỗng đâu xuất hiện giọng nói yểu điệu của Hương Diễm:

-Thêêêêế Annnnnnnh à~

Nghe mà rợn hết tóc gáy, Tử Linh bắt đầu sôi máu quay ra đứng trước Thế Anh tránh để con kì đà vô duyên kia chạm vào người yêu của cô:

-Đứng lại!!

Hương Diễm nhăn mày hếch mặt lên:

-Tránh ra coi!

Tử Linh lấy tay chạm vào trán cô ta rồi dần dần đẩy ra xa , cách họ khoảng 3 m.

-Này!!! làm gì thế hả?*Hương Diễm bực mình*

Tử Linh ra vẻ như mình đang phủi bụi rồi nói:

-Không thấy sao? Có đống rác đang tiến tới mà, phải đẩy nó ra chỗ khác thôi!

Nói rồi cô quay lại lườm cái tên đáng ghét đang cười ghẹo đằng sau một lát.

-Áa, đau quá vk ơi!?

Tử Linh véo tai Thế Anh kéo xềnh xệch lên lớp bỏ mặc Hương Diễm đang đứng như trời chồng hét lớn:

-hai người đừng tưởng là người yêu của nhau rồi thì tốt?!!! Tôi sẽ phá hai người cho coi!!!!Hứ!!*bỏ đi*

Tan học:

Nói nó là đang đi về thì cũng không hẳn. Nó còn phân vân một chuyện mà không biết quyết định đi đâu nữa.

Vừa đi nó vừa đá chiếc lá rồi lẩm bẩm một mình như người bị tự kỉ:

-Ngày mai....mình...có nên mua quà tặng cậu ấy???Tố Vi mà biết được thì.....kệ đi, chỉ là một món quà thôi mà. Có cũng được mà không cũng chẳng sao!!

-Này !

*quay lại*

-Ph...on...g?

Nhìn thấy đôi mắt mở to trợn tròn của nó, phong bắt đầu chọc ghẹo:

-Mắt to như cậu tôi nhìn chán rồi đấy,đừng có lúc nào đầu óc cũng trên mây rồi người khác gọi là dương hai con mắt to đó nhìn lại. Thật sợ chết khiếp đấy!

Phải, cả tháng nay nó luôn muốn tìm cách tránh mặt Phong nhưng chả biết vừa nghĩ xong thì anh đã ngay bên cạnh. Người giật mình chết khiếp là nó chứ chẳng ai khác thì có. Người đâu mà như cô hồn cứ xuất hiện bất thình lình thế không biết.

-Biết mai là ngày gì chứ?

Nó ấp úng không muốn nói:

-Đó ....đó là....

Phong lấy tay chặn trước miệng nó rồi nói:

-Đồng hồ nhé! *cười nhẹ*

-Nhưng......

-Hôm đó....nếu cậu không tặng gì cho tôi thì....cả ngày đó tôi sẽ không vui đâu!

Chẳng biết nói gì hơn trong lúc này nên điều nó phải làm là miễn cưỡng gật đầu cho qua. Mà Phong dạo này rất hay viện cớ này nọ với nó lắm, đôi khi còn giúp nó nhiều việc, lại còn hay cười nữa chứ?!

Liệu có phải...?!@.@

.

.

Sáng hôm sau-ngày chủ nhật:

*cốc....cốc*

.....im lặng

*cốc...cốc*

.....im lặng

Trước cửa phòng nó có một người con trai đang chuẩn bị bốc hỏa vì cái thói quen đã ngủ thì không biết trời đất đâu của nó. Và đặc biệt hơn nữa, là ngày chủ nhật thì nó sẽ ngủ thông trưa luôn.

Cạch...

-Ôi trời!

Người này bắt đầu phải thốt lên khi thấy dáng ngủ vô duyên nhất của nó. Nước miếng từ khóe miệng cứ chảy xuống gối, hai chân thì xạng banh đạp tung cả chăn gối.(Thôi tui k dám tả bà này nữa đâu)

Chiếc rèm cửa được mở tung nhường chỗ cho ánh nắng chói lọi vào giừơng nó. Cảm giác có ánh sáng lạ , nó bắt đầu nhăn mặt nhíu mày:

-ưm.....ĐỨA NÀO CHỌI ĐÈN PIN VÀO MẮT BÀ THẾ HẢ?.....Ơ????*chớp chớp mắt*

Nó vặn volum to nhất có thể rồi trở mình ngồi dậy khiến người con trai kia cũng phải hết hồn. Tinh thần rất đỗi kinh ngạc với giọng nói của nó.

-Không ngờ ở chung nhà cùng cậu gần 3 năm rồi mà giờ tôi mới biết miệng cậu rộng lắm nhỉ?

-Ph...o...ng...sa..o...c..ậu...?

Giây phút này nó không biết làm gì hơn chỉ còn cách tự cắn vào môi mình cho đỡ xấu hổ. Đã thế, cái tên Phong này không chịu buông tha cho nó lại còn.....

-Cậu ....cậu...định làm gì?

Phong từ từ ngồi xuống giừơng rồi dần tiến tới chỗ nó. 10 cm cuối anh chợt dừng lại và nhìn thẳng vào miệng nó nói:

-Biết không, cậu....chảy nước miếng kìa!!

Lúc này nó mới nhận ra còn một tật xấu nữa của nó. Vội lấy một tay che miệng còn tay kia đẩy anh ra , nó chạy thụt mạng vào nhà tắm.

20" sau mới thấy nó ló mặt ra, Phong bắt đầu chọc tiếp, mà công nhận dạo này anh rất thích chọc cho nó ngượng chín mặt mới thôi. Như vậy, anh cảm thấy vui lắm.

-Con gái ai cũng lề mề như cậu hết nhỉ?

Nó lấy hai tay chống nạnh nói:

-Cậu!! Này,chưa kể tội cậu ra đâu đấy! Sao vào phòng người khác mà không gõ cửa hả?

-Cậu biết tôi gõ hay không sao?

-Tôi....

Anh khẽ nhếch môi cười:

- Như thế là đủ biết cậu lợn thế nào rồi đấy!

-Tôi...mặc kệ cậu!

Nói rồi nó bỏ ra ngoài , Phong chỉ biết lắc đầu theo sau.

----------end chap23----------

Vì vào năm học mới rồi nên mk rất bận, chẳng mấy khi có t/gian để viết đk nên lịch ra sẽ là mỗi tuần 1 chap. Cứ thứ 5 mk sẽ up chap nhé.

Mạng nhà đang bị hỏng nên giờ tui mới đăng đk ak.>ㅁ<