Không Thể Buông Tay

Chương 43: Chuyển nhà




Dịch: Mon

Vệ Lam ở khách sạn với ba mẹ một đêm. Hôm sau, cô nói hết lời, liên tục cam đoan mình không sao, hơn nữa sẽ nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng, chia tay trong hòa bình, tuyệt đối sẽ không lằng nhằng dây dưa thì cuối cùng mới khuyên được hai vị phụ huynh đang hết sức lo lắng kia về nhà.

Thật ra mẹ Vệ Lam rất tức giận, vốn định đi mắng Minh Quang một trận để giúp con gái hả giận, nhưng nhìn Vệ Lam có vẻ như không có tổn thương gì lớn nên bà cũng nuốt cơn giận xuống, bỏ qua, cùng ba cô thu dọn hành lý rời khỏi Giang Thành trong nỗi căm phẫn sục sôi.

Vệ Lam thật sự cần phải nói chuyện với Minh Quang cho rõ ràng. Tuy chia tay là chuyện không thể thay đổi nhưng hai năm nay, trong cuộc sống và công việc họ đều ở bên nhau, ngay cả tiền tài cũng không phân của anh của em, ngẫm đến thì còn có cả đống việc cần làm, nhất thời làm cô hết sức nhức đầu.

Cô cũng không biết nên đối diện với Minh Quang như thế nào. Một mặt thì thấy hổ thẹn với anh, một mặt thì thất vọng về anh. Tiễn ba mẹ, trở lại nhà chung của hai người, Vệ Lam phát hiện Minh Quang không hề về nhà, cũng không đến phòng làm việc, gọi điện thoại cho anh thì đầu bên kia cứ báo là tắt máy.

Cô không biết có phải Minh Quang đang né tránh hay không, cũng không biết mình có nên nhẹ nhõm nhờ chuyện này hay không, có điều rõ ràng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa.

Cô bình tĩnh ở nhà đợi hai ngày nhưng Minh Quang vẫn không trở lại. Ngày thứ ba, có một vị khách không mời mà đến.

Trong cuộc đời của Vệ Lam, khách không mời mà đến khiến cô không kịp phòng bị, tất nhiên sẽ không là ai khác. Đoàn Chi Dực công khai tìm đến, trắng trợn mang theo mấy công nhân, trong sự kinh ngạc vô bờ của Vệ Lam, anh thu dọn mọi đồ đạc của cô và xách đi.

Mãi đến khi thấy đồ đạc của mình bị người ta dọn ra cửa, cuối cùng Vệ Lam mới từ trong cơn bàng hoàng bừng tỉnh lại, kéo Đoàn Chi Dực đang đứng ngoài cửa lại, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy cô đã nói câu này với anh quá nhiều lần. Nhưng anh cứ luôn hành động bất ngờ như thế, luôn khiến cô không kịp trở tay, nên ngoại trừ câu này ra, cô cũng không biết phải nói gì khác.

Từ khi tới đây, Đoàn Chi Dực vẫn không chính thức bước vào nhà, cứ như là rất ghét căn nhà này, từ đầu đến đuôi chỉ đứng ngoài cửa sai bảo công nhân.

Bị Vệ Lam hỏi, anh cũng không quan tâm đến, ngược lại đường hoàng hỏi: “Lẽ nào em còn muốn ở đây? Đương nhiên là tôi đang dọn nhà giúp em.” Nói xong, lại bực mình bổ sung: “Tôi đã nói là ba ngày, em nghĩ lại thử xem hôm nay là ngày thứ mấy rồi.”

Anh nói với thái độ tự cho là đúng một cách quá đường hoàng nên Vệ Lam cũng mất đi sức lực để phản bác. Trò khôi hài trong khách sạn mấy ngày trước đã làm cho Vệ Lam biết một khi người này đã quyết định chuyện gì thì sẽ dùng mọi phương pháp để thực hiện.

Trước đây, tuy rất căm ghét và tức giận với những hành động của anh đối với cô nhưng cô cũng hiểu được mọi việc đều xuất phát từ nguyên nhân anh thích cô… Cho dù anh chưa từng nói, cho dù cô cũng cảm thấy thật khó tin. Cho nên, có lẽ là vì tính dễ mềm lòng của phụ nữ, đối với anh, cô chưa từng thực sự căm hận. Nhất là khi sự thông cảm và áy náy nhiều năm trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong tận sâu đáy lòng cô.

Nhưng bây giờ, nhìn anh hùng hổ bức ép mà hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, cuối cùng thì Vệ Lam cũng cảm nhận được nỗi khổ sở cùng thất vọng tột cùng.

Đoàn Chi Dực hài lòng nhìn công nhân thu dọn xong mọi thứ. Thấy cũng tạm ổn, anh chọt chọt vào vai cô: “Em xem xem có còn sót thứ gì nữa không? Đừng để đến lúc ấy quay lại tìm.”

Vệ Lam đờ đẫn gật đầu, đi vào trong lấy những giấy tờ quan trọng cho vào túi giấy. Lúc ra cửa, cô vẫn không nén được mà quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn căn nhà mình đã ở suốt hai năm trời, bây giờ lại trống không.

Thấy cô bịn rịn khó rời như vậy, Đoàn Chi Dực rất bực mình. Anh bước nhanh tới, kéo lấy tay cô, dữ dằn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng phải chỉ là một căn phong rách nát sao. Đi!”

Vệ Lam nhíu mày không vui, theo anh rời đi, từ đầu đến đuôi không nói tiếng nào.

Lúc lên xe, cuối cùng Đoàn Chi Dực cũng phát hiện Vệ Lam hơi hác thường. Từ đầu đến cuối, cô chỉ hỏi một câu ‘anh làm gì vậy’, sau đó không nói gì thêm nữa, sắc mặt thì rất kém.

Thế nên anh lại cảm thấy không vui, bàn tay đang nắm tay cô cũng tăng thêm sức, nói với vẻ bực bội: “Em không cam tâm đến thế sao?”

Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh một cái, uể oải nói: “Tôi không cam tâm thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”

Đoàn Chi Dực nghẹn họng, sa sầm mặt lại, vung tay cô ra, hừ lạnh một cái, quay đầu sang hướng khác. Nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh quay người lại, đặt tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình, giọng mang theo chút kiêu căng đắc ý: “Đúng vậy, em có cam tâm hay không thì cũng chả sao.”

Nói xong, men theo sườn mặt cô, tìm đến môi cô, hôn lên đó.

Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Vệ Lam nay càng thêm giá băng.

Vệ Lam gần như đã quen thuộc với mỗi ngóc ngách của căn biệt thự này, còn căn phòng ngủ cô bị thất thân kia, đã xuất hiện vô số lần trong những cơn cá mộng của cô suốt mấy năm nay. Lòng không khỏi buồn bực, khi sắp xếp hành lý, cô gần như chết lặng như một con rối gỗ.

Nhìn Vệ Lam sắp xếp quần áo đồ dùng của mình vào hộc tủ, cuối cùng tâm trạng của Đoàn Chi Dực cũng vui vẻ hơn. Anh đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng cô thật lâu, đến khi không nhịn được nữa thì bước vào, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

“Làm gì vậy?” Vệ Lam hỏi xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên. Dường như tần số xuất hiện của câu này hơi bị cao.

Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào người cô, ôm cô thật chặt, rồi từ phía sau hôn lên vành tai cô.

Vệ Lam thu dọn đồ đạc xong nên người đầy mồ hôi, bị anh ôm như vậy cảm thấy rất không thoải mái nên đẩy anh ra, nói với giọng ghét bỏ: “Anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”

Không ngờ lần này Đoàn Chi Dực lại nghe lời, buông tay ra, ánh mắt vẫn cứ dán vào cô, nhìn cô lấy quần áo và vật dụng tắm rửa ra, chạy vội vào phòng tắm.

Khi Vệ Lam bước ra thì thấy Đoàn Chi Dực đang cầm quần áo đứng ở ngoải cửa phòng tắm với vẻ mặt rất lạ, thấy cô vừa ra là lập tức nôn nóng chui vào trong.

Vệ Lam bị hành động của anh làm ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ tới điều gì nên mặt cô lại nóng lên.

Chuyện đến nước này, cô biết mình cũng không cần phải giãy giụa phản kháng nữa, có những chuyện trước sau gì cũng không trốn tránh được, chi bằng thuận theo anh. Cô từng suy nghĩ rất lâu, nói không chừng anh chỉ không cam lòng mà thôi, biết đâu chỉ vài ngày sau anh sẽ cảm thấy tẻ nhạt, không hứng thú nữa.

Nghĩ như thế, lòng Vệ Lam cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Sau khi sấy tóc gần khô, cô yên tâm nằm trên giường.

Đoàn Chi Dực chỉ ở trong phòng tắm chưa đến 10 phút liền cầm khăn tắm vừa lau đầu vừa bước ra ngoài. Anh vò vò lau lau vài cái cho có lệ rồi tiện tay ném khăn lên trên sô pha, sau đó từ phía đuôi giường bò lên.

Tóc anh ngắn, sau khi lau xong tóc không còn nhỏ nước nữa nhưng vẫn ướt mèm. Khi anh bò đến bên cạnh Vệ Lam thì cô bị nước lạnh làm cho rùng mình.

“Vệ Lam.” Anh nằm trên người cô, gọi tên cô một cái.

Vệ Lam vốn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, thấy anh gọi thế thì biết là không có cách nào giả vờ nữa nên đành phải từ từ mở mắt ra, nhìn anh và trả lời: “Chuyện gì?”

Mặt của anh vẫn như thường ngày, không có biểu cảm gì, chỉ từ phía trên nhìn vào mắt cô, nhưng trong đôi mắt đen như mực ấy, đường như có những đám lửa đang bùng lên. Một lát sau, anh lại lên tiếng gọi tên cô.

Vệ Lam bị anh gọi mà chẳng biết đâu với đâu, rồi lại thấy rờn rợn trong người: “Anh muốn nói gì?”

Anh vẫn không lên tiếng, chỉ bất ngờ nhào tới hôn cô.

Hai người vừa tắm rửa xong, trên người đều mát mẻ dễ chịu nên không làm cho Vệ Lam cảm thấy không thoải mái.

Lần này anh không dừng lại quá lâu trên môi cô mà men theo cằm cô, trượt xuống phía dưới. Khi đôi môi anh lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô thì ở phía dưới, anh đã lột trần quần áo của cô.

Tay anh rất nóng, bao trùm lên ngực cô, như là một đám lửa. Khi anh vừa dùng môi vừa dùng tay, cơ thể Vệ Lam đã không nén được cơn run rẩy chạy từ ngoài vào trong.

Khi môi anh hôn lên ngực cô, tay anh đã chạy dọc theo eo cô xuống, run run sờ soạng vào vùng cấm phía dưới, cảm nhận được nơi đó hơi ươn ướt thì hơi thở cũng trở nên dồn dập. Anh dùng sức tách hai chân cô ra, đặt mình vào giữa.

“Anh đợi chút đã!” Vệ Lam bỗng từ trong cơn đê mê bừng tỉnh, giãy giụa rồi lùi ra sau một chút.

Sắp tới nơi mà còn bị ngăn lại, mặt Đoàn Chi Dực đỏ lựng, rõ ràng là mất hứng.

Vệ Lam cũng đỏ mặt, làm như không nhìn thấy, chỉ đột nhiên lấy từ đầu giường ra một thứ gì đó đưa cho anh, nói nhỏ: “Dùng cái này đi, tôi không muốn uống thuốc mãi. Lần trước uống thuốc mà khó chịu hết mấy ngày.”

Lúc ấy, khi đi mua thuốc, ma sai quỷ khiến sao cô lại lấy một hộp này. Vừa nãy khi Đoàn Chi Dực đi tắm, cô lục từ trong hành lý ra. Nhưng đưa cho anh thế này, nó thật cô cũng thấy rất xấu hổ.

Ánh mắt Đoàn Chi Dực lóe lên chút nghi hoặc, nhưng khi nhận lấy thứ kia thì lập tức biết nó là gì, vẻ mất hứng trên mặt càng thêm rõ ràng.

Có điều anh cũng không nói gì, chỉ sụ mặt mở cái túi, lấy cái thứ làm bằng cao su kia ra, nhìn tới nhìn lui, như là đang nghiên cứu cách dùng, sắc mặt tuy không vui nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ tò mò, cuối cùng cũng thử trùm nó lên vật ấy của mình.

Vệ Lam không nhìn động tác của anh, nhưng cũng biết anh đang làm gì. Khi anh lại đè lên người cô lần nữa, cô bỗng nhớ tới điều gì đó, hỏi một câu làm phá vỡ không khí: “Bao lâu đây?”

Đoàn Chi Dực dừng lại, nghi hoặc, từ trên nhìn xuống cô.

Vệ Lam hơi né đầu qua, trốn tránh ánh mắt của anh: “Ý tôi là quan hệ của chúng ta phải duy trì trong bao lâu thì anh mới chịu buông tha cho tôi? Tôi không thể cứ theo anh thế này mãi được. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường, ba mẹ tôi cũng mong tôi kết hôn sinh con.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu: “Nếu ba mẹ tôi biết tôi và anh thế này, chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ một lát, rồi bất ngờ bừng bừng giận dữ. Anh bật người dậy, tức tối rút thứ kia ra, quăng mạnh xuống đất, không nói một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Vệ Lam, nằm xuống.

Vệ Lam bị hành động của anh làm giật mình. Cô nhìn áo mưa còn chưa phát huy tác dụng đã bị ném dưới đất, rồ lại quay đầu nhìn cái gáy đang cách mình nửa mét của anh, không khỏi oán thầm, có cần phải cáu kỉnh đến thế không? Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu rất thực tế mà thôi.

Vệ Lam cũng hơi tức giận, cô xoay người qua, hơi dùng sức kéo lấy cái chăn đã bị anh chiếm hơn một nửa nhưng phát hiện anh túm rất chặt nên cô đành thôi, mặc cho nửa người lộ ra ngoài. May mà vừa vào đầu thu, không đến nỗi lạnh lắm.

Đương nhiên là không ngủ được. Vệ Lam nằm trên giường, gần như hơi hoang mang, dường như lại trở về với năm đó, cũng trên chiếc giường lớn như vậy, phía sau cũng là một tên tâm tình bất định.

Lúc ấy có tâm trạng thế nào, hình như cô cũng không nhớ rõ nữa. Đầu tiên có lẽ là sợ hãi, nhưng sau đó dường như cũng quen dần, sau đó nữa liền nảy sinh lòng thương hại với anh.

Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cũng từ từ tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, vẫn là chiếc giường này, cũng là Đoàn Chi Dực âm trầm kia.

“Á!”

Không biết qua bao lâu, Vệ Lam bị cơn đau trướng dưới thân làm bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, trong bóng tối lờ mờ, không dám tìn mà nhìn cái tên đang nằm trên người mình.