Không Thể Buông Tay

Chương 8: Đụng độ




Đủ mọi phiên bản khác nhau liên quan đến Đoàn Chi Dực đều trở thành đề tài bàn tán lén lút của nữ sinh trong lớp. Vệ Lam mới biết, bản thân cô lạc hậu biết bao, hóa ra cậu bạn học mới chuyển lớp này, mấy năm trước chính là một học sinh lừng lẫy của trường.

Miêu tả của các nữ sinh đối với Đoàn Chi Dực được Vệ Lam tổng kết tóm tắt lại như sau: học tập xuất sắc có thể so với Giang Trực Thụ, chơi bóng rổ như Lưu Xuyên Phong, bối cảnh gia thế theo kịp Đạo Minh Tự.

Một nhân vật lợi hại như vậy, thế mà Vệ Lam cô lại không biết? Trước giờ không biết!

“Đó là bởi vì trong mắt cậu chỉ có Triệu Phi?” Quách Chân Chân cười xấu, nói trúng tim đen chỉ ra nguyên nhân.

Tất nhiên, Vệ Lam không đồng ý, ngồi trên ghế thấp giọng phản bác: “Sai sai sai! Mình thấy mấy người mê trai như các cậu đang ảo tưởng không thực tế. Đoàn Chi Dực kia có lợi hại hay không mình không biết, mình chỉ biết tâm lý của cậu ta chắc chắc có vấn đề. Cậu thấy không, suốt ngày chơi trò u ám như núi băng, khai giảng nhiều ngày như vậy, hoặc là không đến lớp, hoặc là đến nhưng úp mặt xuống bàn ngủ, không bao giờ nói chuyện với ai. Hôm trước mình đi thu bài tập, cậu ta chỉ liếc mình một cái rồi tiếp tục ngủ, biến mình thành con ngốc.”

Quách Chân Chân che miệng cười trên nỗi đau của người khác, cười đến toàn thân phát run: “Đáng đời! Cậu đúng là con ngốc mà, vốn dĩ người ta hơn tụi mình hai lớp, cũng đã học hết một nửa cấp ba, nếu không bị tai nạn xe, đã sớm học đại học rồi. Hiện tại vào lớp chúng ta, chẳng phải là chờ quyết định tuyển thẳng hay sao, ở đây giết thời gian mà, sao làm bài tập của chúng ta được? Hơn nữa, không phải người ta u ám, mà là trầm lặng biết chưa? Khí chất trầm lặng mê người, cậu thì biết cái gì!”

“Oa!” Vệ Lam làm ra vẻ ngạc nhiên, chớp mắt nói. “Không phải cậu thích cậu ta thật chứ?”

Quách Chân Chân đỏ mặt: “Mắc mớ gì tới cậu!”

“Ái chà! Mắc cỡ!” Vệ Lam giở trò trêu ghẹo: “Muốn mình ra mặt giúp cậu dò hỏi ý tứ của người ta không?”

“Cậu dám!” Quách Chân Chân hét lên xong, mất tự nhiên nhỏ tiếng lại: “Làm ơn đi, cậu ấy hoàn toàn không biết mình, được chưa!”

Vệ Lam cười trộm, thật ra trong bụng đâu định đi, chỉ là do Quách Chân Chân hay lấy Triệu Phi ra để trêu chọc, bây giờ cô biết người cô ấy thầm mến là Đoàn Chi Dực, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội trêu chọc lại cô ấy.

Lên cấp ba, đã không còn thong thả nữa, trường trung học của Vệ Lam là trường điểm, mỗi tuần có thể có một ngày nghỉ, xem như là quá nhân đạo rồi.

Vệ Lam không phải là học sinh đặc biệt chăm chỉ, nhưng do từ nhỏ ba mẹ cô thường quản lý chuyện học hành rất nghiêm khắc, cho nên vẫn có tính kỷ luật tự giác cơ bản. Ba mẹ Vệ Lam không ở bên cạnh, ngày thường cô cũng tự gác học tập, nhưng đến ngày chủ nhật, cô vẫn muốn đi chơi cho hết ngày, dù sao ông bà nội cũng để tùy cô.

Đương nhiên, muốn đi chơi cho đã, trước tiên phải làm xong bài tập về nhà.

Vì thế, chiều thứ bảy sau khi tan học, Vệ Lam vẫn ở lại lớp mải miết làm bài như mọi khi, cho đến khi làm xong toàn bộ bài tập, mới phát hiện trong phòng học đã không còn ai, đèn trên đầu không biết sáng lên tự lúc nào.

Cô vội vàng thu dọn sách vở vào cặp, đeo lên lưng chuẩn bị đi về… Bởi vì cô rất đói bụng!

Đến cửa lớp, lấy ra chìa khóa mà lớp trưởng đã đưa cho, chuẩn bị khóa cửa lại, cô mới phát hiện trong lớp còn có một người, người này không phải ai khác chính là học sinh chuyển lớp – Đoàn Chi Dực kia. Cậu đang cầm một quyển sách, tuy rằng không biết là sách gì nhưng chắc chắn không phải là sách giáo khoa, hình như xem rất say sưa.

“Khụ khụ! Này…” Vệ Lam đứng ngay cửa, tằng hắng nói. “Bạn ơi, tôi phải khóa cửa.”

Đoàn Chi Dực giống như không nghe thấy, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên chút nào.

Bị người ta xem nhẹ như vậy, đương nhiên Vệ Lam có hơi khó chịu. Trước giờ, cô không phải là cô nữ sinh rụt rè hay xấu hổ, thấy cậu không có phản ứng, cô dứt khoát trở vào lớp, đi đến trước bàn của Đoàn Chi Dực, cầm chìa khóa trên tay để lên bàn anh: “Bạn Đoàn Chi Dực, nếu bạn còn muốn ngồi lại lớp, lúc bạn về làm phiền khóa cửa lại. Còn chìa khóa thì tuần sau lên lớp trả lại cho lớp trưởng là được.”

Rốt cuộc, Đoàn Chi Dực cũng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo hệt như hồ nước vào mùa đông: “Tôi không biết lớp trưởng.”

“Lớp trường là bạn Trần Phong đó.” Vệ Lam vừa giải thích, vừa cảm thấy khó tin. Người này vào lớp một tháng rồi, mà ngay cả người tiếng tăm lừng lẫy, bạn lớp trưởng mỗi ngày đi học đều hô ‘học sinh đứng’ cũng không biết.

Đoàn Chi Dực hời hợt liếc cô một cái, giống như không nghe cô nói gì, đứng dậy, hăng hái dọn một chồng không phải là sách vở tài liệu học tập ở bên cạnh, ra khỏi chỗ ngồi.

Vệ Lam ngạc nhiên cả buổi, lúc có phản ứng lại, Đoàn Chi Dực đã ra khỏi phòng học. Cô nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, xoay người ra cửa.

Đến khi cô khóa cửa xong, vừa quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đã sắp đi tới chỗ ngoặt đầu cầu thang.

Vệ Lam thầm nghĩ, đi đứng bất tiện, sao không đi chậm thôi chứ!

Cô nhàn nhã bước đến cầu thang, đúng lúc nhìn thấy Đoàn Chi Dực vừa bước xuống hết bậc thang thứ nhất. Bình thường anh bước đi, chân trái có hơi khập khiễng, không ảnh hưởng lắm đến vẻ đẹp trai của anh. Nhưng khi bước xuống cầu thang, khuyết điểm ấy càng trở nên rõ ràng.

Mỗi lần bước xuống một bậc, đều là chân phải bước xuống trước, rồi sau đó chân trái mới bước theo, động tác như vậy có vẻ rất vụng về.

Vệ Lam nhìn thấy rõ ràng sức nặng của chồng sách mà anh cầm trong tay, không biết là thần kinh mắc gió gì, hai ba bước nhảy xuống bậc thang, đi đến bên cạnh Đoàn Chi Dực, nhiệt tình nói: “Đoạn Chi Dực, tôi cầm sách giúp bạn nhé?”

Cô tự cảm thấy bản thân tốt bụng như thế, cho dù Đoàn Chi Dực từ chối, cũng có thể từ chối một cách thân thiện. Nhưng không ngờ, trên mặt Đoàn Chi Dực lại hiện lên vẻ tức giận, giọng điệu chẳng những không thân thiện, còn rất lạnh lùng: “Là chân tôi bất tiện, chứ không phải tay!”

Nói xong không đợi Vệ Lam phản ứng lại, người đã nhanh chóng bước lúc nặng lúc nhẹ xuống lầu.

Vệ Lam đứng tại chỗ sờ mũi, có hơi khó chịu cộng thêm không cam lòng, cho dù cô vui vẻ giúp đỡ người khác với Đoàn Chi Dực mà nói có thể không thích hợp, nhưng dù sao cô cũng có lòng tốt thôi mà.

Haizzz! Đúng là một tên nhạy cảm cố chấp, cô định nghĩa lại lần nữa cho Đoàn Chi Dực.

Lúc này là thời điểm mới lên đèn, trong vườn trường ngoại trừ ánh đèn đường mờ nhạt, gần như không một bóng người. Cho nên cả trường học chỉ có tiếng bước chân của Đoàn Chi Dực và Vệ Lam.

Vệ Lam đi sau lưng cách Đoàn Chi Dực vài mét, hai người một trước một sau, bước chân pha tạp hỗn loạn, có chút kỳ lạ.

Vệ Lam cũng hiểu được tình hình hiện tại, cảm thấy lạ, cứ như cô đi theo Đoàn Chi Dực vậy. Nhưng cổng trường chỉ có một cái, cô không đi ở đây thì đi ở đâu chứ? Vì thế, cô đành phải phân tán sự chú ý của mình, không nhìn bóng lưng của người ở trước mặt, không để ý đến bước chân lúc nặng lúc nhẹ của anh.

Cô hết nhìn xung quanh một hồi, bỗng nhiên phát hiện người trước mặt dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô có chút nham hiểm, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Vui lòng đừng đi sau lưng tôi!”

Bởi vì lòng tốt trước đó bị lạnh lùng từ chối, trong lòng Vệ Lam liền nảy sinh sự bất mãn với người này, bây giờ lại nói ra những lời như vậy, đương nhiên khiến cô cảm thấy tức giận.

Cô tức giận bước nhanh lên phía trước, đứng cách anh khoảng nửa mét, chống nạnh làm ra bộ dạng dữ dằn thô lỗ: “Bạn học này, làm ơn nhìn cho rõ, chỗ này chỉ có một con đường, tôi không đi ở đây, xin hỏi phải đi thế nào?”

Đoàn Chi Dực mím môi không trả lời, chỉ nhìn cô với sắc mặt u ám. Ánh mắt tối đen như mực kia, giống như mũi tên độc ngấm ý lạnh, khiến Vệ Lam thấy chột dạ.

Vệ Lam không cam lòng bị khí thế của anh lấn át, nhe răng nhếch miệng, đi vài bước lên trước anh, rồi quay đầu lại hừ một tiếng nói với anh. “Bây giờ là bạn đi theo tôi!”

Nói xong hất đầu quẩy cặp đi nhanh về trước.

Đoàn Chi Dực đứng tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về bóng lưng chuyển động dưới ánh đèn đường ở phía trước. Bàn tay cầm sách của cậu nắm chặt lại, dưới màn đêm, không khỏi thở dài, mang theo sự buồn bã mất mát.

Vệ Lam cảm thấy bản thân đã giáng trả một đòn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Khi đi tới cổng trường, nhịn không được quay đầu lại, Đoàn Chi Dực đi sau lưng cách cô khoảng mười mét, cô đắc ý hứ một tiếng, chạy ra trạm xe cách cổng trường không xa để chờ xe buýt.

Ngay lúc này, từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, Vệ Lam vốn không để ý, nhưng nghe thấy người đó đi đến sau lưng cô, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”

Cô nghĩ, thời đại nào rồi mà còn xưng hô theo kiểu phong kiến thế này, tò mò quay đầu lại nhìn, thấy người nọ không phải gọi ai khác mà chính là Đoàn Chi Dực.

Khi cô quay đầu lại, người mặc vest đen đã nhận lấy chồng sách trong tay Đoàn Chi Dực, còn có cặp đeo bên người cậu.

Vệ Lam mở to mắt nhìn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực chưa đưa mắt ra hiệu gì thì người mặc vest đen nọ đã mở cửa cho xe cậu.

Dáng vẻ đắc ý vừa nãy nháy mắt biết mất tiêu. Nhất là khi nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang chạy đi, chỉ để lại vài vòng khói, khiến cô hít vài hơi.

Vệ Lam tức giận giậm chân, có tiền thì ngon lắm sao!