Không Thể Không Là Em

Chương 8: Ngã bệnh




Nửa đêm, Giang Phỉ bị cơn đau co thắt dạ dày tra tấn liền tỉnh. Thật không nên để cái bụng rỗng đi ăn nhiều ớt như thế! Cô oán thầm, ngồi dậy đi rót nước. Nhưng vừa uống xong cốc nước, dạ dày liền nhộn nhạo, cô chạy vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn xong cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, ngược lại đến ruột cũng bắt đầu co thắt.

Cô lục tung tủ mới tìm được hai vỉ thuốc dạ dày, uống vào mới thấy đỡ, leo lên giường tiếp tục ngủ. Ngủ thẳng đến sáng dậy thì càng khó chịu hơn, cả người đều chìm vào hôn mê, hình như đã lên cơn sốt. Cô lại lục tủ tìm thuốc hạ sốt, uống xong tiếp tục ngủ.

Tiếng chuông di động đột ngột reo vang, cô bắt máy mới phát hiện đã là buổi trưa.

Đầu bên kia là giọng nói của Quý Vân Khai: "Tôi mới xong phiên xét xử, chiều không bận gì cả, hay buổi trưa chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?"

"Không cần đâu..." Cô khẽ lẩm bẩm.

Quý Vân Khai lại nghe ra điều không bình thường, vội hỏi: "Cô làm sao thế?"

Giang Phỉ nhíu mày, không nói mình không thoải mái, lập tức tắt máy. Nhưng Quý Vân Khai há lại là người bỏ qua dễ dàng như thế? Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Quý Vân Khai đã đứng bên ngoài.

Tối qua anh tự đưa tiễn, hóa ra là để nghiên cứu địa hình.

"Sắc mặt cô tệ quá, có phải có chỗ nào không được khỏe?" Quý Vân Khai bước vào, vừa hỏi vừa sờ trán cô, nóng đến dọa người: "Cô sốt rồi? Đi, đến bệnh viện!"

Giang Phỉ muốn hất tay anh ra, bất đắc dĩ uống thuốc bậy liền gặp báo ứng, chẳng những không hất được anh mà đến bản thân còn suýt ngã quỵ.

Quý Vân Khai ôm lấy cô, cô mặc áo ngủ bằng tơ, cơ thể lộ ra ngoài nóng như bàn ủi. Quý Vân Khai nhíu mày, không nhiều lời, ôm ngang cô lên rồi ra ngoài.

Đầu Giang Phỉ tựa vào ngực anh, đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, nói: "Bộ đồ này thật xấu."

Quý Vân Khai bật cười, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy! Trong công kiểm pháp, đồng phục của tòa án là khó coi nhất! Nhất là trang phục mùa hè, không đeo cà vạt, như một nhân viên nội trợ; đeo cà vạt thì như nhân viên chào hàng bảo hiểm. Tóm lại là chẳng giống nhân viên làm việc ở tòa án gì cả!"

Giang Phỉ nghe anh nói cũng bật cười, rốt cuộc chẳng còn có sức, yếu ớt ngủ say trong lòng anh. Lúc này Quý Vân Khai cảm thấy, có lẽ khi người phụ nữ này ngã bệnh mới khiến cho người khác thương yêu.

Giang Phỉ dường như rơi vào một dòng nước xoáy tối đen, xung quanh ngột ngạt làm người ta khó thở, tựa như trở lại căn phòng tồi tàn khi bị bắt cóc hồi bé. Hai tay cô bị trói chặt ra sau lưng, mắt mà miệng đều bị bịt kín, chỉ có tai là nghe được tiếng động. Những tiếng động đó lúc xa lúc gần, loáng thoáng nhận ra là hai người đàn ông. Hóa ra, bắt cóc cô chính là vì tranh đoạt địa bàn với bố.

Cô thật sự không phải một đứa trẻ thông minh, mới học tiểu học năm nhất đã thường xuyên bị giữ lại trường. Bố không rảnh rỗi quan tâm đến bài tập của cô, mẹ thì ngại cô ngốc không muốn quản, bởi vậy cô luôn trở thành người cuối cùng rời khỏi lớp. Tối đó lại bị cô giáo giữ lại, khi về thì trời đã tối, cô mới bảy tuổi, thường hay sợ hãi, vì để đi tắt nên rẽ vào một con ngõ nhỏ. Trong con ngõ đó, cô bị người ta bắt vào trong bao tải.

Những chi tiết sau đấy, cô đã không còn nhớ đưcọ, chỉ nhớ có một cậu bé gầy yếu bò qua ống thông gió vào căn phòng, cứu cô đi. Bàn tay vì cứu cô liền bị miếng sắt rạch vào, đến nay vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài.

Cậu bé ấy chính là người anh Giang Vũ Thần, anh vốn là cô nhi, sau khi bỏ đi khỏi cô nhi viện thì đói bụng ngất ra giữa đường, được Giang Đại Đạo cứu lấy nuôi dưỡng. Có lẽ thật sự là nhân quả tuần hoàn, mỗi lần Giang Đại Đạo cứu người đều nhận được báo đáp, người ông cứu đều sẽ cứu con gái ông. Giang Vũ Thần như thế, Triệu Vũ cũng vậy.

Mặc dù Giang Phỉ có thêm một người anh, nhưng lại mất đi một người mẹ.

Trong trí nhớ, đó là lần duy nhất cô nghe thấy tiếng cãi vã của bố mẹ.

"Tôi không muốn tiếp tục sống với anh nữa, cả ngày nơm nớp lo sợ, bây giờ con gái ông không bảo vệ nổi, một ngày nào đó sẽ là tôi! Ly hôn đi! Bây giờ ly hôn! Tôi muốn đưa con gái đi!"

"Cô thích đi thì đi! Nhưng tôi nói cho cô biết, con gái cô đừng mong mang đi! Bằng không đừng trách tôi không để ý đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua!"

"Giang Đại Đạo! Anh có phải người nữa không? Anh muốn con gái đi theo anh, sau này còn bị bắt cóc nữa thì phải làm sao? Lần này được cứu, vậy lần sau? Có mấy ai còn có được cái lần sau!"

"Đừng dài dòng với tôi! Tôi sẽ bảo vệ Phỉ Nhi thật tốt, nhưng mà, muốn cướp nó khỏi tay tôi, trừ phi tôi chết!"

Cô ngơ ngác trốn sau cánh cửa, đôi môi bị anh trai bịt lại, anh nói sau lưng cô: "Đừng khóc, anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn ở đây, bảo vệ em."

Cuối cùng, mẹ bỏ đi một mình, vừa đi đã là vĩnh biệt, sau bảy tuổi, Giang Phỉ không gặp lại bà nữa.

Trong trí nhớ cô đã sớm không còn hình dáng mẹ, là cao hay thấp, là bép hay gầy, cô đã chẳng còn nhớ gì nữa.

Trên trán bỗng có cảm giác ấm áp mát mẻ, Giang Phỉ mở mắt ra, Quý Vân Khai đang đắp khăn ướt lên trán cô, thấy cô tỉnh liền nói: "Cô tỉnh rồi." Anh vừa bấm chuông vừa không quên nói kháy cô: "Tiện tay có thể quật ngã một người vạm vỡ, chút bệnh này đâu đến nỗi chết đi sống lại nhỉ! Viêm dạ dày thôi mà, ấy thế có thể sốt, đến tận 39,5 độ! Còn nói mê sảng nữa chứ."

Giang Phỉ sững sờ, giọng khàn khàn vội hỏi: "Tôi nói gì hả?"

Quý Vân Khai cố ý lập lờ: "Cô nói..." Ánh mắt anh hiện lên tia ranh mãnh, "Cô nói: 'Quý Vân Khai, thật ra em cũng rất thích anh, chúng ta hẹn hò đi'!"

Giang Phỉ lườm anh một cái, biết anh đang nói đùa, mắng: "Đồ thần kinh."

"Cô đừng có không tin, vì lo cho thân thể cô, tôi đã đồng ý rồi." Quý Vân Khai cười giỡn.

Giang Phỉ nhắm mắt lại phớt lờ anh, lúc này, bác sĩ và y tá cùng đến, rất khách khí với Quý Vân Khai, đối xử với Giang Phỉ càng chu đáo. Sau khi kiểm tra cho Giang Phỉ, bác sĩ nhìn sắc mặt Quý Vân Khai bảo Giang Phỉ nằm viện theo dõi, ít nhất phải ba ngày, Giang Phỉ nhíu mày.

Quý Vân Khai siết chặt lòng bàn tay cô: "Nghe lời bác sĩ đi!"

Giang Phỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua bình nước truyền, thầm nghĩ truyền dịch xong thì sẽ về, nếu để bố và anh biết mình vì ăn cay mà vào bệnh viện... Giang Phỉ lắc đầu, không dám nghĩ.

Truyền nước xong, cơn sốt của Giang Phỉ đã giảm bớt. Quý Vân Khai gọi đồ ăn bên ngoài, ba món ăn một món canh được nhà hàng lớn đưa tới dành cho chính anh, Giang Phỉ thì trợn mắt choáng váng nhìn bát cháo trắng trước mặt.

"Bác sĩ nói, mấy ngày tới chỉ ăn được cái này, ngoan, ăn đi, chờ sau khi cô khỏi bệnh thì tôi sẽ dẫn cô đi ăn!" Quý Vân Khai nhét thìa vào tay cô, sau đó xoa đầu cô.

Giọng điệu dỗ dành con gái này làm cô rất không thoải mái, Giang Phỉ chán ghét né khỏi tay anh, lườm anh một cái, Quý Vân Khai cũng tránh ra, cười hỉ hả ngồi trở lại ghế sô pha ăn bữa tiệc của mình.

Giang Phỉ quan sát phòng bệnh độc lập xa hoa mà mình đang ở, nó giống như một phòng xép, bên ngoài có phòng khách, nghe đâu có cả tủ lạnh lò vi sóng nữa, bên trong mới là phòng bệnh, có giường, có sô pha và ti vi.

Sô pha và giường cách nhau hai ba mét, hai người đều im lặng dùng bữa, Quý Vân Khai thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cô, Giang Phỉ ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, trong miệng nhạt nhẽo vô cùng.

Giang Phỉ vốn định chờ Quý Vân Khai đi rồi thì mình sẽ xuất viện, không ngờ anh lại cứ vô lại ở lỳ trong này, mãi đến khi Giang Phỉ không kiên nhẫn hỏi: "Tại sao anh còn chưa đi?"

Quý Vân Khai hùng hồn nói: "Cô ốm, tôi đương nhiên phải ở đây chăm sóc cô mà!"

Giang Phỉ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: "Tôi không cần được chăm sóc!"

Quý Vân Khai tốt bụng nói: "Cô là bệnh nhân, người bệnh sao lại không cần chăm sóc. Yên tâm, tôi đã xin nghỉ, ba ngày tới tôi đều ở đây, có gì cần cứ gọi tôi." Giang Phỉ đang muốn lấy cớ đuổi anh đi, lại nghe anh nói: "Lúc cô ngủ tôi đã giúp cô về nhà lấy quần áo và vật dụng hàng ngày rồi, ở trong tủ hết đó."

Giang Phỉ trố mắt, cuối cùng hết sức bất đắc dĩ nói: "Anh cũng thật biết chăm sóc người ta."

Quý Vân Khai cười nói: "Cám ơn đã khích lệ, từ nay về sau chúng ta ở chung rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô."

Giang Phỉ không định tranh cãi đề tài này với anh, cầm điện thoại vào phòng vệ sinh gọi xin phép người nhà. Tất nhiên không thể nói là nằm viện, bằng không bố và anh... đành phải nói là đến thành phố bên cạnh công tác, hai người nữa mới về.

Trong điện thoại, anh trai dặn cô: "Bên ngoài nhớ cẩn thận, về sớm một chút, anh có việc cần nói cho em biết." Giang Phỉ không biết là chuyện gì, chỉ nghe ngữ điệu anh trai trầm trọng, có lẽ là chuyện lớn. Nhưng cô cũng không dám lộ ra manh mối, đáp ứng ba ngày sau sẽ "quay về".

Đồng thời gọi điện cho quản lý "Dao Trì" và Đào Nhiên đang bay chuyến bay quốc tế, bàn giao xong mới lại nằm chết dí trên giường, nhìn trần nhà đực người ra. Cô hoàn toàn quên đi, lúc này còn có một Quý Vân Khai ngay bên cạnh. Còn Quý Vân Khai cũng im lặng giảm sự hiện hữu của mình xuống thấp nhất, chỉ như có điều suy nghĩ chăm chú vào gương mặt nhìn nghiêng của Giang Phỉ. Ban nãy cũng không phải anh nói đùa, trong trạng thái sốt cao Giang Phỉ thật sự đã mê sảng, tất nhiên không phải cầu xin hẹn hò với anh, mà là: "Mẹ, đừng đi..."