Không Thể Không Nói

Chương 35: Lại Tức Giận




Rèm cửa sẫm màu ngăn cản ánh sáng mặt trời bên ngoài, trong phòng bây giờ rất tối tăm, hôm sau Tô Dư bị hơi nóng làm tỉnh giấc, tay Lục Mân Sâm đặt trên người khiến cơ thể cô nóng bừng, hắn vẫn còn đang ngủ, hơi thở ổn định cách rất gần cô.

Quần áo trên người Tô Dư đã được thay từ tối hôm qua, đêm qua chơi hơi lớn nên ngủ muộn, cô cẩn thận đẩy hắn ra để đi tắm.

Bàn tay Lục Mân Sâm từ từ ngăn cô lại, hắn liếc nhìn đồng hồ thạch anh, hỏi: “Mới bảy giờ, em sao thế?”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, dường như hắn bị cô đánh thức, Tô Dư đỏ mặt nói: “Em muốn đi tắm, chú cứ ngủ tiếp đi, em nhớ đường đi tới phòng tắm mà.”

Lục Mân Sâm không lên tiếng, hắn tỉnh ngủ dựa đầu vào người cô, hình như tối qua ngủ rất ngon nên bờ vai rộng, bắp thịt cảm thấy rất thoải mái, Tô Dư nhỏ giọng nói: “Em không làm phiền chú nữa, chú ngủ ngon.”

Lục Mân Sâm nói không sao, hắn đưa tay bật chiếc đèn bên cạnh, sau đó đứng dậy ôm cô vào phòng tắm.

Trong khoảng thời gian này, Tô Dư nói là nên để cho cô uống thuốc sẽ tốt hơn, Lục Mân Sâm không đồng ý, nói là sẽ gây hại tới cơ thể, mà cô cũng sẽ không mang thai.

Tô Dư không hỏi hắn tại sao, nhưng trong đầu cô hiện lên kịch bản nhà giàu máu chó, nam chính không có năng lực sinh sản, nữ chính mượn bụng sinh con, hai mươi năm sau mọi chuyện đều bại lộ, bắt đầu xảy ra một loạt chuyện máu chó.

Lục Mân Sâm giúp cô sấy tóc sau khi tắm rửa, trên người cô mặc một chiếc áo phông lớn sạch sẽ thoải mái của hắn.

“Chú Lục, có sớm quá không ạ?” Cô ngẩng đầu nói: “Em có thể ngủ tiếp, chú còn phải tới công ty giải quyết công việc nữa mà, bây giờ ngủ thêm một tiếng nữa đi.”

“Buổi sáng không sao.” Lục Mân Sâm nói: “Cả người đầy mồ hôi ngủ cũng không thoải mái, đợi chút ăn sáng xong thì em lại ngủ tiếp.”

Hôm qua khi nghe tin cô đến đây thì hắn vẫn còn đang họp, Lục Mân Sâm cũng nghĩ được lý do gì mà cô tới đây, nhưng hắn không biết cô sẽ làm gì, sợ nhất là cô không quen với khách sạn rồi lại có cảm giác bị bỏ rơi.

Tô Dư nhạy bén hỏi: “Còn chú thì sao?”

Ngón tay thon dài của hắn lướt qua những sợi tóc dài đen nhánh của cô, nói: “Tôi sẽ ở bên cạnh em.”

Chỉ sáu chữ đơn giản đã khiến gương mặt Tô Dư đỏ ửng lên, cô còn tưởng mình sẽ làm trễ nãi công việc của hắn. Từ trước tới giờ chưa từng nghe hắn nói lời như vậy, Tô Dư nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Lần sau em sẽ không tùy tiện tới quấy rầy chú đâu, trợ lý Nguyên chỉ cho là em tới chúc mừng sinh nhật chú thôi. Chú đừng nói với cô ấy chuyện tối qua nha.”

Lục Mân Sâm cúi đầu nói: “Tôi ở trong lòng em là người thích nói mấy chuyện này ra ngoài sao?”

Hắn không phải, không chỉ là không phải, sợ rằng không ai dám can đảm đứng trước mặt hắn nói mấy câu đùa giỡn như vậy. Nhưng trong lòng Tô Dư vẫn cảm thấy xấu hổ, cô là kiểu người lớn gan nhưng da mặt mỏng, cô không muốn chuyện này bị má Trương hay trợ lý Nguyên biết, nếu không thì đi tìm Trình Lê làm gì.

“Em cũng không nói.” Tô Dư sờ mũi nói: “Chú đồng ý với em là được.”

Tính cách của cô như thế, không cần lo lắng sợ hãi, không cần buồn lo vô cớ, lễ phép với những người ngoài, nhưng lại thích làm nũng và ngang ngược với những người gần gũi, là một cô gái nhỏ dịu dàng nghe lời.

Tay Lục Mân Sâm mơn mớn mái tóc cô, thuận miệng đồng ý, Tô Dư lẩm bẩm nói hôm qua hắn quá mạnh bạo, sao có thể làm cô như thế, khiến lúc đó cô thở thôi cũng cảm thấy khó khăn. Bộ dạng càu nhàu của cô giống như chú chuột lang nhỏ, Lục Mân Sâm hôn những lọn tóc rơi xuống của cô.

Hắn không phải là thánh nhân, mạnh mẽ, cá tính luôn khắc sâu vào trong xương, thể chất có một không hai khiến hắn đặc biệt yêu thích dáng vẻ chịu đựng của cô, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Nhưng hắn vẫn lớn tuổi hơn Tô Dư rất nhiều.

Ai ai cũng đều tinh mắt thấy rõ nhưng không dám nói, chẳng qua là vì e ngại địa vị của hắn.

Lục Mân Sâm thích chôn mình sâu vào trong cơ thể cô, như vậy thì cô mới thuộc về hắn, là một món quà vô cùng quý giá.

Nhưng nếu gia đình cô vẫn còn thì những chuyện như ngày hôm nay sẽ không xảy ra, lý trí và tinh thần bị tra tấn muốn thổi phồng, hơi thở ích kỷ muốn xâm chiếm lấy cô.

Hắn nói: “Sau này em không được phép làm nũng nữa, đừng quên đó.”

Tô Dư cau mày nói: “Em đang than phiền với chú, không phải là đang làm nũng.”

Lông mi của cô rất dài, giống như một cây quạt nhỏ, lúc ngẩng đầu lên hiện rõ cái cổ thon dài trắng nõn của cô, nhìn bộ dạng nghiêm túc vừa nói không phải đang làm nũng nhưng lại càng giống đang làm nũng hơn.

Hắn không đáp lại lời phàn nàn của cô, cánh tay rắn chắc ôm nhẹ bả vai, nói nhỏ bên tai cô: “Còn mệt không? Cùng nhau ngủ một chút đi.”

Đột nhiên Lục Mân Sâm phóng túng như thế khiến Tô Dư không biết nên nói gì, cô từ từ đặt tay lên cánh tay hắn, do dự nói: “Em định đãi chú một bữa, nhưng bây giờ chưa đủ kinh phí lắm, em có thể ghi nợ được không?”

Cô không xem những thứ Lục Mân Sâm đưa là đồ của mình, Tô Dư chỉ biết rằng bây giờ mình còn không đủ tiền để đãi hắn một bữa, Lục Mân Sâm là người rất kén chọn, giải quyết rắc rối lắm.

Lục Mân Sâm thở dài nói: “Muốn học nấu ăn sao? Khi nào rảnh thì tôi sẽ dạy cho em, đến lúc đó em nấu cho tôi ăn là được.”

Đôi mắt Tô Dư mở to ra nhưng dừng lại một chút, lắc đầu nói với hắn: “Anh Chương không cho phép em làm mấy chuyện nguy hiểm.”

Lục Mân Sâm hỏi: “Em muốn nghe nó hay là nghe bản thân mình? Nếu em đã lớn rồi, vậy thì nên nghe chính mình đi.”

Tô Dư chần chờ chốc lát, cảm thấy hắn nói cũng hợp lý, cô gật đầu nói: “Vậy em nghe chú.”

Tay Lục Mân Sâm dừng một lát, nói: “Em thật là….”

Trước khi hắn nói ra những câu ngọt ngào, Tô Dư đã nghiêng đầu hôn lên gò má Lục Mân Sâm một cái khiến hắn ngây người tại chỗ, cô lại đỏ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra.

Lục Mân Sâm ôm chặt lấy cô.

———————————-

Tối hôm qua Lục Mân Sâm vô duyên vô cớ đẩy lịch trình công việc xuống nửa ngày khiến thư ký hoảng sợ cho rằng hắn bị tấn công, nếu không phải lúc sáng nghe được giọng nói xác nhận lịch trình, trái tim đang treo của thư ký không thể yên tâm được.

Đây có thể là chuyện lần đầu tiên xảy ra trong nhiệm kỳ nhậm chức của thư ký, trước kia dù làm việc gì thì cũng phải sắp xếp từ sớm, ngay cả khi ông nội Lục muốn gặp cũng phải đặt lịch hẹn trước một ngày, chuyện ngày hôm qua xảy ra chính là lần đầu tiên.

Tô Dư lại không biết gì, cô nghĩ hắn thật sự không sao nên cả hai cùng ngủ với nhau một giấc, lúc này Lục Chương gọi điện cho cô.

Khi đó Tô Dư đang nằm trong ngực Lục Mân Sâm, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, lúc nghe được giọng nói của Lục Chương cô còn chưa kịp phản ứng.

“Chưa tỉnh ngủ sao?” Lục Chương nói: “Tối qua em thức khuya phải không? Dậy ăn cơm trưa đi, không ăn là sẽ bị đau dạ dày đấy.”

“….anh Chương?” Tô Dư kinh ngạc tỉnh dậy, khi nhận ra Lục Mân Sâm nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, cô vội vàng nhỏ giọng lại: “Sao anh lại gọi cho em thế, dạo này anh rảnh không?”

Tô Dư từ từ chui ra khỏi ngực Lục Mân Sâm, động tác nhẹ nhàng tựa như lông chim khiến người khác không phát hiện được, khi xuống giường bước chân hơi lảo đảo, cô nửa quỳ trên thảm dựa vào tủ đầu giường, cau mày cố gắng chịu đựng không phát ra âm thanh. Lục Chương bên kia đang nghi ngờ vì sao cô lại đột nhiên nhỏ giọng.

“Không có gì ạ.” Tô Dư đi vòng qua góc tường ngồi trên mặt đất, xoa đầu gối: “Gần đây giọng em không được tốt lắm, bác sĩ đề nghị em không nên nói lớn tiếng.”

“Em lại nói dối anh sao?” Lục Chương nói: “Làm như anh không biết em vậy.”

Trên mặt đất có hơi lạnh, Tô Dư đành nói: “Được rồi anh Chương, bây giờ nghỉ hè rồi nên em không muốn ở trong phòng suốt ngày, bây giờ em đang ngủ ở nhà người ta, lúc nãy chơi mệt nên ngủ một giấc. Anh không cần lo lắng cho em đâu, hai tụi em chơi rất thân với nhau, nhưng mà sao anh lại đột nhiên gọi cho em thế? Lâu rồi mới được nghe giọng của anh đấy, dạo này bận nhiều việc lắm sao anh?”

Câu cuối của cô mang theo một chút phàn nàn, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị Lục Chương vạch trần ra thôi, tốt hơn là nên hỏi sao lâu rồi mới gọi cho cô, Tô Dư cũng muốn hỏi anh từ trước.

Lục Chương dừng một chút nói: “Em đi ra ngoài chơi sao? Nhớ chú ý an toàn đó, anh không có chuyện gì cả nhưng dạo này cũng rất bận rộn. Mấy bữa nay anh toàn ở lại công ty nghỉ ngơi.”

Anh không nói rõ cụ thể là mình đang làm gì, Tô Dư cũng không cưỡng ép hỏi.

“Anh Chương, anh cũng phải chú ý tới thời gian nghỉ ngơi nha.” Tô Dư dựa lưng vào tường nói: “Tâm trạng của anh có vẻ không tốt nhỉ, lại tức giận rồi sao? Anh phải thay đổi tính tình của mình lại đi, chú Lục chỉ có mỗi đứa con trai là anh thôi nên đặt yêu cầu cao cũng là chuyện bình thường. Nhưng chú ấy sẽ không hại anh, nếu anh cảm thấy mệt mỏi thì có thể nghỉ một ngày, ngày mai lại cố gắng tiếp, đừng bởi vì áp lực nhất thời mà gây ảnh hưởng tới cơ thể mình.”

Tính tình của Lục Chương chưa bao giờ tốt, nếu không phải anh thi đủ điểm thì trước kia Tô Dư sợ anh sẽ vì chuyện đánh nhau mà nghỉ học.

Cô luôn luôn dành hết tình cảm cho anh, Lục Chương cười một tiếng, giả bộ nghiêm túc nói: “Anh Chương đây đối xử với em không tốt sao? Sao lại nói tính cách anh hay nóng giận như thế?”

Tô Dư bị anh chọc cười thành tiếng, cô vội vàng che miệng lại sợ đánh thức Lục Mân Sâm. Cô từ từ dời sang bên cạnh một chút, nói: “Anh đối xử với em và bạn gái anh rất tốt, những người khác đều sợ hãi anh. Trước kia ở cô nhi viện thì không nói gì, nhưng bây giờ anh không phải là người bình thường nữa.”

Lục Chương thở dài nói: “Không phải em vẫn ở một mình sao? Nếu mắt em có thể nhìn thấy là tốt rồi, đi đâu anh cũng sẽ mang em theo bên mình, không cần sợ em bị bắt nạt.”

Tô Dư tự hỏi rằng sao chuyện này có thể xảy ra được, bạn gái của anh nhiều vô số kể, hầu như mọi người đều không thích mỗi khi nhìn thấy cô. Tô Dư hy vọng anh sẽ hạnh phúc, không muốn gây phiền cho anh.

Lúc cô định nói thì hơi thở của đàn ông đập vào mặt, một đôi tay rắn chắn ôm cô từ dưới đất lên, cơ thể Tô Dư cứng đờ không nói được lời nào.

Lục Chương không phát hiện ra, vẫn đùa giỡn nói chuyện dạo gần đây xảy ra với cô.

Tô Dư cứng ngắc nói với anh: “Vậy sao? Nhưng anh Chương cũng rất lợi hại lắm đó, anh giải quyết hết mọi chuyện rồi.”

Lục Chương kỳ lạ hỏi: “Em sao thế? Giọng nói nghe kỳ vậy.”

“Bạn em tới đó mà.” Tô Dư cố gắng làm giọng mình bình tĩnh lại: “Em gọi lại cho anh sau nha, anh đừng để cơ thể mình mệt mỏi quá, em cúp đây.”

Động tác của cô rất nhanh chóng, cố gắng để không để mình tỏ ra kỳ lạ, nhưng cô vẫn sợ hãi khi đối mặt với Lục Mân Sâm bây giờ.

Tô Dư nghĩ rằng cô và Lục Chương nói chuyện điện thoại với nhau thôi, không thể nào làm phiền tới cuộc sống của anh ấy được. Vậy sao Lục Mân Sâm lại tức giận?

Cô cắn môi dò xét hỏi: “Chú Lục giận sao ạ?”

“Tôi tức giận làm gì, trên đất đang lạnh.” Lục Mân Sâm thả cô xuống ghế sofa: “Thằng nhóc em dạy gần đây đang làm phẫu thuật, tạm thời em không cần đi qua đó. Tôi sẽ kêu trợ lý Nguyên giới thiệu người khác cho em.”

Tô Dư sững sờ siết chặt quần áo hắn, cô vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ, dù sao em cũng đang rảnh.”

Trong đầu cô đang nghĩ thôi toang rồi, trông Lục Mân Sâm không vui lắm.

“Tô Dư.”

Hắn đột nhiên gọi tên cô, cơ thể Tô Dư lập tức ngồi thẳng dậy: “Chú Lục cứ nói đi.”

“Muốn sinh con cho tôi sao?”

——————————

Sau khi bị Tô Dư cúp máy, Lục Chương quăng điện thoại lên trên bàn, nhìn vẻ mặt có vẻ đang rất phiền não.

Đàn chị đưa cơm trưa cho anh lắc đầu nói: “Cô Tô cúp máy dứt khoát thật, Lục Chương này, em lại chọc người nhà giận sao?”

Anh tựa lưng vào ghế, thuận miện nói: “Cùng lắm thì Tô Dư chỉ phàn nàn dạo này tôi không gọi cho cô ấy thôi, cô ấy ngoan ngoãn như vậy nên sẽ không giận lâu đâu.”

Đàn chị nói đùa: “Nhìn em có vẻ không dám lại gần với cô ấy đấy, mặc dù em nói chờ khi nào đôi mắt cô ấy nhìn thấy thì sẽ đón về bên cạnh mình, nhưng trông em có vẻ sợ nhìn thấy cô ấy nhỉ. Chẳng lẽ đôi mắt của cô Tô không thấy được gì là có liên quan tới em sao?”

“Xin lỗi chị, bây giờ tôi không muốn nói.” Lục Chương cầm bản hợp đồng toàn chữ tiếng Anh trên bàn lên: “Nếu chị không còn chuyện gì nữa thì về nhà đi, đứa nhỏ cần người chăm sóc.”

Lục Chương đối xử rất tốt với thằng bé kia, anh cảm thấy thằng bé đó giống mình khi còn nhỏ.

Đàn chị bây giờ là người tình riêng của anh, có lẽ nên nói là mối quan hệ khác, đơn giản và thuần túy hơn.

Duyên của anh với những người phụ nữ rất tốt, đúng y như Tô Dư đã dự đoán. Không thể phủ nhận rằng vẻ bề ngoài của anh rất đẹp trai, năng lượng của tuổi trẻ cũng là mị lực hấp dẫn khác người, bộ dạng ghen tuông đánh nhau lung tung khiến lòng người rung động.

Tô Dư không biết, cũng chưa từng tìm hiểu qua.