Không Thể Không Yêu Ta

Chương 31




Thanh tỉnh

Tuy biết hắn có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại, nhưng ta lại không hề nghĩ hắn sẽ tỉnh dậy trước ta, để bây giờ ta phải đối mặt với tình huống này.

“Ngươi là ai? Đây là nơi nào?” Cảm giác bản thân được ôm xuống cây, được dịu dàng đặt lên mặt đất, sau lưng có hơi ấm xuyên qua y phục, hai tay bị một cánh tay lớn khống chế ở sau lưng, một cánh tay khác thì kéo ta vào ***g ngực ấm áp, cánh tay lưu luyến trên gương mặt ta, bên tai là giọng nói thanh thoát tràn đầy từ tính, còn mang theo chút dụ hoặc và quả quyết.

Ta hiểu khá rõ bàn tay nhẹ nhàng trượt qua môi ta có bao nhiêu sức mạnh, tối qua ta đã biết phần tử nguy hiểm sau lưng này có lực bạo phát mạnh bao nhiêu, bàn tay nhìn thì như vô hại này lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ ta.

“Ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi hiểu rõ bản thân mình là ai là được rồi.” Người mất ký ức đáng ra sẽ không có tâm phòng bị cẩn trọng như thế này chứ? Ta ngoan ngoãn dựa vào ***g ngực sau lưng, không dám có chút hành vi giãy dụa.

“Trả lời vấn đề của ta, ta không thích lặp lại.” Ngữ khí bình tĩnh thản nhiên nói rõ người này rất tự tin, ngạo khí, lại là một gia hỏa có thân phận không đơn giản. Chỉ có dưới hoàn cảnh đặc biệt mới có thể bồi dưỡng ra được tính cách và khí thế này.

“Ta tên là Vô Tịch, nơi này là giao giới của Lâu Tây, Lãng Ca và Phụng Duyệt.” Thuận theo ý nguyện của hắn trả lời vấn đề, ta không có chọn lựa nào tốt hơn. Nếu không phải ta xác định rõ thời gian khống chế năng lực chỉ có năm phút của mình không thể làm gì được hắn, thì ta sẽ không ngoan ngoãn như thế.

“Là ngươi cứu ta?” Thả hai tay bị bẻ ra sau lưng của ta ra, hắn tựa hồ đã xác định rằng ta vô hại.

Ta nhảy dựng lên, móc thanh trường kiếm ‘Thanh Âm’ không vỏ ra khỏi chiếc nhẫn rồi quay người chỉ thẳng vào cổ họng hắn, “Ta có thể cứu ngươi, tự nhiên có biện pháp thu cái mạng đó lại!” Ta thật sự rất ghét cái loại gia hỏa chuyện gì cũng tự cho rằng mình đúng, Long Vô Dạ như thế, Tuyết Vô Tình như thế, tên mắt xanh lam kia như thế, gia hỏa trước mặt chỉ còn sót lại nửa cái mạng cũng như thế, sao mấy tên này không ngoan ngoãn ở nhà ăn ngon chờ chết đi, cứ thích đến khắp nơi quậy phá làm chi?

Có lẽ là ta một chút sát khí cũng không có, có lẽ là tự ta cảm thấy chột dạ, hắn không có hành động quá khích gì, chỉ là tĩnh lặng dựa nghiêng ở đó, nhãn thần đạm nhạt nhìn ta.

“Thật vô vị, sáng sớm không để yên cho người ta ngủ!” Múa kiếm một cái, rồi ném Thanh Âm ra một bên, ta quay người đi về phía thủy đàm trầm xuống, y phục bị ướt đối với ta hiện tại mà nói, một chút lực cản cũng không có, tùy tiện bắt lấy hai con cá, ta thò đầu ra khỏi nước, thấy hắn vẫn ở yên đó không động, ta dùng sức ném cá qua. “Nếu ngươi đã khỏi rồi, thì tự mình xử lý đi!”

Nói thật, hắn có lẽ là gia hỏa rất lợi hại, trên người bị thương nhiều như vậy, nhưng trừ một kiếm rõ ràng là do bị đánh lén ra, còn lại đều chỉ là vết thương ngoài da nhàn nhạt, vết kiếm chí mạng đó, cũng trong lúc cấp bách tránh được nơi nguy hại nhất, cũng khéo léo tiêu trừ đi một phần lực đạo, không có chỗ nào bị thương nặng tới mức không thể phục hồi.

Còn bảy ngày, không biết Tư Nại Khắc ra sao rồi, Long Diệm Mã Vương cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ, nhưng ngay cả Tư Nại Khắc cũng phải cần thời gian dài như thế, có thể thấy đó không phải là chuyện đơn giản.

Nhức đầu quá! Làm sao mà sống hòa bình với tên gia hỏa tính khí cổ quái này đây?

Lại ngâm mình trong nước thêm một chặp, thật sự không có biện pháp, mới bất đắc dĩ leo lên bờ.

Hắn chuyên tâm xử lý hai con cá đó, thật nhìn không ra một người tôn quý không ai sánh bằng như hắn cư nhiên còn biết nướng cá?

“Ta bị dòng thác đẩy xuống đây phải không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.

“Ân.” Không muốn quá để ý tới hắn, ta vẫn còn bực bội hành động ngu xuẩn vừa rồi của hắn.

“Vừa rồi, xin lỗi.”

Di? Ta quái dị ngẩng đầu lên, vừa khéo đụng phải cặp mắt xanh bích của hắn.

“Ngươi chừng nào thì đi?” Cảm thấy hắn muốn cười đối với sự quái dị của ta, ta quay mặt đi, thản nhiên hỏi.

“Ngươi……. đang đuổi ta đi sao?” Hắn lộ ra biểu tình có chút ủy khuất.

Ta không mở miệng, vì đó là sự thật.

“Trong mảnh rừng đó, là ngươi làm phải không?” Nghi hoặc suy nghĩ một lát, ta mới hiểu rõ hắn đang nói tới thành quả luyện tập của ta, không ngờ chỉ mới một lúc, hắn đã dạo quanh khắp nơi rồi, nơi đó tuy không cách quá xa nơi này, nhưng cũng tuyệt đối không gần.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Ta phòng bị nhìn hắn.

“Nếu như có thể, ta có thể mời ngươi làm bảo tiêu tạm thời của ta hay không? Với vết thương hiện tại ta không thể động thủ với người khác, nhưng ta cần tìm được người của ta.”

Lạy ngươi đó, chỉ dựa vào sức mạnh duy trì được năm phút của ta sao?

Ngay cả chuyện có còn ai muốn ám toán ngươi không còn không biết, ta nào dám ở cạnh ngươi chứ?

Vạn nhất lại bị ám toán thêm mấy lần, chỉ sợ đợi đến khi Tư Nại Khắc trở lại thì chỉ có thể thu thập di thể của ta thôi!

Nhìn ra được ta đang do dự, hắn nhẹ thở dài, “Sẽ không lâu lắm đâu, bọn họ sẽ nương theo thủy lưu để tìm ta, chỉ cần hội họp với họ thì sẽ an toàn.”

Bọn họ? Thủ hạ của ngươi sẽ tìm tới, người hạ thủ ở sau lưng ngươi không phải cũng tới luôn chứ?

“Vết thương sau lưng ngươi……. người đó còn sống không?” Trước tiên cứ làm rõ rồi nói.

Trong thoáng chốc, màu mắt của hắn trở nên tối đi, tử quang âm u mang theo khí tức thị huyết. Ta không khỏi run rẩy một chút.

“Đương nhiên đã chết rồi. Có gan làm vậy, thì nên có sẵn giác ngộ rồi. Hắn cho rằng ta trúng độc, lại chịu một kiếm của hắn thì không thể sống nổi, đáng tiếc hắn đắc ý quá sớm, bị ta một kiếm xuyên tim.”

“Vậy thì tốt.” Tuy là ban ngày, ta vẫn cảm thấy từng cỗ hàn ý.

“Có thể không? Có lẽ chỉ cần hai ba ngày thôi.” Âm ảnh đáng sợ khủng bố trong con mắt đó tan đi, hắn có chút lo lắng hỏi.

“Được thôi.” Ta nghe thấy tiếng trả lời trầm thấp của mình.

Đáng chết! Rõ ràng là nên cự tuyệt! ! !

“Cảm tạ!” Hắn lộ ra nụ cười rất dịu dàng, từ từ, không mang theo chút cảm giác uy hiếp nào lại gần, sau đó……….

Một nụ hôn mềm mại, rơi trên môi ta.