Không Thể Không Yêu Ta

Chương 45




Ngăn cản

Trời a!

Ta chấn kinh nhìn cảnh tượng trước mặt, tay chân lạnh băng, không biết nên phản ứng thế nào!

Nếu như nói mây đen trước đó chỉ là vừa dâng lên, tình hình hiện tại chỉ có thể dùng cách hình dung ‘trời gần như sắp sập xuống rồi’ thôi! Tầng mây đen kịt và xám bạc tách ra tạo thành một cái chén ụp khổng lồ, chặt chẽ kín kẽ che lấp mấy dặm bầu trời trên đầu ta, thuận theo mép viền của cái đám mây hình chén này nhìn ra xa, lại có thể quái dị thấy được bầu trời vẫn trong xanh như cũ!

Mà lúc này, mảnh trong xanh xa xôi đó, trừ việc cười nhạo những nhân loại chúng ta nhỏ bé thế nào dưới sức mạnh của thiên nhiên, căn bản không thể đem chút an ủi nào cho những ngư dân này!

Trong gió bão còn kèm theo những hạt mưa lớn như hạt đậu, từng hạt mượn sức mạnh của gió, tạt lên mặt lại có uy lực như hòn đá nhỏ!

Khi ở trên đảo của Phụng Túc, biển cả bình lặng không sóng gió đó, lúc này tựa như đã điên cuồng, dưới sự bạo ngược của gió bão, tung ra từng hàng sóng lớn! Chuỗi thuyền đánh cá đó không biết đã bị tưới bao nhiêu nước biển, chỉ là nương theo ngọn sóng dâng cao mà bị đẩy lên, sau đó lại bị ngọn sóng hạ xuống mà bị vứt lên mặt biển!

Cũng may những thuyền đánh cá này đều không có căng buồm lên, nếu không…..

Ta cố gắng bảo trì tư thế đầu thò lên mặt biển, chỉ có những ai đã chân chính thử nghiệm qua bão tố trên biển mới biết được chuyện này có bao nhiêu khó khăn!

Mắt thấy những con thuyền đánh cá đó có thể bị sóng lớn nhấn chìm, ta càng kinh sợ nhìn cơn gió đã hình thành lốc xoáy, mà mặt biển vì lốc xoáy đó mà từ từ tạo nên….. xoáy nước!

Trời a! Ta trầm sâu xuống biển, nỗ lực bình tĩnh nhịp tim của mình, đã từng thấy cảnh tượng này vô số lần trong phim ảnh, bây giờ khi đích thân thể nghiệm, lại đáng sợ như thế!

Làm sao đây? Có cần cứu bọn họ không?

Ta có năng lực đó sao?

Nhìn bọn họ cố gắng điều chỉnh phương hướng của con thuyền, ráng nhanh hết mức có thể để tới được đảo Cách Lạc Nhĩ, nhưng nỗ lực vất vả lại dễ dàng bị con sóng lớn đánh tan.

Lốc xoáy và xoáy nước đang đuổi theo sau lưng, trước mặt rõ ràng đã nhìn thấy hòn đảo cát trắng nhưng làm sao cũng không thể với tới, loại công toi như thế, không chút trợ giúp, tuyệt vọng như thế….

Bọn họ…. chắc đều có thân nhân hoặc người yêu đợi chờ bọn họ trở về đi?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm, ta biết ta đã hạ quyết tâm rồi.

Khi không thể có hạnh phúc, ít nhất…. bảo hộ cho những người đã có hạnh phúc đi…..

Khi không thể có hạnh phúc, đã có thể làm như thế, hiện tại ta đã có hạnh phúc, thì sao lại không làm được chứ?

Lại lần nữa trầm vào nước, ta nhanh chóng bơi tới đội thuyền, muốn trước khi lốc xoáy đuổi tới chỗ bọn họ thì phải cản lốc xoáy lại.

Đáng tiếc đã trễ một bước, y phục quá mức rộng rãi trên người sau khi bị thấm ướt gây trở lực cho ta không ít, trước đây khi trầm vào trong nước cũng không gấp gáp thời gian, bây giờ khi thời gian đang gấp rút, ta đột nhiên hoài niệm chiếc quần bơi lội ngắn ngủn đơn giản đó!

Chiếc thuyền cuối cùng đó___ cũng chính là chiếc thuyền mà ta đã ở trên đó, đã bị cuốn vào vòng ngoài của xoáy nước, mấy người nhảy lên đầu thuyền, dùng dây thừng thô to cố định mình trên thân thuyền, nỗ lực khống chế phương hướng của thuyền, cố gắng kéo dài thời gian, mà hai người khác trong số đó dùng dây thừng một đầu buột vào cạnh thuyền, một đầu buột vào thắt lưng mình, ở đuôi thuyền nỗ lực huơ kiếm, họ đang cố gắng cắt đứt móc sắt của chiếc thuyền phía trước cố định lên đây!

Bầu trời âm trầm hạn chế phạm vi thị lực của họ, hạt mưa vỗ lốp bốp trên mặt càng có hiệu quả che giấu đi tầm nhìn của họ! Hạt mưa bắn vào mắt đau không thể tả, nhưng nếu nhắm mắt lại tránh mưa, thì lại không nhìn thấy gì nữa!

Họ mù quáng lục tìm trong ký ức vị trí của móc sắt mà quơ trường kiếm, nhưng dây thừng ở thắt lưng không tính đúng độ dài lại cản trở bước chân của họ.

Không muốn cùng chết sao?

Cho dù biết rõ chỉ có một con đường chết, cũng muốn để cho đồng bạn có hy vọng sống tiếp sao?

Người như vậy, ít nhất cũng sẽ không phải là người xấu đi?

Cho nên, chuyện mà ta làm, ít nhất cũng sẽ xứng đáng chứ?

Chỉ là không biết ta sẽ phải trả cái giá thế nào!

Ta nhàn nhạt cười, thao túng nước đang bao quanh thân thể, trong ánh mắt chấn kinh của bọn họ mà từ từ dâng lên trên mặt nước, ổn định đứng trên mặt biển sóng lớn cuộn trào!

Đưa hai tay ra, ta nỗ lực tập trung tinh thần, dùng tất cả sức lực, đem nước mưa và nước biển đang xoay quanh viền xoáy nước hòa lẫn vào nhau tạo thành lá chắn, như một tấm màn nước trong suốt, cắt đứt lực hấp dẫn của lốc xoáy và xoáy nước đối với đội thuyền sau lưng ta.

Trên mặt biển xuất hiện một màn không thể tin nổi!

Màn nước trong suốt đó dần dần hướng lên trên kéo dài ra hai bên trái phải, cuối cùng hình thành một vòng cung, đem đội thuyền và tiểu đảo sau lưng ta toàn bộ bao bọc lấy, bên trong và ngoài lá chắn hình thành hai thế giới bất đồng.

Trong lá chắn, mặt biển bình lặng, sóng biển lăn tăn đã không thể ngăn cản đội thuyền tiến vào bờ.

Ngoài lá chắn, vẫn là sóng lớn ngập trời, cuồng phong hoành hành, mưa bão dâng cao!

Năm mươi mét…. bốn mươi mét…. ba mươi mét….. ta nương theo khoảng cách của đội thuyền và bờ biển đảo dần lui về, bảo trì khoảng cách giữa ta cùng đội thuyền, dần dần thu nhỏ phạm vi của lá chắn.

Đau đớn bén ngót trong đầu đúng giờ sau ba phút ập đến báo danh, toàn thân ta chấn động, lá chắn màn nước lay động một chút, thu nhỏ lại hẳn một vòng!

Hai mươi mét…. mười lăm mét….. đã không được rồi, ý thức của ta bắt đầu mơ hồ, không được, không thể từ bỏ, kiên trì thêm một chút! Như có cặp mắt ở sau đầu, cảm ứng rõ ràng đối với nước của ta nói cho ta biết đội thuyền cách bờ biển không còn xa nữa!

Mười mét…. tám mét…. sáu mét…. bốn mét….. chiếc thuyền đầu tiên đã có người nhảy xuống nước, bắt đầu giúp đỡ người của thuyền khác nhanh chóng lên bờ để có thể gắng sức kéo thuyền cố định ở nơi không thể bị sóng biển ảnh hưởng tới…..

Thật sự là chống không nổi nữa rồi…….

Khi cách bờ biển còn hai ba chục mét, ta rơi thẳng vào trong nước, lá chắn màn nước an toàn đó gần như đồng thời tan vỡ, cảnh tượng kỳ tích hai thế giới khác nhau cũng theo đó biến mất, gió lớn, sóng to, mưa bão vẫn tuân theo quy luật tự nhiên mà tiếp tục tàn phá.

Nhưng ít nhất những người đó chắc đã an toàn rồi đi?

Quá độ tiêu hao thể lực khiến ta không còn chút sức lực cho dù chỉ là để suy nghĩ, ngay cả chớp mắt cũng là một việc quá xa xỉ.

Dòng nhiệt lực trong nội thể đáng lý ra phải bắt đầu bảo trì hơi thở cho ta lại không có chút động tác, tựa hồ đã tiêu thất, nước biển tứ phía vốn không có bất cứ uy hiếp nào với ta tựa hồ đã tìm ra nhược điểm của ta, điên cuồng đè ta xuống, tràn vào khoang miệng và mũi của ta, phổi dường như sắp nứt ra.

Có chút…. hối hận…. rồi nhỉ, ta trước khi mất đi ý thức mơ hồ nghĩ, ít nhất…. chắc…. nên nói….. tạm biệt…. Long Diệm.

Trong mông lung, tựa hồ có ánh sáng ấm áp tản ra trên mặt ta, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, lại thấy cặp mắt lục ấm áp mang theo ý cười___ Tư Nại Khắc!

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?” Tư Nại Khắc nhàn nhạt cười, trên mặt vĩnh viễn là tình tự không có dao động gì quá lớn.

“Ta đang nằm mơ sao?” Ta đem tầm nhìn dịch khỏi gương mặt của Tư Nại Khắc, “Thủy tinh cung thật xinh đẹp!”

“Đừng ngốc nữa! Nhanh đứng dậy.” Tư Nại Khắc buồn cười nhìn phản ứng của ta, một tay kéo lấy tay ta, kéo nửa thân dưới mềm nhũn của ta lên.

“Di? Là thật!” Xúc cảm chân thật trên tay khiến ta đại kinh, sau đó bổ nhào vào lòng Tư Nại Khắc, “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng tìm được ngươi! Ngươi không biết ta….” Tía lia không nghỉ lải nhải bên tai Tư Nại Khắc nửa ngày, ta cuối cùng bồi thêm một câu, “Đều tại ngươi lần trước không nói rõ các ngươi rốt cuộc ở đâu!”

“Nói xong rồi?” Tư Nại Khắc cười khổ một cái, nhìn ta lười biếng trong lòng hắn, dứt khoát ôm ta, đi ra ngoài.

“Nói xong rồi.” Ta thỏa mãn thở dài, đưa tay ôm quanh cổ hắn.

“Ngươi nói xong rồi, vậy đến phiên ta nói: Đầu tiên cần nói rõ một điểm, là ta và Long Diệm tìm được ngươi, chứ không phải là ngươi tìm được chúng ta. Điểm thứ hai, ngươi đã hôn mê gần hai mươi ngày rồi, ngươi cho rằng chỉ là ngủ một giấc thôi sao? Thứ ba, Long Diệm… hiện tại đang cần ngươi.”

“Hai mươi ngày? Đó chính là nói, nó…..” Ta kinh ngạc, có chút hoang mang hỏi.

“Đúng, sự biến chất của nó ta đã không thể giúp đỡ gì được nữa, tiếp theo….” Tư Nại Khắc mang theo thâm ý nhìn ta một cái, khiến ta vô cớ thấy lạnh sóng lưng, “Chỉ có thể xem ngươi có thể vì nó làm được đến mức độ nào.”

Không biết có phải là ảo giác không, ta cảm thấy Long Diệm trong lòng Tư Nại Khắc còn quan trọng hơn ta.

Vội vàng lắc đầu, vẫy bỏ ý nghĩ kỳ lạ, cân nhắc ý tứ của Tư Nại Khắc, ta có thể vì Long Diệm làm được đến mức độ nào? Sự biến chất của nó, cần ta giúp đỡ cái gì sao? Ta có thể giúp nó cái gì? Làm được đến mức độ gì? Câu nói này…. có chút…. ái muội a….

“Đợi đã!” Ta đột nhiên giãy dụa, nhảy khỏi vòng tay Tư Nại Khắc, “Phụng Túc và Li Thiển thế nào rồi?”

Thấy ta dừng chân, Tư Nại Khắc kéo ta tiếp tục đi, vừa trả lời vấn đề của ta:

“Ngư dân được ngươi cứu trở về tuyên truyền ngươi là ‘thần tích’, ca ca của Phụng Túc đoạt vị không thành, lén lút chạy mất, Phụng Túc đã tìm kiếm ngươi ở vùng biển gần đây tròn mười chín ngày. Còn về Li Thiển….” Tư Nại Khắc do dự một chút, khiến lòng ta phát lạnh, “Khi giúp ngươi chạy thoát đã bị thương, vốn là không có chuyện gì, chỉ cần hắn chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng hắn nghe nói ngươi rơi xuống biển, trước hết là nhảy dựng lên đánh cho Phụng Túc và lão gia tử của hắn một trận, sau đó cùng Phụng Túc liên tục đi tìm ngươi, cho nên rất tiều tụy, vì thể lực hao hụt quá lợi hại, đã ngất xỉu bảy, tám lần rồi, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.”

“Ngươi…. ngươi…. ngươi không thể cho bọn họ biết ta không có chuyện gì sao?” Ta vừa tức vừa gấp, không biết nên nói cái gì cho tốt, “Ta đã mượn danh nghĩa của thần long đại nhân nói cho bọn họ rồi!” Đối với trách cứ của ta, Tư Nại Khắc có chút không vui, “Là bọn họ tự mình thích lo lắng, luôn muốn tìm được ngươi trước rồi nói sau, Long Diệm đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ta đương nhiên không thể bỏ nó lại không quản, chạy đi an ủi hai tên ngốc không thể bảo vệ được ngươi!”

“Xin….. xin lỗi.” Ta cũng cảm thấy ngữ khí của mình quá xúc động, chỉ đành buồn bực cáo lỗi.

“Không cần, ngươi nhanh đi gặp Long Diệm đi! Đợi khi sự biến chất của nó hoàn thành, ngươi lập tức có thể đi tìm hai tên ngu xuẩn kia!” Than thở, Tư Nại Khắc bất đắc dĩ kéo ta tiếp tục đi, hắn trước giờ chưa từng chân chính tức giận với ta, dù sao bản thân hắn trước giờ cũng không có bảo vệ tốt cho ta, vậy mà hắn còn nói làm bảo tiêu của ta ba tháng nữa! Nhưng xảy ra chuyện của Long Diệm, cũng là việc bất đắc dĩ…..

Nơi đây là thế giới thủy tinh chân chính. Đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, trắng, đen….

Trong suốt, bán trong suốt, không trong suốt….

Màu đậm, màu nhạt……

Thủy tinh mỹ lệ vô số đủ mọi hình dạng tạo thành cung điện rộng lớn dưới đất, nhìn lên trên thậm chí có thể thấy được các chủng loại cá đang bơi lội…..

Đi trong cung điện này, cảm giác lớn nhất, chắc là nhẹ nhõm đi? Tuy không nói được là tại sao, nhưng cảm giác tự nhiên lại giống như sắp sửa trôi đi so với ở trên đại lục hoặc trong nước hoàn toàn bất đồng, nói thế nào đây?

Chỉ cảm thấy thân thể giống như lâng lâng không gì bằng, cứ như chân hơi dụng lực cũng có thể bay lên.

Tư Nại Khắc không nói thêm gì, chỉ là kéo ta đi tới trước, nhưng càng đi tới, cảm giác trôi nổi đó càng rõ ràng.

“Đến rồi.” Tư Nại Khắc dừng lại sau một ngã rẽ, biểu thị ta một mình tiến vào.

Trước mặt là cánh cửa đang mở rộng, tình cảnh bên trong khiến ta mở to miệng.

Đây là một căn phòng trống trãi rất rộng lớn, mắt người có thể thấy từng hạt phát quang nhỏ bé vô cùng đang trôi nổi tứ phía, đưa tay ra nhưng lại không bắt được cái gì, chính giữa căn phòng có một vật thể dạng kén trong suốt màu lửa đỏ đứng thẳng cao hơn hai mét.

Trong cái kén đó có một người, không, nên nói nửa người trên của hắn là người, nửa người dưới lại vẫn bảo trì thân thể của ngựa.

Trong cái kén trong suốt mà hắn đang đứng, có càng nhiều hạt phát quang ẩm ướt….. chắc là trong dịch thể đi?

Tuy gương mặt với mái tóc ngắn đỏ như lửa đó ta chưa từng gặp qua, nhưng nếu như ta còn nghi ngờ thân phận của hắn, tính ra ta không ngốc cũng là kẻ ngu.

“Long Diệm!” Ta chạy tới, nhưng vật hình kén trong suốt mỏng manh đó lại ngăn cản cánh tay hướng tới thiếu niên đó của ta.

Có lẽ là do nghe thấy âm thanh của ta, thiếu niên cúi đầu như đang ngủ đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mắt của hắn….. mắt của nhưng sao lại là màu lửa đỏ? Là do tầng kén lửa đỏ trong suốt mỏng manh này làm ta nhìn lầm sao?

“Y Ân? Ngươi cuối cùng cũng đến rồi….” Thấp giọng nhẹ nhàng như chiếc lông vũ sượt qua tai ta, ta chịu không được run rẩy một chút.

“Long Diệm, ngươi có gấp gáp không? Ngươi cần ta làm cái gì không? Ta làm gì mới có thể giúp ngươi?” Ta cấp thiết hỏi, muốn kéo hắn ra khỏi cái kén này. Nhưng tính đàn hồi của tầng mỏng trong suốt này quá tốt, ta làm sao cũng không thể đập bể nó.

“Không tác dụng đâu….” Cặp mắt to đỏ lửa đó nhìn chăm chăm lấy ta, thấp giọng than thở nói bên tai ta:

“Ta đã không thể chống đỡ được nữa, trước khi ta rời khỏi, có thể nhìn thấy ngươi đã là đủ rồi….”

Hắn vừa nói vừa đưa tay ra, cách một tầng màn mỏng trong suốt dẻo dai giao thoa ngón tay với ta.

“Cái gì mà không thể chống đỡ nổi nữa? Cái gì mà rời khỏi?” Trong tim chua xót kỳ lạ, ta cố gắng lắc đầu, “Ngươi đang nói bậy cái gì!”

“Hắn không thể hoàn thành biến chất, chỉ có thể hồn phi phách tán…… đáng tiếc, hắn là đồng loại duy nhất mà ta gặp được sau bao nhiêu năm như thế, thật sự không muốn nhìn hắn chết.”

Tư Nại Khắc không biết lúc nào đã tới cạnh ta, trong miệng thì nói là đáng tiếc, nhưng một chút cũng không nhìn ra biểu tình đáng tiếc gì cả.

“Cái gì?” Chấn kinh nhìn thiếu niên trước mắt tràn đầy bất đắc dĩ, ta cảm thấy rất đau lòng!

“Không được! Không được! Không được! Ngươi nhất định phải hoàn thành biến chất! Ta có thể giúp ngươi cái gì? Ngươi nói a! Ngươi nhanh nói a!” Ta khẩn trương hô lớn, lại thấy được trong mắt thiếu niên xẹt qua chút kỳ vọng, “Y Ân, ngươi nguyện ý nói ngươi yêu ta không?”

Cái gì? Ta nhất thời ngốc lăng.

Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên dần dần lạc lõng, ta lập tức nói, “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi! Nhớ không? Câu đầu tiên ta nói với ngươi, ‘đừng gấp, đừng gấp, ngươi muốn về nhà đúng không? Thảo nguyên Lâu Tây, là nơi rất tốt. Ta đưa ngươi về nhà được không? Ta sẽ thả ngươi đi, người nhà của ngươi cũng đang đợi ngươi phải không?’ Đúng không? Đúng không? Ta nói như thế đúng không? Có lẽ sau khi ngươi biến chất không thể trở về bên cạnh người thân của mình, nhưng ta sẽ luôn ở bên người, ta cam đoan, ta cam đoan!”

Kỳ quái, ta sao lại nhớ rõ ràng lời nói lúc đó với hắn vậy?

“Ngươi thật sự yêu ta sao?” Thiếu niên hơi kinh ngạc một chút, chậm rãi lắc đầu, sau đó chớp cặp mắt yêu dị màu đỏ nhẹ nhàng nói, “Y Ân, cho dù ngươi không yêu ta, ít nhất làm được cam đoan hiện tại của ngươi, có thể không?”

“Cam đoan?” Ta lập tức gật đầu, “Ta cam đoan, ta cam đoan ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!”

“Được, ta tin tường lời cam đoan của ngươi!” Thiếu niên đột nhiên hung hăng đẩy ta ra, “Vì cam đoan của ngươi, ta sẽ nỗ lực một lần cuối cùng! Ta dùng hai ngày còn lại vốn dùng để được ở bên ngươi đánh cược cho lần nỗ lực này, ngươi phải đợi ta!”

Ta bị hung hăng đẩy ra rơi vào trong lòng Tư Nại Khắc, chấn kinh nhìn thiếu niên bị ánh sáng đỏ bao chặt lấy.