Không Thể Không Yêu

Chương 17




Hơn 12 giờ sau không có phản hồi gì từ chính phủ lâm thời, tiền tuyến lại có tin tức truyền về là quân chính phủ đang tấn công quân vũ trang, hiện đang giao tranh kịch liệt. Bực tức, Trát Phi lệnh cho Bố Quả đưa 7 con tin vào phòng thẩm vấn, đồng thời chuẩn bị sẵn máy ghi hình. 7 con tin xếp thành hàng tại đó, hắn gằn giọng nói: “Rất tiếc khi phải thông báo với các người tin này, chính phủ đã bỏ mặc các người”. Mọi người nghe nói xong đều sợ ngây người, phóng viên người Anh và hai người phi công đều theo bản năng hét lên: “Như vậy không công bằng, bọn tôi đâu có làm gì sai, các người không thể đối xử với chúng tôi như vậy được”.

Bố Quả tỏ vẻ tiếc hận nói: “Đây là lỗi của chính phủ, các người tới đây để giúp chính phủ mà bọn họ cuối cùng cũng bỏ mặc các người”. Hắn dừng một lúc rồi nói thêm: “Chúng ta cũng sẽ co các người một cơ hội cuối, đứng trước máy ghi hình cầu xin chính phủ cứu mạng các người lần nữa, có di nguyện gì muốn nói thì cũng nói luôn đi”. Người đàn ông người Anh và người Malai đều nhũn ra như bún, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, hai tay ôm trước ngực hết lời cầu xin bọn họ gia ân. Ba người hộ sỹ ôm nhau khóc rống lên, chỉ có Khả Hoan tái mặt đứng sững tại chỗ, một giọt nước mắt cũng không rơi. Đầu óc cô lúc này đang trống rỗng, quên cả khóc lóc, rồi cô bỗng nhiên chìm trong bóng tối hắc ám, không có cảm giác gì nữa. Tạp Trát Nhân theo dõi từng cử chỉ của cô từ khi bước vào phòng, nhìn cảnh cô ngất xỉu trên mặt đất sau lại bị binh lính kéo ra ngòai, trong mắt hắn xẹt lên tia quỷ dị. Nếu bây giờ hắn đề nghị thả cô ra thì chắc chắn cô sẽ đồng ý ngay nhưng đáng tiếc là băng ghi hình đã phát đi rồi, hắn không thể nào thả cô đi nữa.

Khả Hoan mở to mắt, cô đang nằm trên sàn nhà khô cứng, bẩn thỉu, hóa ra mình đã được đưa trở lại nhà giam. Khả Hoan vừa ngồi đậy đã thấy mấy cô gái ở phòng giam đối diện đang bị lột áo dài trắng bên ngoài ra, cô không khỏi rét run vì cô biết các cô đang chuẩn bị đem đi hành hình.

Cô không dám tin là mình cách cửa tử không còn bao xa, cô vẫn còn trẻ lắm, còn bao nhiêu việc chưa kịp làm đã phải bỏ mạng như thế này sao? Nếu giờ cô còn ở trong nước, tương lai cô hẳn là sáng láng vì cô đang là một bs rất giỏi giang, trẻ tuổi. Cuộc sống cơm áo đầy đủ, muôn màu muôn vẻ là thế, vậy mà cô không dưng chạy tới nơi này để rồi cuối cùng lại rơi vào cuộc sống tù hãm. Tất cả hi vọng về tương lai bỗng dưng trong một phút bị tan biến thành bọt biển, cô chắc chắn sẽ bị giết tại nơi quỷ quái này, đến giờ cô mới thấm nỗi đau thất tình trước kia chả là gì cả so với tình cảnh trớ trêu của cô lúc này. Cô vừa nghĩ vừa rơi lệ, hóa ra mình đã sai lầm rồi, cuộc sống có nhiều điều tốt đẹp vậy mà cô lại bỏ lỡ, giờ có muốn cùng không còn cơ hội. Lúc nãy vì cô ngất xỉu tại trận nên trong số các con tin cô là người duy nhất không để lại di ngôn. Đoạn di ngôn của các con tin nhanh chóng được cắt dán thành băng hình và gửi đến chính phủ lâm thời cùng với định hạn trong vòng 4 giờ phải có câu trả lời cho tổ chức. Chính phủ lâm thời dường như không xúc động mà còn công khai tuyên bố cho quân phiến loạn cơ hội cuối cùng để trả lại tự do cho các con tin, nếu không chính phủ sẽ không khoan nhượng, sẽ dùng mọi sức mạnh quân sự để đàn áp quân phiến loạn.

Tạp Trát Nhân cười lạnh, đến phút này rồi mà chính phủ vẫn đòi đứng thế thượng phong, “Quân đội chính phủ sẽ dùng các biện pháp quân sự mạnh nhất”, điều này cỡ nào buồn cười, chiêu bài này chẳng phải chỉ để trấn áp dư luận quốc tế đang lên cao hay sao? Trát Phi lãnh khốc nói: “Như vậy chúng ta cũng không việc gì phải khách khí nữa”.

Năm binh lính che mặt cầm đao tiến về phía ngục giam, con tin đầu tiên bị dẫn lên là phóng viên người Anh, vừa nhìn thấy binh lính cầm đao, anh ta đã bị dọa cho hoảng loạn định chạy ra ngoài, liền lập tức bị túm lại. Chém đầu là hình thức hành hình cổ xưa nhất của người Ả-rập, người phóng viên hoảng sợ kêu to ngay lập tức bị bịt miệng, bắt quỳ xuống bàn chém, tên binh sỹ đứng bên cạnh đọc phán quyết tử hình, vừa đọc xong thì hai tên còn lại giữ chặt tay chân người phóng viên, trói chặt lại trên bàn, đầu anh ta nằm lọt thỏm giữa bục chém. Trên thế giới hình thức xử tử thông thường là xử bắn nhưng riêng với dân Ả-rập thì phương pháp hành hình ưa chuộng lại là chém đầu, bởi vì cách này sẽ làm cho phạm nhân cực kỳ đau đớn và sợ hãi trước thời khắc bị giết. Khủng khiếp hơn so với cách chém đầu bằng “Long đầu trảm” của Trung Quốc cổ đại, ở đây chúng để cho lưỡi đao rơi đến sát gần cổ nạn nhân rồi mới dùng sức ấn từ từ xuống để cho nạn nhân chết dần chết mòn trong đau đớn.

Phóng viên người Anh không ngừng kêu khóc trong đau đớn, không ngừng giãy giục tay chân khiến cho da thịt trầy xước máu chảy tung tóe khắp sàn. Lúc này đây nếu thần kinh vẫn còn hoạt động thì chắc mong ước duy nhất của anh ta là làm sao được chết ngay lập tức. Đám binh lính hành hình ngược lại tỏ ra thong dong hưởng thủ cảm giác hành hình giống như đàn sói đang thưởng thức sự sợ hãi của sơn dương vậy, chúng chậm rãi chém cắt từng thớ thịt của nạn nhân, bất chấp máu tươi tuôn chảy lênh láng ra sàn nhà. Thời gian như dài hàng thế kỷ, cuối cùng người phóng viên cũng hồn lìa khỏi xác, mắt trợn ngược lên, đao phủ cuối cùng vẫn không tha, hạ đao phát cuối để làm cho đầu rời khỏi xác, hành hình coi như kết thúc.

Nghe tiếng bước chân thình thịch đang tiến lại gần nhà giam, Khả Hoan biết là nạn nhân tiếp theo chuẩn bị bị lôi đi hành hình, cô như xơ lụi ngã trên mặt đất, máu như đông lại, tự hỏi không biết bao giờ đến lượt mình.

Ngày tiếp theo, sau 12 giờ hành quyết, chính phủ lâm thời nhận được băng ghi hình cuộc hành quyết hai con tin, chính phủ mở phiên tòa gấp và tuyên án tử hình với Lạp Bố và hai thủ hạ đi kèm, sau phiên tòa đề nghị hành quyết bí mật ngay lập tức, khi hành quyết xong mới công khai tin tức ra ngoài. Lúc này đây Đức Lý Tư đang chìm trong trầm mặc, nhìn qua thấy ông như già đi rất nhiều, người con trai thứ tư tên Lạp Bố này dù sao cũng là đứa con ông rất yêu thương, trừ con trưởng Trát Phi ra, Lạp Bố là đứa con luôn theo sát ông trong từng cuộc nam chinh bắc chiến. Tuy Lạp Bố không thông minh trí tuệ như Trát Phi nhưng khí chất rất dũng mãnh, trung thành tuyệt đối. Trát Phi và Tạp Trát Nhân đều cảm thấy khó chịu, im lặng nhìn cha mà không biết nói gì để an ủi ông. Rất lâu sau Đức Lý Tư mới ngẩng đầu, lãnh khốc nói: “Còn mấy người nữa, hôm nay hành hình tất cả cho ta, lệnh cho tòan quân chuẩn bị sẵn sàng, trong vòng hai tuần tới sẽ công chiếm thủ đô”. Trát Phi lập tức đồng ý. Tư lệnh mệt mỏi phất tay ý bảo Trát Phi và Tạp Trát Nhân rời đi. Trát Phi lệnh cho Bố Quả chỉ huy hành hình số con tin còn lại ngay trong ngày hôm nay, coi như lấy máu tươi để cúng tế cho tứ đệ. Tạp Trát Nhân nói: “Cô bác sỹ kia em sẽ tự mình xử lý”.

Một đám binh lính tiến vào phòng giam, mục đích hẳn là rõ ràng, trước khi bị hành hình các cô gái này trước hết phải trải qua sự đau đớn về thể xác và tinh thần khác cái đã.

Việc cưỡng bức nữ phạm nhân trong ngục là rất thường tình, cho dù ngoài xã hội thì việc này là vi phạm đạo đức nhưng đã vào tù rồi thì chẳng còn gì là đạo đức nhân phẩm nữa, sẽ bị đối đãi như kẻ địch. Mà đối với kẻ địch thì bọn chúng có thể thi bạo thế nào cũng được, không bao giờ mảy may có cảm giác áy náy, việc này tuy không nói ra nhưng tổ chức ngầm đồng ý với cách hành xử đó. Nếu không phải lần trước Bố Quả nghiêm khắc cảnh cáo khì có lẽ đến giờ này bọn họ đã bị thi bạo không biết bao nhiêu lần rồi, đến giờ thì mọi việc coi như xong, con tin chẳng còn chút tác dụng nào nữa, còn hại chúng mất đi một vị lãnh đạo cấp cao, vô hình trung các con tin trở thành kẻ thù số 1 của chúng. Vì vậy càng phải hành hạ sao cho họ đau đớn thống khổ chúng mới hả lòng hả dạ, hơn mười tên lính đi tới, cửa mở ra, hai cô gái bị đưa đi phòng khác, cô gái còn lại bị 5 tên lính xông vào cưỡng bức cùng lúc. Khả Hoan trơ mắt nhìn cảnh tượng thác loạn trước mắt, mặc cô gái la hét cầu xin, bọn chúng không ngừng xé nát quần áo và bắt cô quỳ xuống, cô gái lại gào khóc thảm thiết hơn, liên tiếp dây da quật vào người khiến da thịt bong tróc ra rất ghê rợn.

Cô gái lúc này đã ngất xỉu vì đau đớn, một tên tách hai chân cô ra và đi thẳng vào, đau đớn khiến cô gái tỉnh giấc và giãy giụa nhưng tên lính khác tiến lên giữ chặt hai chân tay của cô khiến cô ta không thể động đậy, một tên khác túm tóc cô gái lên và đưa của quý của mình vào miệng cô. Khả Hoan cuộn mình sát vào tường cô cảm thấy người lạnh như băng cơ thể cơ hồ như bị tê liệt khi chứng kiến cảnh dâm loạn bạo lực như thế. Tiếng thét của cô gái vẫn không ngừng vang lên trong không gian ướt át bẩn thỉu…….