Không Thể Quên Anh - Dùng Cả Đời Để Yêu

Chương 31




Triệu Hoài An về tới nhà không khỏi nhớ lại lời Tô Minh Tuấn. Phó tiểu thư, anh gọi như vậy tất nhiên là hợp tình hợp lý. Nhưng vế sau lại khiến cô không khỏi nhíu mày. Anh nói bản thân có thể cho cô một đáp án, giải mã những khúc mắc kia, chẳng hạn như chuyện của người tên Triệu Văn, hoặc ít nhất cũng là bí mật của một người mà cô không ngờ tới, muốn biết thì tối mai đến địa chỉ đã đưa. Bữa tiệc kia quả thực thú vị, xem ra ngày càng nhiều bí mật rồi. Đột nhiên cơn đau ập đến, xông thẳng vào đỉnh đầu khiến cô cắn chặt môi, lông mày nhíu chặt. Hai tay bất giác đưa lên gõ vào trán mong xóa đi cơn đau kia. Cuối cùng lại bất lực ôm lấy đầu, cả người co lại như con tôm. Chừng khoảng năm phút sau mới giảm đi đôi chút, mồ hôi thi nhau túa ra lăn dọc theo gò má chạy thẳng xuống cằm, đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống. Mấy ngày nay đột nhiên cô có những biểu hiện này, ban đầu chỉ là choáng váng nhưng rất nhanh kết thúc rồi dần dần là đau như dùng búa đập vào, thời gian cũng tăng lên. Cũng thử gọi bác sĩ riêng đến nhưng không có kết quả. Triệu Hoài An từng muốn đi bệnh viện thử xem nhưng không muốn đánh rắn động cỏ cho nhiều người biết sức khỏe bản thân không tốt nên đành thôi.

Vừa rồi lục ngăn kéo lấy ra một lọ nhỏ chứa thuốc giảm đau mới phát hiện đã hết. Cô nhẹ cười, cái gì đây? Cứ uống thuốc giảm đau như vậy không phải cách gì hay, xem ra bản thân phải nghĩ cách đẩy nhanh kế hoạch thôi. Cái mạng yếu ớt này thật là. Có lẽ do ảnh hưởng từ lần bị ném xuống biển kia rồi.

Sáng sớm hôm sau cô ra ngoài từ sớm, công việc ở Phó gia vốn không nhiều, hơn nữa Phó Văn cũng chưa có ý định sẽ giao cho cô công việc gì qun trọng. Cô cũng không muốn động gì đến gia sản nhà này, chỉ đơn giản là cần một danh phận mới để tiện hành động mà thôi. Quan trọng hơn, Phó Cẩm Sinh, người phụ nữ đó là một trong những chìa khóa để mở ra bí mật năm đó. Điều này cũng không khó đoán. Tô Minh Tuấn muốn chơi phải không? Cô mới không để anh ta đắc ý. Vậy là tối đó Triệu Hoài An không đi đến nơi đã hẹn mà quay về ngủ một giấc. Thiếu ngủ mới chết, việc khác bàn sau.

Triệu Hoài An để tài xế đưa mình tới chỗ Phó Cẩm Sinh, chuyện này đã là việc của ba ngày sau. Đến nơi cô bảo tài xế đi ăn chút gì đó rồi quay lại sau, còn mình thì bước vào căn nhà. Phó Cẩm Sinh thân thể suy nhược, nghe nói là do hồi trẻ không có con nên uống nhiều thuốc muốn cải thiện dẫn đến làm giảm sức đề kháng. Bà ta thực chất cũng có người làm chăm sóc nhưng đã bị Triệu Hoài An kêu ra ngoài mua chút đồ.

"Cô muốn gì nữa đây. Tôi không biết gì hết, đừng cố gắng vô ích nữa."

Triệu Hoài An không trả lời ngay mà đi tới bàn rót hai cốc nước rồi mang ra bàn nhỏ ngoài sân. Sau đó mới quay lại đẩy xe đưa bà ta ra ngoài, ngồi dưới bóng râm gốc cây Saman. Người này vẫn đi được nhưng đôi chân rất yếu nên thường ngồi trên xe lăn. Xong xuôi đâu đấy cô mới ngồi xuống ghế trước nặt Phó Cảm Sinh. Bà ta lặng lẽ nhìn cô làm mọi thứ, câu hỏi kia không có ai trả lời nên cũng không hỏi lại nữa. Đột nhiên cô cất lời phá tan bầu không khí im lặng.

"Tô Minh Phong, hẳn là bà còn nhớ tới một người như vậy."

Tay đang cầm cốc nước của Phó Cẩm Sinh run lên làm đổ một ít ra ngoài, sau đó đặt cốc xuống. Không đợi bà ta nói gì, cô lại tiếp tục.

"Năm đó bà không sinh nở được, hẳn là luôn hy vọng có một đứa con. Sau đó quả thực như bà mong muốn, Tô Viễn Cảnh đã đưa cho bà một đứa bé trai, đặt tên là Tô Minh Phong. Nuôi lớn bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn xuống tay, bà cũng thực máu lạnh. Trận hỏa..."

"Đủ rồi." Phó Cẩm Sinh đột ngột hét lên.

"Làm sao... làm sao cô biết được những điều này?" Bà ta run run hỏi.