Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 17




Reinhardt.

Cô biết tên của anh.

Nhưng trong trường hợp này, cô không thể gọi tên của anh.

Cô lo rằng nếu gọi tên của anh thì có thể sẽ tạo ra một mối quan hệ không rõ ràng.

Cô sợ thứ cảm xúc kì lạ sẽ mọc lên như một chiếc lông vũ và bén rễ mà không hề hay biết.

Cô sợ rằng cô sẽ yêu anh và sẽ sẵn sàng hiến gan hiến mật vì anh, để rồi cuối cùng bị trang trí giống như Valletta nguyên tác.

“Người không biết rằng việc chịu đựng đau đớn và đói khát nó khổ sở đến mức nào, vì vậy cuối cùng người chỉ luôn cúi đầu và quỳ xuống trước người cha ngu ngốc của mình.”

“…”

Valletta cúi đầu.

Thực ra cô không mong anh nhớ tất cả những điều xấu hổ và nhục nhã đó.

‘Thật muốn đánh anh ta một cái để anh ta quên hết đi.’ Valletta nghĩ.

Thành thật mà nói cô không nghĩ nhiều đến hành vi ấy. 

Bá tước Delight rất hài lòng mỗi lần cô quỳ gối trước ông ta. Ông ta muốn cô phục tùng hoàn toàn.

Cô không cần giữ lòng tự trọng của mình khi nghĩ rằng sau này mình sẽ chết hay thoát được nhờ kết hôn.

Nếu cô quỳ xuống xin lỗi, mọi thứ sẽ kết thúc trong lặng lẽ, vì vậy cô chọn cách đơn giản nhất.

“Chủ nhân.”

Reinhardt rời chỗ ngồi, đi vòng quanh bàn và đến gần Valletta.

“Tôi cho phép người trở thành chủ nhân duy nhất của tôi, vì vậy nên hãy ở bên cạnh tôi.”

Anh cẩn thận chạm vào má cô, đến bên cạnh cô và thì thầm. 

“Hả?”

Mắt Valletta mở to.

“Mỗi lần ta kêu anh chạy trốn thì anh luôn từ chối.”

Reinhardt nở một nụ cười cay đắng. 

“Nếu tôi chạy trốn, tôi sẽ còn phải chịu nhiều điều tồi tệ hơn nữa.”

“…Là gì?”

Reinhardt nhếch mép cười trước câu hỏi của Valletta. Anh chầm chậm trả lời.

“Các pháp sư được sinh ra với nguồn năng lượng khác với người thường. Việc năng lượng không đồng nhất sẽ khiến người thường cảm thấy không thoải mái và sinh ra chán ghét. Đó là lí do tại sao các pháp sư vừa mới sinh ra đã bị ghét bỏ. Người thường rất khó chấp nhận những gì khác biệt với họ, vì vậy các pháp sư nhỏ tuổi rất dễ bị tổn thương.”

Reinhardt vừa nói vừa nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt ve má Valletta.

Valletta không nói gì thêm. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lại có chuyện như vậy.

Reinhardt nói lại lần nữa.

“Tuy nhiên, người thì khác.”

“…Ta!”

‘Tôi cũng rất sợ anh!’ Valletta cố hét lên. Giá như ngón tay của Reinhardt không trượt xuống và ấn vào môi cô.

“Chủ nhân luôn giao tiếp bằng mắt với tôi, trò chuyện, lắng nghe tôi và không bao giờ tránh sự đụng chạm của tôi.”

“Đó là…”

“Chủ nhân không những không gọi tên tôi mà cả những người khác cũng vậy. Người cũng không nhường nhịn bất cứ ai. Liệu có phải trong mắt chủ nhân, tôi cũng giống như những người khác?”

“…”

“Một người giống như những kẻ ngu ngốc kia.”

Giọng nói ấy thì thầm vào tai cô. Valletta không nói gì.

Không ai có thể hiểu được ánh mắt của Reinhardt và trò chuyện cùng anh ta.

Mọi người đều bị hấp dẫn bởi ngoại hình và giọng nói ngọt ngào của Reinhardt.

Cô là người duy nhất không ham muốn điều gì mà chỉ nghĩ đến bản thân mình. Mặc dù có một gương mặt lạnh lùng và luôn mang vẻ chán ghét, cô cũng không bao giờ đuổi anh đi mỗi lần anh bám lấy cô.

“Tại sao anh không chịu chạy trốn khỏi đó? Lựa chọn tốt nhất của ta lúc ấy chỉ có ngoan ngoãn quỳ xuống và…”

Reinhardt ghé sát mặt gần với mũi của cô. 

Cô nhăn mày, dùng lực nhẹ đẩy anh ta đi. Reinhardt ngoan ngoãn lùi lại dù cử chỉ của cô có vẻ yếu ớt và mở miệng. 

“Nếu tôi rời khỏi đó thì tôi sẽ không thể có được người.”

Khi anh trả lời, cô có thể thấy được anh đang liếm môi dưới của mình.

‘Trong một khoảnh khắc, mình cứ tưởng là hai đứa đã hôn nhau rồi.’

Điều kinh khủng nhất là cô đã vô tình chấp nhận nó mà không hề hay biết.

Cô không biết liệu đó có phải vì khuôn mặt ngây thơ như thiên thần của anh, hay là vì bản năng của Valletta trong nguyên tác vẫn còn ở đây.

“Đó là điều hiển nhiên, và…”

Anh buột miệng.

“Tôi muốn có người, chủ nhân.”

Đó là một nụ cười dịu dàng.

Valletta ngây người nhìn chằm chằm vào nụ cười đẹp đẽ nhưng điên khùng của anh. Tên điên này có biết anh ta vừa nói cái gì không? Cô thở dài.

“Chủ nhân không muốn bị chú ý đến, đúng không?”

“Chú ý gì cơ?”

“Mặc dù những kẻ khác không biết đến tinh linh của người, nhưng thử nghĩ xem, sẽ có bao nhiêu kẻ nhắm tới giả kim thuật của người ngay cả khi người đã cố che giấu?”

“…”

“Chủ nhân ngây thơ của tôi, người không biết cha người đã làm những gì với người đâu.”

Bàn tay Reinhardt vươn ra và nắm chặt lấy cổ tay Valletta.

Ngón tay anh di chuyển chầm chậm, dọc theo các đường tĩnh mạch màu xanh trên làn da trắng của cô.

“Chúng đã cố bán máu của người và…”

Mắt Valletta mở to.

“Chẳng mấy chốc, vì lí do sức khoẻ, người sẽ bị nhốt trong một dinh thự ở một đất nước xa xôi và sinh ra một đứa trẻ không rõ của ai…”

Những xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay của anh khi lần theo tĩnh mạch trên tay cô khiến cô nổi da gà.

Tuy nhiên, cô không chắc mình nổi da gà vì ngón tay của anh hay là vì sự thật bất ngờ khác về Bá tước Delight. 

“Tôi biết được vụ buôn bán sau lưng người mà chính người cũng biết rõ.”

Ngón tay cái của Reinhardt nhẹ nhàng xoa cổ cô. 

“Một khi người kết hôn với Thái tử, chúng sẽ khiến người phải chế tạo thuốc liên tục, và rồi hoàng đế cùng những con lợn tham lam đó sẽ chia nhau…”

Ngón tay Reinhardt sau đó ấn vào cổ cô. Tuy nó không đau nhưng mang lại cảm giác đáng sợ. 

“Người chẳng biết gì cả.”

“…Đồ điên.”

Một từ sắc lạnh bật ra khỏi miệng Valletta.

Cô chỉ nghĩ Bá tước Delight điên cuồng vì tiền chứ không nghĩ rằng ông ta sẽ làm như vậy với máu mủ của mình.

“Mỗi lần nhìn thấy cái cổ này là tôi lại muốn bẻ gãy nó biết bao.”

Anh rút lại vẻ mặt vô cảm, và vẻ mặt anh hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt đỏ ngày thường đầy những vẻ dối trá và vô cảm, giờ đây đang cháy bùng như ngọn lửa vì giận dữ.

Valletta ngạc nhiên trước không khí chết chóc rõ ràng của anh.

Đó là biểu cảm mà cô chưa từng thấy ở Reinhardt trước đây. 

Anh luôn giữ nụ cười giả tạo trên môi và những biểu cảm như nhau. Tất nhiên, mắt anh thường không có ý cười.

“Không thể nào, ta đã đính hôn với Thái tử, chuyện đứa trẻ là sao chứ?”

“Số tiền mà ông ta kiếm được rõ ràng là rất lớn, vì vậy ông ta đang dự định trì hoãn lễ cưới trong vòng một năm hoặc lâu hơn và sẽ lấy lí do sức khoẻ để đưa người đi nơi khác.”

“…Cha thực sự đang toan tính điều gì?”

“Ừm. Chủ nhân là một quý tộc có khả năng trở thành nhà giả kim cấp cao, vì vậy người chắc chắn sẽ là một con ngỗng đẻ trứng vàng.”

“Thật đáng lo sợ.”

Valletta cau mày, thờ ơ đáp. Ông ta đã chết và sẽ không thể làm gì được nữa. Cô không có gì nuối tiếc khi thấy ông ta chết thảm như vậy. 

Valletta thở dài.

“Bên ngoài rất nguy hiểm, nên ta phải ở lại đây?”

“Hiện tại thì đó là cách tốt nhất.”

“Ta không muốn,” Valletta nói với Reinhardt đang mỉm cười. “Ai biết được ngươi sẽ làm gì ta.”

Đối với cô, người đàn ông trước mặt cũng nguy hiểm không kém.

Reinhardt nhún vai trước những lời cay nghiệt của Valletta. Anh thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện và chống cằm nhìn Valletta.

“Tôi sẽ không làm hại chủ nhân. Nếu tôi muốn thì tôi đã giết người từ lâu rồi.”

“…”

Anh tình cờ nói ra lời tàn bạo. Cô cau mày.

“Nếu người hứa người sẽ không chạy trốn, tôi sẽ cho người ra khỏi căn phòng này.”

“Ta hiểu rồi.”

“Người sẽ không chạy trốn nữa?”

“Đúng vậy.”

“Nói dối.” Reinhardt cười khúc khích và đáp. Bất cứ ai cũng có thể hiểu lời nói dối đó là ‘mình cần thoát khỏi đây nên trước tiên cứ nói dối đã.’

Ý định trốn thoát khỏi toà tháp khi có cơ hội của cô quá rõ ràng. Cô thậm chí còn không che giấu ý nghĩ đó. Reinhardt mỉm cười cay đắng khi thấy vẻ mặt tự tin của cô.

Ngay từ trước đây cô chưa bao giờ hành động theo hướng anh nghĩ đến, và cô vẫn không thay đổi.

Reinhardt đưa lòng bàn tay của mình ra, và một chiếc vòng tay mỏng hình thành trong lòng bàn tay của anh.

Đó là chiếc vòng bằng bạc, tròn và mỏng như một chiếc nhẫn, không có đá quý gắn bên trên.

“Xin hãy đeo thứ này. Nếu người đeo vào, người có thể rời khỏi căn phòng này bất cứ khi nào người muốn.”

“Đây cũng là thứ dùng để trói buộc ta?”

Valletta nhìn Reinhardt với đôi mắt đầy ghê tởm. Reinhardt nhún vai và lắc đầu.

“Không, tôi không kém cỏi như con lợn khốn nạn đó.”

“A, chắc chắn rồi.”

Valletta cay đắng đáp lời. Cô không nói nên lời bởi sự tự tin của anh ta.

Bên cạnh đó, mồm miệng Reinhardt rất độc địa. Cô tự hỏi làm thế quái nào anh ta có thể đóng vai một nô lệ ngây thơ và tốt bụng lâu như vậy.

“Ai cũng có thể ra ngoài khi họ muốn, nhưng chỉ có tôi và người canh giữ mới có thể vào căn phòng này.”

“À.”

Ý anh rằng nếu cô sử dụng cái vòng này, cô cũng có thể vào.

Valletta lấy chiếc vòng tay từ tay Reinhardt và đeo nó vào cổ tay cô.

“Nếu người đeo cái này và gọi tên tôi, dù người đang ở nơi đâu tôi cũng sẽ đến để gặp người.”

“Gì cơ? Nếu ta đeo cái này thì ta sẽ không thể đi lại tự do trong tòa tháp?”

Trước câu hỏi cùng vẻ mặt ngớ ngẩn của Valletta, đôi mắt Reinhardt cong lên thành hình trăng khuyết.

Anh mở miệng khi thấy Valletta đang nhìn chằm chằm vào đuôi mắt hình trăng khuyết của mình.

“Câu đó thật ngớ ngẩn, chủ nhân ngu ngốc của tôi.”

‘A, mình thực sự muốn đánh anh ta một cái.’