Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 18




Sau đó, Reinhardt ném một con dao găm đơn giản được bao bọc bởi chữ cổ về phía Valletta.

“À, đây là món quà của tôi. Nhớ mang nó theo bên mình và đừng làm mất nhé.”

Valletta nhìn con dao găm với ánh mắt nghi ngờ và ngập ngừng nhìn Reinhardt.

“…Con dao này dùng để làm gì?”

“Nếu ai đó làm phiền người, đừng cố chịu đựng. Cứ lấy con dao đó đâm vào mắt đối phương là được.”

Anh nói với giọng bình tĩnh, như đang thể hiện sự quan tâm của mình.

Câu nói khi đi với đôi mắt biết cười ấy càng tăng thêm phần tàn nhẫn.

“Vậy thì anh sẽ chết.”

“Chủ nhân không cần lo lắng. Tôi xin chịu mọi trách nhiệm.”

Nhìn Reinhardt thong thả nghiêng tách trà sau khi nói xong, Valletta cầm tách trà nguội lạnh mà không trả lời lại.

Khóe môi Reinhardt nhếch lên đầy thỏa mãn. Tiếng thở dài của Valletta dường như sâu hơn.

“…Được.”

Valletta cay đắng đáp lại. Nếu dùng sức mạnh để so sánh thì tỷ lệ chiến thắng của cô trước anh ta rất thấp.

Reinhardt chống cằm nhìn Valletta khi cô uống trà lạnh.

Cuối cùng cô đặt tách trà xuống, với một ánh mắt kiên định đến mức cô không biết trà đang vào mũi hay vào miệng.

“Tại sao vậy?”

“Người không tò mò về chữ viết trên con dao găm đó sao, chủ nhân?”

“Chúng không phải chữ cổ à?”

“Ừm. Người không hỏi những chữ cái đó là gì.”

Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh khiến cô sợ hãi. Nó có phải là một loại phép thuật kỳ lạ nào đó?

Với ánh mắt lo lắng, cô liếc nhìn con dao găm trong tay áo.

“Nó sẽ không nổ hay đại loại thế, phải không?”

Reinhardt sẽ làm điều gì đó tương tự như thế. Lý do rất đơn giản. Bởi vì anh là Reinhardt.

Reinhardt phá lên cười trước câu hỏi của Valletta. Valletta quay đầu lại vì gương mặt đẹp trai và giọng nói sảng khoái của anh ta dường như phản chiếu một vầng hào quang.

‘Khuôn mặt đó thật nguy hiểm.’

Hơn 10 năm qua, cô đã rèn luyện bản thân đến mức nào để không bị nụ cười ấy lừa dối?

Valletta vẫn chưa quên những lời cô tự nhủ với chính mình mỗi khi thức dậy vào buổi sáng trong hơn 10 năm qua.

“Không đời nào,” anh nói.

Valletta lơ đễnh nhìn vào đôi mắt to tròn đầy dịu dàng và ngọt ngào đang nhắm lại của Reinhardt.

Reinhardt là người duy nhất cô biết có nụ cười đáng sợ như vậy.

“Nó chỉ đơn giản là một câu thần chú có thể phá vỡ lá chắn của pháp sư.”

“Lá chắn?”

“Các pháp sư theo phản xạ sẽ tạo ra một lá chắn khi tính mạng của họ bị đe dọa, và con dao găm tôi đưa cho người có thể phá vỡ nó.”

“À…”

“Đừng lo lắng, nếu người đâm vào mắt họ, mana của họ cũng sẽ tiêu tan.”

Reinhardt chống cằm và lẩm bẩm.

Vậy, nếu mắt của các pháp sư bị xuyên thủng thì họ đã tiến đến bờ vực của cái chết, liệu họ có thể chịu đựng được mà không làm phân tán mana của mình?

Valletta đấu tranh để loại bỏ những nghi ngờ trong đầu. Trong mọi trường hợp, thà có thứ gì đó dùng để tự vệ còn hơn không.

“Được.”

Cô đứng dậy. Cô cảm thấy ngột ngạt nên nghĩ cách tìm lối thoát để trốn ra ngoài.

Ít nhất thì cô cũng có thể triệu hồi các tinh linh để bảo vệ mình.  Khi Valletta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Reinhardt cũng đứng dậy.

“Sao thế?”

“Ta muốn đến một nơi khác.”

“Ahaha. Hãy gọi cho tôi khi người cần, chủ nhân.”

Valletta liếc nhìn Reinhardt và quay đầu lại.

“Tôi sẽ đợi.”

Và cô nhắm mắt, không để ý đến lời nói của anh.

***

Khi cô nghĩ đến việc muốn rời đi, cơ thể cô chao đảo một lúc và tầm nhìn bị đảo lộn.

Valletta không còn ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của Reinhardt.

Nơi cô đặt chân lên là một cầu thang hình vòm. Cầu thang được bao bọc bởi những viên gạch xám ảm đạm đến ngột ngạt.

“Jin.”

Cô gọi tinh linh mà mình đã từng triệu hồi trước đó nhưng không có hồi âm.

Khi triệu hồi phong linh, dù có đang ở trong nhà cũng sẽ có gió thổi.

Có vẻ như không thể triệu hồi tinh linh trong Ma tháp vì không có gió thổi qua.

Cô không mong đợi quá nhiều. Cô mơ hồ nhớ ra chi tiết nào đó trong tiểu thuyết.

‘Người ta nói rằng trong Ma tháp có một nguồn sức mạnh trái ngược với sức mạnh của các tinh linh.’

Valletta từ từ bước lên cầu thang hình vòm tròn vô tận.

Ở đây còn không có cửa sổ chứ đừng nói đến cửa ra vào. Khi cô nhìn lại, xung quanh chỉ là những bức tường gạch xám, xù xì.

“Tầng 86?”

Đi xuống cầu thang một lúc, cô đến một không gian với một bên là cầu thang và một bên là ô cửa được khắc hoa văn cổ.

Phía trên cánh cửa hình bán nguyệt là phiến đá ghi tầng 86. Khi cô tiến lại gần cánh cửa một chút, nó mở toang.

Ánh sáng chiếu qua những bậc thang mờ ảo. Cô thò đầu vào trước, sau đó từ từ đưa chân vào trong.

Mùi sách thoang thoảng – có vẻ như đây là một thư viện.

Bên trong có vài người mặc áo choàng đứng đọc sách như đang tìm tài liệu.

Cánh cửa tự đóng lại khi cô hoàn toàn đặt chân vào bên trong.

Cô dừng lại trước lối vào và từ từ nhìn xung quanh.

‘…Thật yên tĩnh.’

Đôi mắt của Valletta nheo lại. Sau đó cô lặng lẽ trốn giữa giá sách.

Cô không cần phải trốn tránh, nhưng vì trong tình huống này những người mặc áo choàng đều nói rằng ‘tôi là một pháp sư’, con cô đang mặc váy mỏng và đi dép lông, trông rất xấu hổ.

“Tân chủ nhân Ma tháp lần này là một thằng nhóc nhợt nhạt đến ghê rợn, anh có thấy không?”

Cô đứng lắng tai nghe và nín thở.

“Thật vậy sao? Nghĩ lại thì, ngài Bartio đã phải rất vất vả mới có thể quản lý được nơi này. Sau đó tên kia đột nhiên đến và trở thành chủ nhân của Ma tháp…”

“Hắn có thực sự là chủ nhân của Ma tháp không? Trông như thằng ngốc ấy. Bên cạnh đó, tôi còn nghe nói hắn đã mang Sokor vào phòng Bầu trời. Hắn điên à?”

Valletta – Sokor mà họ đang nhắc đến nhíu mày trước những lời nói đó.

Đó là từ ngữ cổ dùng để chỉ những người không thể sử dụng ma thuật, và nó còn có nghĩa là ‘ngu ngốc’. Cô nhớ mình đã đọc trong cuốn tiểu thuyết rằng các pháp sư dùng từ này để chứng tỏ sự vượt trội của họ.

“Phòng Bầu trời sao? Đúng là điên rồi.”

Phòng Bầu trời là căn phòng có toàn mặt kính trong suốt tồn tại trên đỉnh tháp.

Đó là căn phòng mà Valletta ở. Đây là căn phòng gần gũi với thiên nhiên nhất, và là căn phòng chỉ dành cho chủ nhân, nên chỉ có quản lý Caspelius và Chủ nhân của Ma tháp mới được phép vào.

“Tôi không thích một thằng nhóc còn non nớt như hắn…”

“Tôi nghe nói hắn đã từng làm nô lệ cho một quý tộc Sokor. Cho dù hắn chưa thức tỉnh thì tại sao lại có thể làm nô lệ trong khi bản thân sinh ra đã có khả năng làm chủ nhân của Ma tháp được?”

Không phải là anh ta không thể chạy trốn mà là anh ta còn không thèm làm vậy, Valletta nghĩ. Ngay cả khi cô bảo anh ta trốn đi, anh vẫn không chịu đi, và hơn hết, anh còn là chủ nhân Ma tháp. Đó là lý do tại sao Caspelius luôn cúi đầu trước anh ta.

‘Hắn ta sắp đi đời rồi.’

Cô chỉ mong rằng Reinhardt không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

“Không, dù anh ta có nghe được cũng không quan trọng.”

Cô thì thầm với một giọng rất nhỏ rồi quay đi. Người đó có chết hay không, đối với Valletta không quan trọng. Ngoài ra, theo như những gì cô nhớ được, đã từng có một sự cố mà Ma tháp bị đảo lộn từ trong ra ngoài.

Một pháp sư đã vờ như không nhận ra bản thân mình đã quá ngu ngốc và kiêu ngạo phớt lờ Reinhardt, khiến anh thanh trừng toàn bộ Ma tháp.

Lúc đó, cô nghĩ rằng anh đang đối phó với những người nói xấu sau lưng mình…

‘Mình không rõ lắm vì chi tiết này chỉ có một dòng.’

Ít nhất thì đó không phải là chuyện đáng để cô quan tâm.

‘Sau đó, tòa tháp sẽ sụp đổ một lần nữa.’

Lý do là…

Cô cũng không thể nhớ được chi tiết này. Đó là khoảng thời gian mà Reinhardt không xuất hiện. Cô vừa đi ra khỏi cửa vừa suy nghĩ rồi lại đi xuống cầu thang.

Khi đi xuống được một đoạn, cô dần dần kiệt sức.

“…Hình như ta đâu thể đi xuống bằng cách này?”

Không thấy ai đi lại trên cầu thang, rõ ràng là có một vòng tròn ma thuật dịch chuyển bên trong tòa tháp.

Tuy nhiên, dù đó là gì, cô ấy cũng cần mana để kích hoạt vòng tròn ma thuật, và Valletta thì không có mana.

Valletta khó chịu vì những bậc thang, ngẩng đầu lên.

“Jin! Nereid!”

Cô nhìn xung quanh và gọi tên tinh linh một lần nữa.

Họ là Jin, một phong linh cấp cao và Nereid, thủy linh cấp cao. Nhưng họ vẫn im lặng. Vẫn không có một ngọn gió hay giọt nước nào, huống gì gió to hay một vũng nước lớn.

Valletta thở dài và tiếp tục bước.

“Nghĩ lại thì…”

Bây giờ bá tước Delight đã bị tiêu diệt, vậy điều gì sẽ xảy ra với những nô lệ mà ông ta đã bỏ lại?

Bá tước Delight sở hữu một cái lồng giam giữ những nô lệ.

‘Mình cần thả họ ra.’

Rõ ràng là nếu họ không trả tiền cho người chăm sóc thì sẽ không có ai lo cho bữa ăn của những nô lệ ấy.

Sau đó tất cả những nô lệ bị giam giữ gần như sẽ chết vì đói. Sau khi nhận ra điều đó, cô bắt đầu lo lắng.

Valletta ôm trán.

Một lúc sau, cô tìm thấy cánh cửa tiếp theo.

“Tầng 82…”

Mình phải tiếp tục đi bộ xuống tầng 1 như thế này sao? Valletta thở dài.

Sự xuất hiện của cánh cửa tầng 82 không khác gì ở tầng 86. Khi cô đến gần hơn, cánh cửa tự động mở ra.

Valletta mở to mắt khi thấy mùi cỏ thoang thoảng xộc vào mũi.

“Ôi trời ơi.”

Valletta há hốc miệng. Căn phòng trên tầng 82 giống như một cánh đồng rộng lớn. Mặt đất đều là cỏ, được chia thành nhiều phần và ngập tràn màu xanh của cỏ cùng nhiều loại thảo mộc.

Cô nhìn bầu trời trong xanh và những đám mây trôi lơ lửng. Ánh sáng chói chang từ mặt trời không quá nóng.

‘Đây có phải là ma thuật không?’

Nơi đây trông giống như thật vậy.

‘Mình có thể triệu tập tinh linh ở đây không?’

“Cô không biết rằng chúng ta không nên tùy tiện mở cửa nơi này sao?”

Khi đang bị mê hoặc bởi khung cảnh trước mắt, Valletta nghe thấy một giọng nói và quay đầu lại.