Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 23




Việc triệu hồi tinh linh không quá khó vì mỗi khi Valletta đọc sách về các tinh linh, cô đã ghi nhớ kĩ.

Một vòng tròn triệu hồi được vẽ trên tấm vải rách bằng ngón tay trắng bệch đang chảy máu của cô. Thoạt nhìn, trông cứ như nó sẽ triệu hồi ra một con quỷ.

Jin rùng mình. Bộ lông không màu cũng rung theo.

<Ta không muốn được triệu hồi bởi vòng triệu hồi kinh khủng như vậy!>

Valletta cười khúc khích trước tiếng khóc của Jin. Cô dường như không quan tâm đến vấn đề này chút nào.

“Tôi phải làm gì để triệu hồi được người?”

<Để triệu hồi một tinh linh, ngươi phải học thuộc phép triệu hồi. Tất cả những gì ngươi cần làm là ghi nhớ câu thần chú triệu hồi phong tinh linh.>

Jin đáp lại với một vẻ mặt cay đắng.

Valletta lục lại trí nhớ của mình. Cô có một trí nhớ khá tốt, nhưng không đủ để ghi nhớ một câu thần chú triệu hồi. Cuối cùng, Valletta đã nhờ đến sự giúp đỡ của Jin và nài nỉ nó đưa cho cô câu thần chú triệu hồi.

<Ngươi là người duy nhất đã cầu xin tinh linh thần chú để triệu hồi tinh linh đó.>

Valletta nhìn Jin và mở miệng.

“Cưỡi cơn gió trên bầu trời, ta muốn triệu hồi ngươi đến nơi này ngay bây giờ. Hỡi phong tinh linh vĩ đại, Jin.”

<…Không thể nào.>

Vòng tròn triệu hồi được vẽ bằng máu đỏ bỗng sáng lên, và con diều hâu bên ngoài bức tường kính biến mất trong một cơn lốc.

Ngay sau đó, một cơn gió nhỏ bắt đầu thổi qua vòng tròn triệu hồi và sau đó chuyển thành cơn gió lốc.

Từ trong gió, một con diều hâu khổng lồ, to gấp đôi cô xuất hiện, dùng chân giẫm nát vòng tròn triệu hồi của cô.

<…Chuyện này là sao chứ…>

“Vậy là có thể triệu hồi trong này.”

Valletta sững sờ nhìn Jin và lẩm bẩm.

Việc vội vàng triệu hồi Jin sẽ không khó khăn như vậy nếu cô vẽ vòng tròn triệu hồi trên giấy và bỏ túi mang theo bên mình.

Ít nhất cô sẽ có thể bảo vệ bản thân trước các pháp sư.

Vào lúc ấy, một ánh sáng lóe lên phía sau Jin không màu và trong suốt.

Trước khi Valletta hướng ánh mắt về phía đó, Jin đã bị đập mạnh vào tường.

Bang, Jin va vào tường tạo ra một tiếng động lớn.

<Ư…>

“Chủ nhân, người có sao không?”

Reinhardt đi thẳng về phía Valletta với vẻ mặt đẫm máu. Không, thậm chí còn không phải là những bước đi bình thường.

Valletta chớp mắt một cái và Reinhardt đã ở trước mặt cô.

“….Tay của người bị sao vậy, chủ nhân?”

“Ta nghĩ anh không cần phải quan tâm đâu.”

Reinhardt từ từ đưa tay ra và nắm lấy cổ tay Valletta trước những lời lẽ lạnh lùng của cô.

Khi anh nhấc tay cô lên, một dòng máu chảy xuống từ ngón trỏ của cô.

“Chính người đã làm, Chủ nhân.”

Reinhardt không cười.

Ánh mắt anh va vào mảnh vải rách với một vòng tròn triệu hồi trên sàn.

Khi đưa mắt tìm kiếm nguồn gốc của mảnh vải bị rách, không khó để nhận ra một bên đùi của cô đã lộ ra.

“Nếu người cần giấy bút thì tôi có thể cung cấp cho người bao nhiêu tùy thích.”

“…”

“Hừm, chủ nhân?”

Reinhardt từ từ liếm ngón tay của Valletta. Chiếc lưỡi đỏ mọng của anh đưa ra khỏi môi, liếm một giọt máu.

Những sợi lông trên người Valletta dựng đứng. Reinhardt tiến đến ngay trước mũi cô với đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.

“Nó khiến trái tim tôi đau nhói.”

Đôi mắt sắc sảo của Reinhardt sáng lên, anh ấn ngón tay cái vào vết thương của Valletta. Mặt cô nhăn lại.

“Ư…”

Cô đau đớn rên rỉ. Khi anh từ từ lau vết thương, máu nhỏ giọt biến mất ngay lập tức và vết thương lành lại.

Đôi mắt của Valletta tối sầm lại khi cơn đau bất ngờ ập đến với cô rồi biến mất trong tích tắc.

Đây là khả năng vượt quá khả năng của con người. Reinhardt là một sự tồn tại như vậy.

Một sinh vật được sinh ra với sức mạnh vượt xa con người, sống trong cô đơn và vẫn luôn cô đơn.

Cô từ từ quay đầu tránh ánh nhìn của anh.

“Chủ nhân.”

“…”

Khi Valletta không trả lời, Reinhardt đẩy cô về phía giường. Sau đó anh quỳ xuống trước cô như mọi khi.

Anh ngước nhìn Valletta, với đôi mắt không khác mấy so với mười năm trước.

“Valletta.”

Giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ.

Reinhardt gọi cô, mỉm cười với khóe mắt cong lên như đang cố chứng minh rằng cô không gặp nguy hiểm.

Cách gọi không thân thuộc chút nào. Nhưng Valletta không thể làm ngơ. Cô từ từ quay đầu lại nhìn Reinhardt và bắt gặp ánh mắt của anh.

“Cứ gọi tôi và yêu cầu bất cứ thứ gì người muốn, bất cứ điều gì người cần.”

“Ta chỉ thử chút thôi. Đừng phóng đại lên như vậy.”

Valletta thở dài nói. 

Cô không biết cảm xúc đó là gì, nhưng đôi mắt nóng như lửa đốt của anh thật nặng nề.

“Nếu tôi nổi điên lên khi thấy chủ nhân bị thương như thế này thì sao?”

“…”

Valletta nheo mắt.

Cô muốn hỏi tại sao anh lại phát điên, nhưng vì trò chuyện với anh dường như chẳng có tác dụng gì nên cô ngậm miệng lại.

“Có thể tôi sẽ giết hết những người thợ làm ra con dao này?”

Vốn dĩ ngay từ đầu người điên rất khác biệt so với người bình thường, và Reinhardt cũng vậy.

Valletta cân nhắc xem nên nói gì và mỉm cười.

“Vậy thì thả Jin ra.”

“Jin?”

“Phong tinh linh mà anh đã đập vào tường.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Khi anh búng tay, Jin, ban đầu đang bị cố định trên tường, ngã xuống sàn.

<Hắn cũng như lũ pháp sư phiền phức kia…!>

Giọng nói đầy tức giận của Jin vang lên trong đầu cô. Tuy nhiên, Jin đã không bất cẩn mà tấn công Reinhardt.

Hẳn là do bản năng nó đã nhận ra cấp bậc sức mạnh của hai người khác nhau.

‘Đối với tinh linh thì như vậy có hơi quá không?’

Cô có một chút hy vọng rằng Jin có thể sẽ đối mặt với Reinhardt, nhưng có vẻ như nó đã quá mức cần thiết.

Valletta nhìn vào mắt Reinhardt. Tuy nhiên, Reinhardt không đáp lại như không nghe thấy lời của Jin.

“Nhưng, Chủ nhân…”

“Này, gọi ta là chủ nhân thì có hơi…”

“Tại sao? Người có muốn tôi gọi tên của người không?”

Cô có thể cảm nhận được nỗi ám ảnh như điên dại của anh ta từ đôi mắt sáng lấp lánh tựa như cục sắt đỏ được nung trên lò lửa kia.

Valletta nuốt nước bọt.

“Tôi phải làm thế nào mới có được người, Chủ nhân?”

Reinhardt nói, hôn lên ngón tay của Valletta.

“Tôi muốn hoàn toàn có được người. Tôi phải làm gì mới được đây?”

Môi anh áp vào lòng bàn tay của Valletta. Đó là một nụ hôn tha thiết.

Cơ thể Valletta run lên.

Đôi mắt đỏ đậm vẫn lưu lại trên khuôn mặt Valletta, không có dấu hiệu tắt đi.

Cô có thể cảm nhận được sự điên cuồng không chút kìm nén trong đôi mắt anh.

Valletta chỉ nhìn Reinhardt mà không nói một lời.

“Để ta ra khỏi đây.”

“Quá nguy hiểm. Hay chủ nhân muốn đến nơi nào đó?”

“Đúng vậy.”

Trước những lời của Reinhardt, Valletta gật đầu.

Anh khẽ ngước lên nhìn cô khi chạm nhẹ vào những ngón tay của Valletta. Cổ anh nghiêng sang một bên một cách kỳ lạ trong giây lát như đang lo lắng điều gì đó.

“Người sẽ không về với tên Thái tử kia chứ?”

“Ta muốn đi đâu không cần ngươi quan tâm.”

“Nếu tôi không quan tâm thì ai sẽ chăm sóc cho người, Chủ nhân?”

Reinhardt nói với giọng thì thầm đầy ngọt ngào. 

Valletta nhíu mày, tự hỏi không biết anh có đang thành thật hay không.

“Tôi rất tò mò về những gì Chủ nhân định làm và đang nghĩ đến. Tò mò đến mức tôi muốn cắt đầu người ra và nhìn vào bên trong.” 

Reinhardt nở một nụ cười đẹp đẽ, dùng tay còn lại ôm má cô mà không chạm vào các ngón tay của Valletta.

Nụ cười ấy chỉ dành cho Valletta. Môi cô cứng lại khi nhìn xuống nụ cười của anh.

Reinhardt ngồi trên sàn và gối đầu lên đùi cô.

Anh nghiêng đầu sang một bên và chạm vào tay cô mà không nói một lời. Valletta lặng lẽ nhìn xuống Reinhardt.

Đôi khi Reinhardt để cô ngồi xuống và sau đó nằm trên đầu gối của cô như thế này. Không chỉ bây giờ mà ngay cả khi họ còn ở trong dinh thự của Bá tước Delight cũng như vậy.

Đôi khi vào ban đêm, anh đến phòng với mục đích phục vụ Valletta và bắt cô ngồi trên giường. Sau đó, anh sẽ quỳ xuống sàn và luôn gối đầu lên đầu gối hoặc đùi của cô.

‘Ngay từ đầu chẳng có chuyện phục vụ nào cả.’

Đáng ra ngay từ đầu cô nên nói “không” và đuổi anh đi. 

Tuy nhiên cô không thể, vì có lúc hành động của Reinhardt trông tràn đầy tuyệt vọng, như thể anh đang bám vào sợi dây mỏng manh cuối cùng còn sót lại.

Nếu cô đẩy Reinhardt ra, cô có cảm giác anh sẽ rơi xuống vực thẳm và sẽ làm ra chuyện gì đó.

Reinhardt không thường xuyên làm điều này, nhưng anh chỉ dựa vào Valletta khi đã đạt đến giới hạn của mình.

Vì vậy, cô sẽ quay đầu lại mà không nói một lời nào với anh, để Reinhardt làm việc mình muốn.

“Chủ nhân.”

“…Gì?”

“Hãy xoa đầu tôi đi.”