Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 3




Về sau này, tôi mới biết, vị này là Đại Mỹ Nữ, tên là Ninh Bích.

Cũng chính là, dì Bích của tôi.

Dì mang đôi giày cao gót Italy da dê màu đỏ, nhẹ nhàng mà không thương tiếc đạp vô số cây Tiểu Thảo non nớt, đi tới trước mặt của tôi, ngồi xổm xuống.

Cái tư thế này, để cho cái mông hoàn mỹ của dì ở dưới cái váy ôm bó sát ngạo nghễ ưỡn lên mà hiện ra, tôi nhìn thấy, tại thời điểm này, hai người đàn ông vạm vỡ sau lưng dì Bích như lấp bi thép trong bốn lỗ mũi lớn "Phốc phốc phốc phốc" phun ra bốn dòng máu tuông như suối.

Dì Bích tựa như có lẽ đã đem chuyện kinh ngạc của bọn đàn ông tập mãi thành thói quen, một chút cũng không để ý hai người đàn ông sau lưng, chỉ nhìn tôi, miệng xinh đẹp thoa son bóng khẽ nhếch: "Phun ra."

Từ ở bên trong kính mát lớn màu đen của dì, tôi nhìn thấy mái tóc rối bù của mình bởi vì cực độ thiếu hụt dinh dưỡng mà dáng dấp giống như mấy cây cỏ vàng khô cố dùng sức lung lay.

Suốt cả một năm chưa từng ăn thịt, thật dễ dàng cắn được một khối, làm sao có thể nói ói liền ói đây?

"Phun ra, đi theo ta." Thanh âm dì Bích rất nhẹ, cũng rất tức giận: "Như vậy, con sẽ có rất nhiều rất nhiều thịt để ăn."

Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi nhìn thấy tên phim 《 một cái bánh bao dẫn tới huyết án 》 trong phim ảnh Dong Gun Âu Ba dùng tiếng Trung sứt sẹo nói ra "Đi theo ông, có thịt ăn" thấy cái này cảnh tượng kinh điển thì tôi cuối cùng sẽ kích động xoắn xoắn ngón tay, lỗ mũi mở rộng ra, cặp mắt trợn to lên, các vách ngăn ở trong tim lẳng lặng la hét : "Tôi bị lừa! "

Cùng một dạng giống Dong Gun Âu ba, tôi lựa chọn làm theo.

Vì, rất nhiều rất nhiều thịt.

Tôi nghe lời dì Bích, phun ra máu tanh trong miệng, chiếm hữu băng ghế trong xe của dì.

Trong quá trình xe đang chạy, dì Bích nói cho tôi biết, dì là phụ nữ của đai ca bang Thanh Nghĩa, cũng chính là bà chủ của cha già đã đi bán trứng vịt muối của tôi, đồng thời, hay là chị em tốt của người mẹ ợ ra rắm của tôi.

Lần này dì, là chuẩn bị thu dưỡng tôi, không phải trở thành còn gái, chỉ là làm thuộc hạ.

Dì Bích lấy cho tôi cái tên – Bất Hoan.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần không quá may mắn, nhưng "Bất" này hợp với cái họ nhà cha già, là không vui mừng được sao.

Cuộc đời ngắn ngủi, sao lại vui mừng.

Trong nháy mắt, tính triết lý mười phần.

Xe chạy tốc độ rất nhanh, lập tức đã chạy đến trước biệt thự của đại ca bang Thanh Nghĩa.

Bang Thanh Nghĩa là bang hội lớn số một số hai, tự nhiên, nhà đại ca cũng là vô cùng khí thế, biệt thự kia hào hoa tao nhã lịch sự, hồ bơi, sân tennis, Gym(phòng tập thể thao) cần cái gì có đều có.

Dì Bích dẫn tôi đến phòng bếp, phân phó đầu bếp làm sườn dấm đường cùng sườn kho tàu cho tôi, dặn tôi chờ , dì đi một chút sẽ trở lại.

Đầu bếp đem hai đĩa thịt đặt ở trước mặt tôi, nhìn quần áo lam lũ cùng thân hình gầy trơ cả xương của tôi đây, nhún nhún lỗ mũi xem thường, rời đi phòng bếp thật nhanh.

Vì vậy, tôi từ bỏ dao nĩa, trực tiếp sử dụng tay cầm thịt trong đĩa lên, từng cục từng cục bỏ vào trong miệng, cả nhai cũng không nhai mà đều nuốt, trực tiếp nuốt xuống bụng.

Vị thịt tươi mới, nước sốt nồng nặc, dai dai rất ngon miệng, tôi ăn đến lệ nóng chảy ròng -- một nửa là kích động, một nửa là khó chịu vì bị nghẹn phải.

Đang giãy giụa giữa Thiên đường cùng địa ngục thì một thanh Kiếm Liễu(1) nhỏ dài lại đột nhiên đặt ở cái cổ của tôi.

Một giọng nói kiêu ngạo nói: "Tên ăn xin nhỏ này từ đâu đến."

Một bên tôi cố gắng nuốt thịt trong miệng, một bên vừa nhìn nơi giọng nói phát ra .

Đó là một đứa bé trai, 7, 8 tuổi, da trắng nõn, mày rậm lông mi dài, đôi mắt to mà đen trong nhấp nhô biểu lộ rõ rành rành cương quyết không kiên nhẫn, tóc quăn tự nhiên bao quanh khuôn mặt xinh của đẹp hắn, nhìn qua tựa như là một đứa con lai.