Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 16




Tôi ở lại nơi này vài ngày, tuy nhiên cũng chưa thấy Mara nói câu nào, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy được hắn đôi với tôi là hoàn toàn không hoan nghênh.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là: Ánh mắt hắn nhìn tôi tựa như chỉ đang nhìn một con rận.

Đứng ở trên lập trường của hắn mà ngẩm lại, nếu có người đạp tôi vào trong bể bơi, tôi tuyệt đối sẽ có tâm muốn giết hắn.

Cho nên tôi không trách Mara.

Cho dù đã ở chung vài ngày, tôi phát giác sở dĩ Mara giận tôi, nguyên nhân là do: dì cả của tôi.

Đúng như tôi đã nói, hắn chán ghét dì cả, và một số sản phẩm có liên quan đến dì cả.

Thậm chí mỗi khi trên tivi có chương trình quảng cáo băng vệ sinh, hắn đều nhíu mày tránh ra đi.

Tôi phát hiện, hắn ghét nhất đó chính là loại băng vệ sinh siêu dài 350mm dùng ban đêm, bơi vì mỗi khi có loại quảng cáo đó, mặt của hắn nhăn lại thành vô số nếp nhăn.

Tôi không thể lý giải được loại tâm lý này của đàn ông, ý tôi là, tôi cũng chưa chán ghét bao cao su của bạn họ, bọn họ dựa vào cái gì chán ghét băng vệ sinh đây?

Chẳng biết tại sao.

Trên cơ bản, tôi hạ quyết tâm không trêu Mara nữa.

Dù sao tôi cũng đang xin cơm ở dưới mái hiên nhà hắn.

Tôi hy vọng mình và hắn tận lức tránh gặp nhau, chờ vết thương của tôi dưỡng tốt hơn, liền có thể đi cứu Lý Lý Cát tiếp tục bỏ trốn đến một nơi khác bán thịt kiếm sống.

Nhưng mà Mara vẫn lại chọc giận tôi -- thái độ của hắn đối với dì Bích quả thật là lãnh đạm đến đả thương người khác.

Lần đầu tiên.

Ngày thứ hai khi tôi mới đến, dì Bích từ xuống bếp làm đồ ăn cho tôi, làm rất nhiều món ăn tôi yêu thích.

Tôi vui vẻ đứng nhấm nháp ở bên cạnh, mà Mara lại lạnh giọng hỏi dì Bích: "Không phải không cho bà nấu ăn sao?"

"Mẹ biết con không thích mẹ nấu ăn, mấy món ăn của con đều do đầu bếp nấu." Dì Bích nhẹ giọng giải thích.

Mara dùng một ánh mặt lạnh lùng mang vẻ miệt thị nhìn tôi, hoặc là nhìn vào trong dĩa đồ ăn của tôi, để lại một câu "Nhưng chỉ nghe thôi, thì đã chịu không nỗi rồi.", sau đó lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Lần thứ hai.

Thấy khăn trải giường của Mara có chút cũ, di Bích đi dạo trong khu thương mại cả ngày, cuối cùng mang về mấy loại khăn trải giường có nhiều màu sắc và hoa văn mong rằng hắn sẽ thích.

Nhưng Mara ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Làm dì Bích vô cùng đau lòng.

Hơn nữa, cũng là đầu tôi bị thương -- đúng lúc tôi đi ngang qua nên bị nện trúng đầu.

Đối mặt với đủ loại hành vi của hắn, tôi chỉ có thể nói, Mara cực kỳ đáng đánh đòn.

Bất Hoan tôi chỉ để ý đến hai sự việc, đó là thịt và người tôi yêu.

Dì Bích là người tôi yêu mến, mà Mara là người làm dì đau lòng.

Vì thế Mara đã chọc tôi tức giận.

Cho nên buổi tối ngày hôm nay, tôi thừa dịp dì Bích ra ngoài tản bộ, tiện tay cầm lấy vũ khí bí mật đứng ở góc rẻ trên lầu hai chờ Mara.

Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang của hắn vang lên, tôi di chuyển bước chân, xuất hiện.

Hắn liếc nhìn tôi, nhàn nhạt mà lạnh lùng, không đặt câu hỏi, muốn lướt qua tôi tiếp tục đi về phía trước.

Tôi đứng đối diện cản hắn lại: "Đi gặp dì Bích giải thích."

"Nếu như cô cảm thấy mình vô cùng rảnh rỗi, có thể đi chà rửa hồ bơi vài lần." Hắn nói.

Từ sau sự kiện dì cả lần trước, Mara không còn ra hồ bơi bơi lội nữa.

Phỏng chừng là do để lại di chứng tâm lý.

"Anh không cảm thấy cách cư xử của mình hơi quá đáng sao?" Tôi đứng ở trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn.

Không thể không thừa nhận, cái mũi của tên đàn ông này, mặc kề nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp như vậy.

"Tôi chỉ cảm thấy được chuyện tình giữa tôi và bà ta không liên quan đến cô." Đôi mắt của Mara mang theo sự lạnh lùng.

"Bà ta? Bà ta là ai?" Tôi gặn hỏi: "Anh tính cả đời này đều dùng cái cách xưng hố đó gọi mẹ ruột của chính mình sao?"

"Biết không?" Hắn bỗng nhiên nói: "Hôm nay Hồng Thiếu Nhu đến tìm tôi giao cô cho anh ta, tôi vốn chưa quyết định dứt khoát, nhưng hiện tại xem ra, tôi nên ném cô cho anh ta thì có lẽ sẽ cảm thấy thanh tịnh hơn."

Tôi không để ý tới lời nói uy hiếp của hắn, thậm chí có điểm thích sự uy hiếp của hắn.

Bởi vì, khi một người đang muốn chuyển hướng sang một đề tài khác, chỉ có thể nói lên một điều đó là trọng tâm của vấn đề đó chỉ còn là một miếng băng mỏng, nếu tiếp tục truy xuống nữa, mới là hợp lý.

"Anh cũng không có ngăn dì Bích ở ngoài cửa, ngược lại để cho dì sống ở trong nhá cùng với anh một thời gian dài. Đúng là đã thu thứ cho dì, nhưng lại vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, chứng tỏ vết thương cũng không có bị thương tổn sâu lắm." Tôi thở dài xem thường một tiếng: "Mara, loại cử xử như thế không phải cách làm của đàn ông. Cuối cùng là anh muốn như thế nào, muốn trách móc muốn oán giận, lại không thể nói rõ ràng dứt khoát sao? Cần gì phải che đậy làm cho vết thương ở trái tim càng thêm lở loét ra thành nỗi khổ cả đời chứ?"

"Căn bản, cô không hiểu gì cả." Ánh mắt của hắn, như sự lạnh lẽo của nước giếng dưới sâu, lạnh tận xương tủy: "Nhớ kỹ thân phận của cô, cô chỉ ở nhợ tại căn nhà này vài ngày, không cần lo đến việc vớ vẩn."

Nói xong, hắn nắm cánh tay tôi, đẩy tôi ra.

Nhưng tôi đảo ngược tình thế, lôi ngược hắn ra.

"Hiểu rõ thì nói cho tôi biết, thời gian sau này, anh sẽ không được dùng thái độ này đến hành hạ dì Bích như thế nữa?" Đây chính là điều mà tôi đang quan tâm nhất.

"Nếu như tôi không nói, thì cô có thể làm gì được tôi?" Câu Mara vừa mới nói ra tương tự với một câu có tầng suất xuất hiện rất cao trên phim truyền 'Nếu như tôi không có được anh, tôi đây liền muốn hủy hoại anh.'

Ánh mắt tôi tối đi, lạnh giọng nói: "Tôi sẽ đại diện cho phe băng vệ sinh trừng phạt anh."

Nói xong, tôi đưa tay cầm vũ khí bí mật giơ lên -- mở ra một miếng băng vệ sinh ở giữa có dính một mảng máu.

Ngay tức khắc, mặt của Mara,

Băng vệ sinh vừa xuất hiện, chợt toàn bộ tinh thần của Mara đều bị giảm xuống.

Mara liền quay đầu tính bỏ chạy, nhưng chạy trốn không thành.

Bị Bất Hoan đánh lén từ phía sau.

[Mara] hướng về phía [Bất Hoan] tiến hành công kích, [Bất Hoan] phải chịu 71 điểm tổn hại.

[Bất Hoan] tiến hành công kích ngược lại phía [Mara], [Mara] phải chịu 78 điểm tổn hại.

[Mara] lại phát động công kích về phía [Bất Hoan], [Bất Hoan] phải chịu 65 điểm tổn hại.

[Bất Hoan] ra tuyệt chiêu, toàn bộ chỉ số tổn hại bây lên không ngừng.

Lần công kích này của [Bất Hoan] đáp trả cho [Mara], khiến [Mara] phải chịu 125 điểm tổn hại.

[Mara] tiến hành đòn trả đũa với [Bất Hoan], [Bất Hoan] chỉ chịu 1 điểm tổn hại.

[Bất Hoan] lại hướng về phía [Mara] tiến hành công kích, [Mara] phải chịu 110 điểm tổn hại.

[Mara] xuất chịu ném thuốc độc về phía [Bất Hoan], thể lực [Bất Hoan] bị giảm phân nữa.

Tôi không ngừng dùng tuyệt chiêu ngàn ánh sáng Phương Tàn kiếm, chuẩn bị kết kiễu Mara.

Mà bởi vì Mara đang ở trong trạng thái nằm trên đất, ngay cả quả hồi sức và cỏ cầm máu cũng không có mang theo.

Chỉ có thể phòng thủ.

[Bất Hoan] tiến hành công kích cuối đánh về phía [Mara], [Mara] phải chịu 221 điểm tổn hại.

[Mara] đã bị đánh bại rồi.

Chúng tôi cứ đuổi đuổi dánh đánh, dây dưa quấn quít, nếu tôi là lạc đà thì hắn chính là sa mạc bậc thang.

Đó là một nơi nguy hiểm, nơi mà tính tiết trò chơi tạo ra.

Không nghĩ tới, quên đăng chú thích, đã trực tiếp hóa thân thành trạng thái hoạt hình.

Không biết được là người nào đanng đẩy người nào, cũng không biết người nào đang kéo người nào, tóm lại, chúng tôi lăn xuống sa mạc cùng lúc.

Mà, cũng không phải sa mạc bằng phẳng mà toàn là cồn cát tạo thành đoàn, mà thân thể thì cứ như tấm ván gỗ cứ liên tục trượt xuống.

Hơn nữa, những chỗ này cũng không phải nơi êm ái, chân thì đè lại chân thì trượt xuống, mà chân và đầu lại phi thường không dịu dàng, đầu và chân chạm nhau trượt xuống cùng nhau.

Đã thế, khi trượt xuống cũng không phải cùng một tốc độ, mà là hắn trước tôi sau, lát sau lại là tôi trượt xuống trước hắn trượt theo sau.

Ba loại tác động trên tạo thành một hậu quả như sau.

Miệng của tôi, liên tục tiếp xúc với các bộ phận của hắn như: cái trán ----- Cơ ngực ----*---- dưa leo và trứng gà ----- cẳng chân.

Cái miệng của hắn, cũng liên tục tiếp xúc với các bộ phận của tôi: cái trán ---- tiểu anh đào đáng yêu trên banh bao thịt lớn ----*----- em gái nhỏ ----- cẳng chân.

Hơn nữa, phần nhiều trong đoạn thời gian đó, khi miệng của tôi chạm trúng bộ phận thứ tư của hắn, thì đúng lúc cái miệng của hắn cũng chạm vào bộ phận thứ tư của tôi.

Cũng giống như kiểu thứ 69 trong số 108 kiểu trên giường trong truyền thuyết.

Tôi thật sự không có ngờ tới được, Bất Hoan tôi đây dù là té cầu thang cũng có thể rơi vào tịnh trạng không thuần khiết như thế.

Thật là bội phục chính mình.

Cầu thang dù dài đến đâu, cũng sẽ phải trượt xuống dưới cùng.

Sau khi kết thúc là một đoạn anime đó, tinh thần của hai người chúng tôi cũng tụt xuống toàn bộ: Mara bị gẩy tay, còn vết thương ở tay tôi thì bị tét ra rồi.

Từ sau sự kiện này, ánh mặt của Mara nhìn tôi không chỉ là con rận nữa mà phân của của con rận.

Chuyện này còn để lại cho Mara một di chứng nhiêm trọng: từ đó, hắn vô càm nhạy cảm đối với các loại vải mà trên đó có màu đỏ.

Cho nên mỗi khi hắn nhìn thấy lá cờ của nước Nhật thì luốn cắn chặt răn, người không biết còn tưởng rằng hắn là một người vô cùng yêu nước.

Sau này, tôi tìm thấy một cuốn lịch nhỏ ở trong ngăn kéo của hắn, phía trên mỗi tháng trong trang lịch đều có mấy ngày được khoanh lại mà mấy ngày đó chính là thời gian đến kỳ của tôi.

Chính xác đến không thể chính xác hơn được nữa.

Dù sao trong mấy ngày đó, hắn cũng sẽ đi sớm về trễ, lại sợ tôi sẽ từ trong toilet xuất hiện cầm theo vũ khí có lực sát thương cực mạnh đến xử hắn.

Mặc dù đã có cuộc nói chuyện lần đó, nhưng thái độ của Mara đối với dì Bích vẫn không có gì thay đổi.

Tôi liền quyết định sẽ gặp hắn nói chuyện lần nữa.

Nhưng tôi là ai, là phân con rận, muốn ra trận dĩ nhiên phải luôn luôn ẩn núp.

Tôi chỉ có thể im lặng chờ đợi, cho đến nữa đêm hôm nay bắt gặp hắn đang đứng ở bên cạnh vườn hoa.

Đêm khuya yên tĩnh, mùi hương thơm của hoa hồng ngào ngạt như đang ở trong thâm cung U Tình, lượn lờ không tan.

Thân hinhg hơi cao đứng thẳng dưới anh trăng cùng với hương thơm càng àm tăng thêm một không khí ám muội quyến rũ.

Tôi quan sát kỹ địa hình, chọn vị trí vững chắc, không có đường lui, xác định hắn sẽ không thể trồn ở phía sau, mới lên tiếng cắt dứt sự suy tư của hắn: "Có thể nói vài câu không?"

Hắn phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy tôi, trong con người màu xám xanh liền tràn đầy vẻ phòng bị.

"Yên tâm, tôi không có mang theo vũ khí." Tôi vội vàng giơ hai tay trống trơn lên để bày tỏ sự trong sạch của mình.

Hắn hơi thả lỏng một chút, dừng một chút, do dự hỏi: "Cái vật kia ngày đó, trên đó thật sự là cái kia sao?"

Để tôi phiên dịch lại, ý Mara chân chính muốn hỏi đó là: Đêm hôm đó tôi mang theo miếng băng vệ sinh, trên đó thật sự là máu à.

Tôi lắc đầu: "Dĩ nhiên là không, đó là thuốc màu."

Nghe thế, hai đầu chân mày của Mara giản ra.

Tôi nói tiếp: "Máu là thứ quý giá, tôi đã bán từ sớm, làm sao lại có thể dễ dàng lấy ra dùng để đối phó với anh đây?"

Nghe vậy, chân mày vừa mới giản ra của Mara lại nhăn lại.