Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 22




Nghe thế, trong mắt của Lý Bồi Cổ, nổi lên một chút biến hóa.

Giống như tảng băng trên mặt hồ bỗng nhiên có một cơn gió mát thổi qua, làm tan đi một chút tầng bên ngoài, mặc dù, bên dưới là lớp băng dày, nhưng ít ra cũng nổi lên một tầng hơi nước.

"Bất Hoan, cô vẫn giống như trước kia." Hắn nói.

Thật ra thì tôi rất muốn nói cho hắn biết: tôi đã trãi việc vận động trên giường rất nhiều lần rồi nên không còn thuần khiết nữa, hai cai bánh bao bự của tôi cũng càng thêm vĩ đại, có khuynh hướng phát triển lên tới cup E.

Dù là chưa bằng, thì đã đạt D+ rồi.

Đáng tiếc về điểm này, là có rất người phát hiện.

Lần trước tôi thật sự không nhịn được, đem ngực tạo dáng thành đỉnh Everest cho Lý Lý Cat nhìn, hy vọng có thể nhìn thấy được sự mê đăm đặc biệt của đàn ông khi nhìn thấy bánh bao thịt lớn như vậy.

Song trôi qua một lúc lâu, trong mắt của anh cũng chỉ là một mản mờ mịt thuần khiết.

Không có cách nào khác, tôi chit có thể nắm tay của anh, đặt lên trên bánh bao thịt lớn của tôi, muốn cho anh tự cảm nhận sự biến hóa của vật nằm trong tay.

Lý Lý Cát hết xiết chặt bên trái, rồi xoa bóp bên phải, cách một khoảng thời gian 2 giây, rốt cuộc cũng chau mày nói: "Bất Hoan, chẳng lẽ mới ba ngày không ăn thịt mà tuyết ngực của em bị ung thư rồi hả?"

Tôi nhất thời dâng lên ý muốn bạo cúc hoa của anh.

Lý Lý Cát ơi là Lý Lý Cát, đó chính là nguyên nhân gọi anh là xử nam! ! !

Vừa muốn chuyển động thân thể, dạ dày lại truyền tới một trận đau âm ĩ -- đây là cái đau âm ĩ sau tai nạn.

Cảm giác đau này làm cho tôi nhớ đến một người: "Kim Cơ đâu? Cô ta ở đâu?"

"Tôi muốn gặp cô ta." Tôi vẫn cố gắng nâng thân thể ngồi dậy, ít nhất ngồi như thế có thể nhìn thẳng Lý Bồi Cổ.

Lý Bồi Cổ nhìn vào mắt tôi, nhìn thẳng nói nhẹ nhàng: "Hình như cô quên mất mình cũng là kẻ bị giam cầm."

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, không, không chút tránh né: "Anh là đang sợ cái gì sao?"

Lý Bồi Cổ không trả lời.

Tôi lại nhấn mạnh thêm: "Cô ta đã nói cho tôi biết rất nhiều chuyện."

Nghe thế, trong mắt lóe lên một tầng âm u, như một cái bóng âm u từ từ lướt qua tôi.

Giống như những tia sáng của ánh trăng, chậm rãi chuyển động quanh các đỉnh núi.

Cuối cùng, tôi đã thấy được Kim Cơ.

Cô ta bị giam ở nhà lao riêng của Trung Nghĩa Đường.

Tôi nhìn thấy cô ta, tóc tai của Kim Cơ toán loạn, son phấn lấm lem, hẳn là rất chật vật, chẳng qua tinh thần hết sức bình tĩnh, chính là loại bình tĩnh mang theo chút thiếu sức sống sau sự điên loạn ta thường gặp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mí mắt cô ta hơi nâng lên, dùng cặp mắt quen thuộc lại có phần xa lạ quan sát tôi, trong nháy mắt, tôi thậm chí hoài nghi không phải cô ta đễ quên đi tôi rồi chăng.

Nhưng sau đó, cô ta liền nở nụ cười hiểm ác: "Thì ra là cô chưa chết."

"Cô tin rằng có thể giết tôi dễ như vậy?" Tôi hỏi.

"Cô cảm thấy rất kỳ quái phải không? Cô thấy chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau có một lần, tại sao tôi lại giống như nổi điên lên muốn dồn cô vào chỗ chết." Khi nói ra lời này, cô ta đang ngồi bệt xuống trên nền xi măng lạnh như băng, mà đầu thì tựa vào vách tường bằng vôi, cả khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ dưới ánh trăng: "Trên thực tế, hiểu biết của cô với tôi, có thể là xa lạ, nhưng mà cô, Hà Bất Hoan, nhưng với cô, tôi lại rất quen thuộc."

Ở bên trong không khí tĩnh lặng, tôi đang im lặng nhìn cô ta.

"Cô biết không?" Cô ta bỗng hạ giọng xuống, giống như một đứa trẻ đang muốn nói ra một bí mật của mình với người lớn, nhạy bén mà lạ thường: "Lúc Bồi Cổ đang ngủ, anh ấy gọi tên của cô: Bất Hoan, Bất Hoan của anh. . . . Mỗi khi anh ấy kêu một tiếng, tôi liền muốn giết cô một lần."

Đúng vậy, không có chuyện tình nào khác khó chịu hơn so với chuyện này -- đặc biệt là, khi người đàn ông kia là người cô ta yêu.

Chẳng qua là --

"Cô cho rằng giết chết tôi thì chuyện gì cũng giải quyết được sao?" Tôi bình tĩnh nhìn cô ta.

"Đúng vậy, chỉ cần cô chết, chỉ cần trên thế giới này không có cô, thì anh ấy sẽ nhìn thấy tôi, chú ý đến tôi, như vậy, tôi có thể dốc hết lòng làm cho anh ấy yêu tôi." Trên gương mặt xinh đẹp của Kim Cơ, cặp mắt kia mở ra rất lớn, một tia sáng chợt lóe lên trong bóng tối, giống như một con thú đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

Tôi lắc đầu: "Không, cô bất quá chỉ sợ hãi, bất quá chỉ hèn nhát."

"Cái gì?" Lông mi của cô ta rung rung, giống như cánh quạt đang múa, một lúc sau, trong đôi mắt đôi mắt của con thú đó hiện lên chút mê mang về sự sai lầm.

"Trong lúc tôi ở vị trí giữa cô và Lý Bồi Cổ, lựa chọn giết tôi, chỉ là bởi vì tôi là người tương đối dễ ra tay, chỉ cần một lọ thuốc độc, tôi liền có thể biến mất. Nhưng Lý Bồi Cổ thì không thể, cô không dám đối mặt với anh ta, cô không dám nhìn thẳng vào nội tâm của anh ta, cô sợ hãi anh ta vĩnh viễn cũng sẽ không đáp lại tình yêu của cô." Tôi nói thẳng vào vấn đề.

"Đúng vậy, cô mềm yếu đáng thương tựa như con ốc sên." Tôi không có dừng lại, trong lúc này việc dùng lại là không cần thiết: "Đàn ông làm tổn thương cô, không sao cả, bất quá tức giận thôi, hoặc có thể cầm dao lao về phía tên khốn đó, hoặc là lựa chọn cách làm dứt khoát hơn -- quay người rời đi, ngay cả một cái nhìn lần cuối cũng không nhìn, mà không phải là cầm dao quay lại đâm về phía đồng loại của mình. Bởi vì bất kể có như thế nào, nếu người đàn ông đó đáng giá, trên căn bản anh ta sẽ không bởi vì lý do gì mà làm tổn thương bất kỳ người con gái nào mà sẽ tự tổn thương chính mình."

Bạn có thể yêu một người đàn ông, có thể cho anh ta tiền, có thể cho anh ta thân thể, co thể cho anh ta cả tính mạng của mình, nhưng bạn không thể đem cả suy nghĩ của chính mình cũng giao cho anh ta.

Bởi vì đó là chuyện tình kinh khủng nhất thế giới.

Kim Cơ mang theo ánh mắt không chút kiên nhẫn nhìn tôi ..., nói: "Sao đột nhiên cô lại nói như thế, cô thắng rồi, anh ấy yêu cô."

Mười ngón tay tôi đan vào nhau, dần dần gia tăng sức thêm, các ngón tay giống như hình cụ dùng để kem tay vậy, không biết tại sao, từ nhỏ tôi đã rất thích động tác này, cảm nhận sự gia tăng của nhịp tim, có thể làm cho mình bình tĩnh hơn.

"Anh ta yêu tôi? . . . . . . . . Nếu như anh ta yêu tôi, cũng không mang tôi cho người khắc. Tôi từng có vô sô lần đứng mặt anh ta nói tôi yêu anh ta, nhưng mà không có bất kỳ một sự đạp lại nào, cô hiểu được cảm giác này không? Từ lúc bốn tuổi, tôi đã bắt đâu thích anh ta, liên tục nói cho anh ta biết, chỉ cần anh ta nói ra câu nói kia, tôi sẵn lòng ở lại bên cạnh anh ta, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, nhưng câu trả lời của anh ta là: anh ta không thể yêu, không dám yêu, cuối cùng, anh ta tùy ý mang tôi cho một người đàn ông khác. Kết quả như vậy, chính là điều cô ngưỡng mộ sao?"

Trong mắt cô ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cô nói, bây giờ cô là người phụ nữ của người đàn ông khác?"

"Tôi phải phải là người phụ nữ của bất kỳ kẻ nào cả?" Tôi nói: "Tôi là người phụ nữ của chính mình."

Sau khi nói xong tôi tự cảm thấy thật tự hào, hào quang rạng rỡ tự vẽ lên thành một bức tranh, tạo ra một ngôi sao sáng chói.

Ừ, những lời này có trình độ triết lý đến mức không giống như Hà Bất Hoan tôi có thể nói ra được.

Không nghĩ tới Bất Hoan tôi đây ăn toàn thịt, mà phun ra câu nào cũng toàn là vàng ngọc.

Bất quá cũng vừa khéo. . . . .tính thời gian, đến giờ cơm tối rồi, vẫn nên nói nhanh thôi.

Đầu của Kim Cơ hơi cuối xuống, mệt mỏi, khuôn mặt mang theo chút lo sợ, giống như mới vừa trãi qua cảnh khói lữa ở chiến trường.

Tôi nghĩ, ít ra cô ta cũng đã hiểu được một vài chuyện.

"Lâm Lam đang tìm cô, vẫn luôn ở chỗ đó. Nhớ kỹ, bất kể có như thế nào, cô vẫn còn người bạn này." Tôi không muốn nói nhiều, trực tiếp mở cửa ra: "Nếu như cô nghĩ thông rồi, thì đi đi, bọn họ sẽ không ngăn cản cô."

Đây là giao ước của tôi với Lý Bồi Cổ.

Người Kim Cơ giết là tôi, tôi không truy cứu, hắn ta cũng không có lý do để truy cứu.

Cứ như vậy, để Kim Cơ rời đi.

Mặc dù thiếu chút nữa cô ta đã giết được tôi, nhưng suy cho cùng, cô ta cũng là bạn của Lâm Lam.

Hơn nữa trên một phương diện nào đó, cô ta rất giống tôi, không chỉ là ánh mắt, còn có ở trong lòng từng khát cọng tình yêu đối với Lý Bồi Cổ.

Lẵng phí cả tuổi xuân, chúng tôi là người cùng cảnh ngộ.

Cho nên tôi lựa chọn bỏ qua chuyện này.

Kim Cơ rời đi, mà tôi thì vẫn tiếp tục ở là nhà Lý Bồi Cổ.

Với vì cơ thể bị tổn thương do trúng độc, Lý Bồi Cổ không có tiếp tục nhốt tôi trên tầng gác, mà để cho tôi ở trong căn phòng trước kia của mình.

Ở trong lòng mấy người anh em, hành động này quả thật chính là lời nước lợi dân có đầy đủ ý nghĩa lịch sử sanh ngang với Đô Giang Yển cùng với Trường Thành.

Dù sao, từ đó bọn họ không cần phải đi đổ bô cho tôi nữa rồi.

Nói đến cái ngày Kim Cơ giết tôi, hơn mười người anh em có mang mặt nạ phòng độc chạy vào, nhưng vẫn không chịu nổi , toàn bộ đều bị hy sinh hết.

Đối với bọn họ mà nói, tôi quả thật chính là quả bom hẹn giờ, hay là một người xấu xa mang hình dáng quả bom hẹn giờ.

Nhưng mà từ lúc tỉnh lại sau khi bị trúng độc, tôi phát hiện mình giải quyết rất có quy luật.

Mỗi sáng sớm sẽ làm một lần, rất đúng giờ.

Hơn nữa mùi cũng dịu đi rất nhiều, hoàn toàn không có lực sát thương, nhiều nhất chỉ xông chết một góc nhỏ thôi.

Về điểm này, bác sĩ giải thích như sau, thành phần thuốc chứa gì gì đó gây tác dụng với trực tràng trong cơ thể tôi, có phát sinh ngoài ý muốn từ đó giúp cho tôi không bị táo bón nữa.

Tôi không khỏi chảy nước mắt đầy mặt: cái này vốn là vũ khí mang tính sat thương của tôi mà, từ nay về sau nó đã không còn nữa rồi! ! !

Mặc dù nơi ở đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng tôi vẫn như cũ không lúc nào không nghĩ đến chuyện bỏ trốn.

Nhưng trốn không thoát -- trên tay của tôi mang một cái xích sắt, dín với vách tường.

Nói cách khác, trừ phi tôi có thể mang theo cái vách tường bỏ trốn cùng, nếu không đừng nghĩ đến việc trốn thoát.

Nói đến cũng không biết là đang chơi tôi hay đối tốt với tôi, cái xích sắt này rất dài, vừa đủ để tôi có thể đi đến hồ bơi sau vườn phá nước.

Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại xem, một người trôi nổi trong hồ bơi, mà trên tay thì có một cái khóa sắt từ cửa sổ lầu hai, cái tình cảnh này, thật sự vô cùng quái dị.

Bất quá quái dị hơn nữa, tôi cũng làm như thế, dù sao đây cũng là trò giải trí duy nhất của tôi.

Hôm nay cực kỳ hưng phấn thay đồ bơi muốn đi phá nước, nhưng khi xuống cầu thang xích sắt lại bị người khác đạp lên, thiếu chút nữa làm cho tôi té ngã như kiểu chó ăn phân rồi.

Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đen của Tiểu Hắc.

Bởi vì vẫn chưa tìm được Tiểu Thủ, nên hắn đổi xử với tôi như kẻ thù vậy, thỉnh thoảng cũng gạt chân tôi.

Có câu châm ngọn nói Đại nhân có đại lượng, tôi đọc thầm 100 lần, tha thứ cho hắn, tiếp tục đi về phía hồ bơi.

Nhưng sau này mới biết được, ở trong mắt mấy người anh em xung quanh, tôi đi vọc nước ở hồ bơi chính là đang làm một con rùa tinh ngàn năm. Bơi trong hồ cũng hơn nữa tiếng, da thịt cũng nhăn hết rồi, quyết định lên bờ.

Bất quá trước khi bước lên bờ, vẫn còn một việc muốn làm.

Tôi ngoắt ngoắt tay gọi Tiểu Hắc đang chịu trách nhiệm đứng canh gác ở bên cạnh, nói: "Anh xuống đây."

"Có chuyện gì?" Hắn không kiên nhẫn hỏi.

"Anh xuống đây, tôi nói nhỏ cho anh biết." Móng vuốt của tôi tiếp tục vẫy.

Tiểu Hắc cho rằng lương tâm của tôi trỗi dậy, muốn nói cho hắn biết tung tích nơi Tiểu Thu bị giam, vội vàng nhảy xuống nước, đưa lỗ tai lại gần miệng tôi, thúc dục: "Nói mau nói mau, tôi nghe."

Tôi đưa tay kéo hắn đến chỗ tôi vừa mới đứng, tiếp theo tằng hắn giọng, nhỏ giọng nói: "Anh có cảm thấy hay không, nước này hơi nóng nha?"

Tiểu Hắc ngơ ngác không biết tôi đang muốn nói gì, chỉ có thể gật đầu: "Ừ, chỗ nước này thật nóng. . . . Cô rốt cuộc muốn nói cho tôi biết cái gì?"

Tôi vỗ nhẹ vào vai hắn, cười đến thiếu chút nữa mất hết nữa bạn sống của con rùa tinh vạn năm này: "Tiểu Hắc à, mới vừa rồi tôi mắc đái, đành giải quyết ở trong bể bơi này, chính là cái chỗ hiện tại anh đang đứng, lát nữa lên bờ nhớ thay nước nhé."

Quên chưa nói, còn có một câu châm ngôn đó chính là Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.