Không Trang B

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Tuân tỉnh lại, nương theo ánh mặt trời mờ ảo, cậu nhìn thấy một chóp mũi nghiêng về phía chóp mũi của mình. Lúc này, Trần Tuân mới chợt nhớ ra bọn họ đã cùng nhau qua đêm. Phàn Thanh đang ngủ ngon lành, hô hấp đều đều. Trần Tuân kéo gối đầu, cứ như vậy nhìn chăm chú vào gương mặt Phàn Thanh, vô cùng thỏa mãn.

Có lẽ Phàn Thanh trong lúc mơ màng ngủ bị ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Tuân làm hoảng sợ. Cả người hắn co giật một chút, tỉnh dậy. Ngay khi Phàn Thanh vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Trần Tuân đang vui vẻ cười tươi nhìn mình.

Phàn Thanh ngáp một cái, hắn xoa đầu của Trần Tuân, rồi đứng dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm.

Trần Tuân sửng sốt.

Không đúng, lúc này không phải nên có một nụ hôn chào buổi sáng sao? Chẳng lẽ tất cả các bộ phim đều là giả sao?

Một lát sau, Phàn Thanh ra khỏi phòng tắm, hắn mỉm cười nhìn Trần Tuân, rồi lao về phía cậu. May mắn là Trần Tuân phản ứng nhanh, nhanh chóng cuộn chăn lại, nếu không sẽ bị cú nhào tới này của Phàn Thanh đè chết.

“Nào, há miệng.” Phàn Thanh đưa tay ra véo cằm Trần Tuân, “Nhai một cái.”

Trần Tuân ngậm miệng lại, thì ra Phàn Thanh cho cậu ăn hai viên Xylitol, má nó còn là loại hương bạc hà cay xè. Một ngụm cắn xuống Trần Tuân liền hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ trong nháy mắt Trần Tuân bỗng nhận ra bệnh sạch sẽ của người đàn ông này lại tái phát rồi, sau khi hắn đánh răng xong cũng muốn mình tự làm sạch, đành phải ra sức nhai.

Phàn Thanh ôm Trần Tuân, hôn vào mặt và cổ cậu, trạng thái đã hoàn toàn chuẩn bị xong.

Trần Tuân chỉ muốn một nụ hôn chào buổi sáng kết quả lại biến thành một pháo chào buổi sáng.

Khi Phàn Thanh bắt đầu cắn, Trần Tuân đã nhanh chóng nhả mấy viên xylitol ra, Phàn Thanh lanh mồm lanh miệng tiến đến hôn cậu.

Trần Tuân vẫn được bọc trong chăn, cậu cảm thấy mình giống như một miếng sushi, Phàn Thanh đè ở trên chăn, cởi trần truồng, giống như một lát sashimi trên sushi*.

*Sashimi sushi:



Trần Tuân nghĩ nghĩ, liền đói bụng.

Bụng của cậu ục ục vang lên một trận, Phàn Thanh nghe thấy liền cười ra tiếng, ôm mặt cậu nói: “Đợi lát nữa, anh sẽ đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”

Trần Tuân chỉ có thể đảo mắt cam chịu.

Nhưng Phàn Thanh dường như không vội vàng, vẫn cứ cách chăn hôn cậu. Nhiều lắm thì đem góc chăn kéo xuống một chút rồi cắn cắn bờ vai của Trần Tuân, một chút đều không có ý mở “gói”. Điều này khiến cho Trần Tuân có chút nóng nảy. Cậu muốn rút tay ra để chủ động, nhưng chăn quá chật, cả người cứ ngo ngoe ngọ nguậy như một chú sâu bướm.

Lúc này không thể nói chuyện quả thực thương thân hại thể mà! Trần Tuân rõ ràng cảm giác được cái mở nắp chai của Phàn Thanh đang hung hăng đâm mình, chính mình cũng rất khó nhịn, vậy mà lại phải cách một tầng chăn bông, đúng nha, cách chăn bông…… Thi thoảng Trần Tuân sẽ bị kích cỡ của cái mở nắp chai làm giật mình.

“Muốn không?” Phàn Thanh cách lớp vải dệt không tính mỏng chọc chọc cậu.

Chiêu miệng thì ngại mà thân thể lại thành thật kia không dùng được, Trần Tuân nghĩ, cậu không mở miệng, nhưng thân thể của cậu lại vô cùng chính trực.

Trần Tuân nghiêm túc gật đầu, Phàn Thanh liền cười, tay vói vào từ góc chăn.

Ngay lập tức, tóc của Trần Tuân đều dựng đứng, tay chân của cậu bị trói buộc, không thể động đậy, mà bàn tay của Phàn Thanh giống như một con rắn, len lỏi tiến vào, chạm vào làn da trần của Trần Tuân.

Trần Tuân ngước mắt lên nhìn Phàn Thanh. Cậu như thế nào cũng không thể tưởng được. Chỉ một chiếc chăn thôi mà đã làm bản thân vừa hơi hơi sợ hãi vừa có chút phấn khích như thể đang chơi SM.

Phàn Thanh sờ vào bên dưới của Trần Tuân, cái tay kia ở bụng dưới và phần bên trong đùi của cậu nhẹ thăm dò một lúc lâu mới nắm vào trọng điểm.

Trần Tuân hít sâu một hơi, giật giật eo hướng lên trên, bây giờ cậu cũng chỉ có thể làm vài động tác nhỏ bé như vậy.

Phàn Thanh ngầm hiểu, đè ở trên người Trần Tuân, tay ở trong chăn nhanh chóng di chuyển. Trần Tuân vừa cảm thấy xấu hổ vừa khẩn trương như thế thiếu niên tuổi dậy thì trốn ở trong phòng thủ dâm. Cậu nhìn vào mắt Phàn Thanh, bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động nhưng lại như van nài Phàn Thanh cho mình càng nhiều hơn.

Bàn tay của Phàn Thanh khiến Trần Tuân cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng hiển nhiên còn chưa đủ. Cậu muốn càng kịch liệt, cậu muốn Phàn Thanh nhanh hơn, nhưng đúng lúc này Phàn Thanh bỗng dừng lại.

Từ trong cổ họng Trần Tuân phát ra vài thanh âm ủy khuất xen lẫn bất mãn, Phàn Thanh liếc cậu một cái, liếm liếm môi, rồi xốc chăn lên nhét người vào.

Trần Tuân hít một hơi xém chút nữa ngất xỉu. Quá bất ngờ rồi. Cậu, cậu chưa bao giờ, chưa bao giờ có trải nghiệm này.

Khoang miệng của Phàn Thanh nóng bỏng trơn ướt. Tuy rằng đầu lưỡi của hắn rất linh hoạt, nhưng thỉnh thoảng hàm răng vẫn va vào cậu một cách vụng về. Trần Tuân cảm thấy mình sắp chết. Cậu nghĩ rằng mình ngay lập tức có thể tan chảy rồi đông đặc lại trong nháy mắt. Cậu có thể biến thành bơ, cũng có thể sẽ biến thành một một gai băng sắc nhọn.

Cậu muốn Phàn Thanh dùng lực đâm mạnh vào, lại lo lắng Phàn Thanh. Cơ bắp ở eo căng chặt, cái gì cũng không dám làm, giống như một tiểu tử ngốc cả người cứng đờ, ba hồn bảy vía sắp bị Phàn Thanh hút ra.

Phàn Thanh vừa khẩu giao, vừa dùng tay vuốt ve trứng trứng và đáy chậu của Trần Tuân, một đường thăm dò đến phía sau, giống như gõ cửa, lễ phép mà ôn nhu mà thăm hỏi cậu.

Trần Tuân có thể cảm nhận được nơi đó của mình mở ra đóng lại, háo hức khát vọng. Sau đó cậu cảm giác được Phàn Thanh nhổ mình ra, mặc kệ tiểu Tuân Tuân đang cứng rắn đến phát đau, Phàn Thanh xốc chăn lên và đẩy chân của Trần Tuân lên trên, để eo của cậu rời khỏi giường, làm lộ lối vào riêng tư nhất.

Trần Tuân trơ mắt nhìn Phàn Thanh cúi đầu xuống.

Sẽ chết, lần này thực sự sẽ chết mất.

Trái tim Trần Tuân đã nổ tung nồi, ngoài miệng lại một chữ cũng nói không nên lời, nhưng cậu phải nói cái gì đây? Không cần? Đừng? Dừng lại?

Mới không đâu.

Cậu muốn nói “Đ* em đi!”

Đầu lưỡi của Phàn Thanh không chút nào cố kỵ mà liếm ướt toàn bộ huyệt khẩu của Trần Tuân, thỉnh thoảng liếm vào đáy chậu, sau đó lại gặm một ngụm vào trong bắp đùi, phảng phất như thể hắn đang bóc tách da thịt. Trần Tuân cảm thấy giây tiếp Phàn Thanh sẽ một ngụm cắn đi một khối thịt của chính mình.

Huyệt khẩu hưng phấn mà dồn dập đóng mở. Phàn Thanh chọc đầu lưỡi vào khi nó mở ra, có lẽ chỉ lưu lại một dấu vết nhợt nhạt ở miệng huyệt, nhưng lại làm Trần Tuân cảm thấy Phàn Thanh đã liếm hết toàn bộ bên trong mình.

Cậu sắp điên rồi.

Trần Tuân khẽ rên lên một tiếng, Phàn Thanh ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Tuân đã làm rơi cốc nước ở trên tủ đầu giường xuống đất, nước làm ướt một mảng thảm lớn. Hắn lại nhìn vào đôi mắt Trần Tuân, bởi vì bị chính mình bắt nạt mà toàn bộ đều đỏ.

“Nôn nóng? Gấp cái gì?” Phàn Thanh đặt chân Trần Tuân xuống và để mông của cậu nằm ở trên đùi đang quỳ của mình. dương v*t của Phàn Thanh vừa lúc chọc ở mông của Trần Tuân, hắn chậm rãi di chuyển eo, cố tình cọ xát Trần Tuân, nhìn đôi mắt của cậu càng trở nên đỏ hơn.

Mẹ nó, đắc ý cái rắm a! Trần Tuân hung hăng nghĩ, cậu dứt khoát bò dậy khỏi giường, nghĩ thầm đến lúc này rồi mà Phàn Thanh vẫn trưng ra vẻ mặt tay nghề thành thạo kia. Hừm, xem mình làm thế nào cưa cùn “lưỡi kiếm” của hắn đây! Xem hắn còn dám ra ngoài “chơi” như thế nào!

Phàn Thanh hơi kinh ngạc nhìn Trần Tuân đang tới gần chính mình, sau đó duỗi tay ôm cổ hắn, nâng eo, chuẩn xác mà nhắm thẳng địa phương kia. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trần Tuân buông lỏng lực đạo, phịch một tiếng liền ngồi xuống!

Phàn Thanh rên một tiếng, thiếu chút nữa mềm, hắn duỗi tay nắm lấy eo của Trần Tuân và nhanh chóng nâng cậu lên.

“Nắp chai nhỏ,” Phàn Thanh cau mày, “Từ từ tới, nếu làm gãy nó nửa đời sau em phải làm sao bây giờ.”

Trần Tuân ngập ngừng, eo có điểm phát run, cậu quả thực không biết phải làm gì.

Phàn Thanh hạ tay xuống, bẻ mông Trần Tuân ra, từ từ đâm vào.

“Cảm giác được không? Anh đang tiến vào em.” Phàn Thanh thì thầm vào tai Trần Tuân, giọng điệu ôn nhu. Trần Tuân quả nhiên càng thêm thả lỏng, dễ dàng nuốt chửng đỉnh đầu.

Sau khi tất cả hoàn toàn đi vào, Phàn Thanh nói với Trần Tuân: “Nắp chai nhỏ, anh yêu em.”

Trần Tuân cảm thấy trong cơ thể mình thực đầy, trong lòng cũng thực đầy. Cậu ôm chặt Phàn Thanh, chỉ hận bản thân mình lúc này thậm chí đáp lại một câu “Em cũng yêu anh” cũng không thể. Cậu chỉ có thể ôm lấy Phàn Thanh càng chặt hơn.

Phàn Thanh đâm Trần Tuân từ dưới lên trên, nơi kết nối giữa bọn họ cực kỳ nóng bỏng. Trần Tuân không biết liệu Alpha và Omega thành kết thời điểm có phải càng thêm nóng bỏng hay không. Nhưng thành thật mà nói, cậu đã từng ảo tưởng nếu Phàn Thanh có thể ở trong cơ thể mình tạo thành kết thì sẽ có cảm giác gì? Mình sẽ càng thêm thỏa mãn, càng thêm an tâm sao? Hình như không phải thế. Ngoại trừ cảm thấy có một chút kỳ lạ, Trần Tuân chỉ cảm thấy cái loại phương thức làm tình đem đối phương gắt gao trói buộc này có chút quá độc đoán, quá ích kỷ.

Cậu khát vọng Phàn Thanh, cậu cũng hy vọng Phàn Thanh đồng dạng khát vọng chính mình. Nhưng đó là sự chiếm hữu lẫn nhau, mà không phải một bên chiếm hữu một bên khác.

Omega bị đánh dấu chú định chỉ có thể có một Alpha, mà Alpha lại có thể đánh dấu nhiều Omega. Loại hành vi không hạn chế này giống như “Xác nhận địa bàn” vậy. Muốn cho người ta tin phục đó là mệnh trung chú định, có quá khó không? Cho dù đó là tình yêu hay không thì cũng thật khó nói.

Nói như vậy, Beta, sẽ không bị chiếm hữu vĩnh viễn, mất đi sự hấp dẫn tuyệt đối để thu hút Alpha, đồng thời có được sự tự do sẽ không bị “Xác nhận địa bàn”, hình như có vẻ không tệ.

Trần Tuân ôm chặt Phàn Thanh, cậu cảm thấy có lẽ mình có chút hồ đồ rồi, thất tình mấy ngày nay, tại sao lại có cái loại suy nghĩ “Giá như mình có thể biến thành một Omega thì tốt rồi” chứ?

Nếu Phàn Thanh biết, có lẽ anh ấy sẽ lộ ra biểu tình ghét bỏ giống như nhìn thấy bánh bao nhân rau hẹ mất.