Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 170: Âm mưu quỷ kế




Trận chiến kinh thiên động địa sau nữa ngày cuối cùng cũng đã có hồi kết. Huyết vân dần tan biến, thân ảnh bên trong không phải là Trần Duyên mà là một khối cầu lớn.

- Tách…tách…

Khối cầu rạn nứt, làm lộ ra Trần Duyên ẩn nấp bên trong.

- Chiêu Trùng Noãn khi thi triễn quả nhiên gia tăng không nhỏ năng lực chống chịu a, huyết vũ kia dễ dàng ăn mòn pháp kiếm nhưng lại không thể xuyên thủng lớp phòng ngự này.

- Đáng tiếc lại quá hao tỗn pháp lực.

Trạng thái hợp thể bị giải trừ, bạch phát trở lại đèn tuyền như trước. Tiểu Mập Mạp lăn tròn trên vai Trần Duyên ra sức thở dốc. Tuy không còn trật vật khi cùng Huyết Phong đại chiến nhưng nỗi thống khổ khi hai thân xác nhập làm một lại không hề dễ chịu.

Thi triển đồng thời hai trận pháp cùng thử nghiệm bí pháp Trùng Noãn đã rút đi chín thành pháp lực khiến hắn phải lộ nguyên hình. Lăng Vô Đạo tròng mắt như muốn nổ tung, nhận ra tên tiểu tử bọn chúng âm thầm truy sát đột ngột hiện ra trước mắt thậm chí vai trò thợ săn cùng con mồi bị đảo lộn.

- Đừng…đừng giết ta, nếu như ngươi dám ra tay Ma Huyết Tông khẳng định dốc toàn lực truy bắt không chết không thôi.

- Ha ha ha Huyết Nha, Huyết Phong, còn có các ngươi a. Ma Huyết Tông quả nhiên dâng lên cho bổn công tử không thiếu bảo vật. Lần này Ma Huyết Tông người xông vào Bách Niên Chi Chiến diễn ra khu vực không kẻ nào có thể sống sót.

Lăng Vô Đạo đe dọa đối với Trần Duyên không khác gì trò khôi hài, hắn cùng Ma Huyết Tông đã ở thế bất lưỡng lập. Chỉ cần có thể ra tay Trần Duyên quyết không nhân từ với bọn chúng.

- Trước đó ta còn nhiều thứ muốn tường tận, khởi điểm từ ngươi đi.

Lăng Vô Đạo không thể tránh khỏi kết cục bi thảm, mặc cho hắn gào hét bàn tay vô tình kia vẫn chụp xuống đầu lâu. Nỗi thống khổ do thần hồn sinh sinh bị nghiền nát khiến hắn chỉ ao ước được chết ngay tức khắc.

Ma Huyết Tông bên trong một động phủ cực lớn, ba lão giả nhập định trên bồ đoàn bao vây lấy ở giữa là một thi thể giao long to lớn không hề thua kém gì một ngọn cự sơn. Huyết khí từ yêu thú kia không ngừng lan tràn ra bên ngoài bị tam lão mở miệng hấp thụ.

- Lăng nhi…

Một trong tam lão song mục dữ tợn mở lớn, lão không thể che giấu sát khí bùng phát điên cuồng cầm trên tay thủy tinh cầu bể nát, trong miệng rít rào lên những thanh âm khó nghe.

- Huyết Tam, đệ không nên để ngoại vật làm hư chuyện tốt. Chúng ta thần công đang trong lúc chủ chốt, nếu như chẳng may thất bại thì công sức bỏ ra ngàn năm mấy chốc sẽ đổ sông đổ bể.

Một lão bị chấn động gây ra chú ý không khỏi mở miệng đề tĩnh.

- Đại ca, đệ hiểu rõ a. Nhưng mà Lăng nhi thủy tinh bổn mạng đã bể, hắn tính mạng rất có thể đã lâm vào nguy kịch, đệ không thể không ngó ngàng tới.

Lão trong số nhiều tên đệ tử chỉ có Lăng Vô Đạo mới có thể khiến lão hợp ý, hắn không chỉ thiên phú cao ngất, thực lực mạnh mẽ cùng tâm tính trưởng thành hơn rất nhiều so với các sư huynh đệ nên khi được giao nhiệm vụ ám sát Ma Kiếm Tông đệ tử lão cũng không mấy lo lắng mặc hắn tung hoành. Nay rời đi không lâu tin dữ đã kéo đến không khởi khiến lão nội tâm bất an.

- Hừ, không phải chỉ là một tên đệ tử thôi sao, thứ này Ma Huyết Tông ta xưa nay không hề thiếu. Nhị trưởng lão là người đề xuất ra nhệm vụ này, lão còn thập phần khẳng đinh hung hiểm đã bị giải trừ. Đợi khi chúng ta thần công đại thành sẽ ra ngoài kiếm lão hỏi ra cho rõ ngọn ngành.

Lão giả còn lại cũng tiếp lời, lúc này thần công đã không thể dừng lại. Lão không nguyện ý vì một tên Trúc Cơ tu sĩ mà hủy đi ngàn năm đạo hạnh. Đợi khi thực lực đã thành công đột phá đó cũng chính là lúc đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Màn đêm lại lần nữa bao trùm lấy động phủ, chỉ còn tiếng khẻ hô hấp cùng huyết khí tanh nồng.

Trần Duyên trong lúc thăm dò túi trữ vật, tình cờ tìm ra một tấm phù lục khiến hắn để tâm.

- Thứ ngươi đang cầm chính là tín hiệu hội họp, chỉ cần bóp nát tấm phù này đệ tử Ma Huyết Tông nội trong trăm dặm đều có thể mò tới.

Chu lão tra xét qua Lăng Vô Đạo kí ức, có vẻ hắn thập phần bài xích thứ này. Lúc tính mạng đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm bủa vây thì mọi chuyện đã quá muộn, không muốn phạm phải sai lầm trước kia để Huyết Phong chạy mất nên Phệ Huyết Trùng đã khóa chặt mọi ngõ ngách khiến hắn huyết dịch cũng khó mà len lõi ra ngoài.

- Tiểu tử, lẽ nào ngươi có ý định…

Nghe tới tấm phù lục này công dụng Trần Duyên trong đầu đã dựng lên một quang cảnh hoang tàn đổ nát.

- Thu.

Trùng Sào biến nhỏ, cảnh tượng hoành tráng dần mất hút chỉ còn lại một tòa tiểu ốc nho nhỏ lơ lững trên hắn tả thủ. Loa Toàn Ốc thanh sắc dần trở nên ảm đạm, chiêu thức này chính là lợi dụng diệu dụng bên trong pháp bảo này khống chế linh trùng.

- Để duy trì Trùng Sào lớn tới mức này cũng không phải dễ a.

Cách đó hai dặm, ba người toàn thân không ít thương thế, trong mắt không giấu được tia buồn chán nhìn xuống thi thể bên dưới.

- Thủ đoạn của Trần Duyên sư huynh đã mất, không lẽ huynh ấy đã…

Ba người Tưởng Niệm chỉ là Trúc Cơ tầng 1 tu sĩ, nhưng tên kia thực lực đã đột phá Trúc Cơ tầng 3 khẳng định là tinh anh trong tinh anh. Nhờ hợp lực vây công, dù đã xuất ra không ít thủ đoạn rốt cuộc cũng thắng hiểm một chiêu.

- Có kẻ đang tới gần…là đại sư huynh

- Đại sư huynh.

- Bạch Long sư muội cũng chật vật không nhỏ a.

- Đã làm đại sư huynh thất vọng, hắn quá lợi hại chúng sư muội không thể nào bắt sống hắn theo dự định.

Bạch Long lắc đầu ảo não, rốt cuộc nàng cũng hiểu thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào. Tùy tiện một tên tu sĩ xuất hiện chỉ là Trúc Cơ sơ kì nhưng cũng đủ diệt sát nàng, nếu không phải ba người hợp công sợ rằng nàng cũng khó mà sống sót.

- Chúng ta không cần tới hắn nữa, tất cả tin tức ta đều từ miệng tên kia cậy ra đến.

Nàng không tin vào tai mình, Trần Duyên cũng chỉ đột phá Tầng 2 Trúc Cơ, nhưng đối thủ của hắn lại là hai tên Trúc Cơ trung kì. Ba người trước đó còn bàn kế hoạch nhanh chóng tiêu diệt tên kia sau đó xông qua đối chiến vì hắn mà giảm đi gánh nặng.

- Sư muội không nên ảo não như vậy, dù sao muội cũng chỉ vừa từ Cấm Địa trở ra. Nếu ta đoán không lầm thì muội còn nhiều thủ đoạn cần thời gian tiêu hóa. Chỉ cần vài năm nữa tên kia cũng không làm khó được các ngươi a.

Trần Duyên thu lấy thi thể của hắn, còn túi trữ vật để cho ba người kia phân chia. Hắn dù sao cũng là sư huynh, không thể để các sư muội, sư đệ trắng tay ra về.

Tối đó, Trần Duyên lấy ra địa đồ, hắn đã chú ý tới một nơi mà trước nay ít kẻ nào biết tới. Ngay cả Tưởng Niệm, nàng đã xuống núi lịch luyện không ít lần nhưng cũng hoàn toàn mờ mịt.

- Đây là hang động của một đầu Giáp đẵng cấp 2 yêu thú đang hoài thai. Chúng ta trong 10 ngày nữa sẽ tập kết tại đây.

- Không thể nào.

Lời hắn nói quả nhiên gây ra không nhỏ chấn động, Bạch Long cùng Như Phong thất thanh, sắc mặt khó coi.

- Sư huynh, nếu chúng ta tới gần yêu thú Giáp đẵng dù có 10 cái mạng cũng không đủ a.

- Đương nhiên là ta có cách tới gần nơi đó mà không gây ra động tĩnh, các ngươi cũng không cần phải trực tiếp đi theo. Ta còn có nhiệm vụ khác cho các ngươi đi làm.

Nghe tới đây sắc mặt của Như Phong và Bạch Long dần hoàn hoãn, bọn họ không thần bí như Trần Duyên, ít nhất thì thủ đoạn có thể che giấu cảm giác của Giáp đẵng yêu thú bản thân không thể nào làm được.