Không Yêu Hoàng Thượng Để Giữ Bình An

Chương 6




(Đại kết cục)

24

Thục phi được giải trừ cấm túc, lấy lí do thân thể khó chịu nên chậm chạp chưa từng đi thỉnh an hoàng hậu.

Hoàng hậu cũng vui vẻ thoải mái.

Chỉ là mỗi lần ta đi thỉnh an, hoàng hậu luôn tỏ vẻ không được vui cho lắm.

“Muội muội mấy ngày nay, chiếm được không ít tình cảm của nhiều người.” Nàng ta hơi mỉm cười một chút, trong mắt lại đầy hàn sương.

“Thần thiếp chỉ là cảm thấy thú vị, ham chơi mà thôi.”

“Đừng quên thân phận của mình là được.”

Sau khi ra khỏi Thanh Khôn Cung, ta vẫn đi dạo quanh nơi ở của nương nương các cung, hiện giờ mấy mảnh đất trồng rau quả nhiên tràn đầy sức sống.

Vốn dĩ ta vẫn có chút lo lắng, những nương nương quen được nuông chiều này sẽ chướng mắt mấy mảnh đất này.

Ai ngờ, lại giống như là được kích phát năng lực tiềm ẩn gì đó, mỗi người đều trở thành tay trồng rau thiện nghệ.

Tuy rằng phần lớn thời gian đều do cung nhân lo liệu, nhưng lúc hái rau người này lại tích cực hơn người kia.

Thậm chí nếu biết cái nào trong cung nào sắp được nấu, còn xách một cái ghế nhỏ đi cùng để hái.

Rất nhanh, chuyện phi tần trong cung trồng rau liền được các quý phụ khác trong kinh biết đến.

Gần như chỉ trong một đêm, việc trồng rau trong sân viện nhà mình lại trở thành một chuyện phong nhã cực hạn.

Mãi cho đến khi có một trận hạn hán hiếm hoi khiến toàn bộ Trung Nguyên gần như rơi vào bế tắc.

Bởi vì mấy tháng gần đây trong cung giảm bớt tiền mua rau củ quả, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

Vốn dĩ hoàng đế không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại có thảm họa trước mắt, hắn mới đột nhiên phát hiện ra tiết kiệm chi phí có thể mua thêm được rất nhiều lương thực đưa đến khu vực thiên tai.

Ngay cả lúc quyên góp trong kinh, những quý phụ ngày xưa không chịu hợp tác cũng nỡ móc ra không ít tiền tài.

Phái người hỏi một chút mới biết được, những quý phụ này từ khi bắt đầu trồng rau trong sân viện nhà mình, mới biết được hóa ra để trồng được một gốc rau lại không dễ dàng như thế, mắt thấy thảm họa trước mắt, đều sinh ra không ít đồng cảm.

Sau khi thảm họa dịu đi một chút, hoàng thượng liền vội vàng chạy đến Nhụy Họa Hiên, hắn nóng lòng muốn nói cho ta biết, mảnh đất nhỏ trồng rau yêu thích của ta đã mang lại số tiền quyên góp khổng lồ cho hắn.

Nhưng chỉ có ta biết, đây là cục diện mà ta đã bày ra ngay từ đầu.

Có lẽ còn có rất nhiều biện pháp để giảm bớt thiệt hại của thảm họa, nhưng ta chỉ là một hậu phi, tự tiện tham chính vượt quyền thì sẽ mất mạng.

Mà chuyện ta phải làm bây giờ, chỉ là dựa trong ngực hắn nói: “Có hoàng thượng dốc hết sức lo lắng vì bách tính như vậy mới là phúc của bọn họ.”

Tuy rằng ta đến nay vẫn chưa có hài tử, nhưng vẫn được hoàng thượng tấn phong thành Đức phi.

Mặc dù có chút bất mãn, nhưng hôm nay ta sủng quan hậu cung, cho dù là Thục phi nhìn thấy ta, cũng phải nhường ba phần.

Không ai dám vu khống hãm hại ta một chút nào.

Suy cho cùng, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nói ta có số mệnh vượng quốc.

Cho dù là hoàng hậu, cũng chưa từng có được vinh dự này.

Mặc dù ngẫu nhiên có mấy tiếng buộc tội trên triều đình, nhưng hành động vô tâm của ta quả thật đã mang lại rất nhiều kinh phí cứu trợ cho các nạn nhân.

Đợi ta làm lễ sắc phong xong, đi đến tạ ơn hoàng hậu, nàng ta lấy lí do thân thể ngày càng nặng nề, có chút cảm thấy không khỏe, để cho ta trở về.

Đây vốn là cơ hội cuối cùng để nàng ta được nhận đại lễ của ta.

25

Tính toán thời gian, chính là mấy ngày này.

Sau khi Thục phi được giải trừ cấm túc, số lần hoàng thượng đi đến Đinh Lan Điện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói, mỗi lần hoàng thượng đến, Thục phi đều lấy lí do thân thể không khỏe, không giữ hoàng thượng ngủ lại qua đêm.

Sau hơn vài lần, hoàng thượng cũng không muốn đến nữa.

Dẫu sao trong hậu cung cũng có rất nhiều nữ tử trẻ trung xinh đẹp hơn nàng.

Chỉ là sau khi nàng được giải trừ cấm túc, có ba nữ tử được đưa nhập cung.

Đôi khi, ta cũng sẽ nghĩ, ngày đó hoàng thượng đỏ mắt đau lòng cho Thục phi, có phải chỉ là vì hắn đau lòng cho hài tử chưa xuất thế của mình hay không.

Ta để cho Bão Cầm thu thập một ít thuốc bổ hoàng thượng ban tặng, lại đi đến Đinh Lan Điện một lần nữa.

“Tỷ tỷ, nghe nói thân thể tỷ luôn không khỏe, muội muội cố ý mang đến một ít tổ yến thượng hạng và nhân sâm.”

“Muội muội càng ngày càng sáng chói rực rỡ.” Thục phi tựa vào trên giường mềm, nhẹ nhàng nói.

“Mấy ngày trước tỷ tỷ đã làm được chuyện mình muốn làm chưa?”

“Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Thục phi không thèm để ý, uống một ngụm trà.

“Tỷ tỷ thoải mái là được rồi.”

Trong lòng ta hiểu rõ, đại sự đã thành.

“Chỉ là muội muội.” Thục phi đặt chén trà xuống, một đôi mắt hạnh nhìn về phía ta, “Muội hôm nay đã là Đức phi, quả nhiên là có bản lĩnh tốt. Tỷ tỷ ta tự thẹn không bằng.”

“Tỷ tỷ nói đùa rồi.” Ta cúi đầu, “Hết thảy đều là hoàng thượng thương tiếc.”

Thục phi ý vị thâm trường nhìn ta một cái, không nói gì nữa.

Trong lòng ta có chút bất an, chỉ là Thục phi cùng ta không thù không oán, hiện giờ cũng không muốn tranh đấu nhiều với nàng nữa.

Chỉ hi vọng sau này nàng chớ có tự tìm phiền não.

Ta mong đợi ngày đêm, ngày này cuối cùng đã đến.

Hoàng hậu lâm bồn, cả hậu cung đều cầu phúc cho nàng ta.

Chỉ có thần sắc hoàng thượng khó lường, không phân biệt được là khẩn trương hay là lo lắng.

Đây là hài tử đầu tiên được sinh ra trong hậu cung.

Hoàng hậu sức yếu, từ chạng vạng ngày hôm trước đến sáng sớm ngày hôm sau, mới truyền ra được tin vui.

Trong khoảng thời gian này, người căng thẳng nhất không ai khác chính là ta và Thục phi.

Dẫu sao, không đến cuối cùng, ai cũng không muốn làm chuyện không cẩn thận sẽ rớt đầu.

“Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu sinh hạ một tiểu hoàng tử!” Đợi đến lúc bà tử từ trong cung đi ra báo hỉ, ta phát hiện bà tử trong lúc không ai phát hiện lắc đầu với phía Thục phi.

Thục phi vốn mím chặt môi liền buông lỏng một chút, ý cười rõ ràng lại tràn đầy sảng khoái chân thật: “Chúc mừng hoàng thượng!”

“Chúc mừng hoàng thượng!”

Ta khom người hành lễ.

Chỉ thấy hoàng thượng lộ ra một nụ cười khiên cưỡng: “Hoàng hậu vất vả rồi, sinh hạ được đích trưởng tử.”

Đích trưởng tử.

Nhân tuyển tốt nhất cho vị trí thái tử.

Lúc trước, ngày thứ ba sau khi ta sinh hạ trưởng tử, liền nhận được một ly rượu độc.

Hoàng hậu bây giờ, chắc hẳn hoàng thượng cảm niệm nàng ta vất vả cực nhọc như thế, sẽ đợi thêm một chút thời gian đi.

Ngày thứ hai sau khi hoàng hậu sinh hạ hài tử, hoàng thượng liền phong thưởng trắng trợn cho mẫu gia của hoàng hậu, ngay cả hài tử nhỏ trong nhà cũng có tước vị.

Đây là vinh sủng lớn lao.

Chỉ có ta và Thục phi biết, đây chính là đang làm chuyện trấn an cuối cùng.

Sau khi hoàng hậu sinh hạ hài tử, ta chưa từng đi đến Thanh Khôn Cung, ngay cả nhìn nàng ta một cái thôi cũng cảm thấy chán ghét.

Mặc dù hoàng hậu phái người đến mời, ta cũng chỉ mượn cớ nói mấy ngày gần đây ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh khí cho hoàng tử.

26

Rất nhanh, thánh chỉ sắc phong thái tử liền được ban xuống.

Ta mặc một thân đỏ rực, đeo tua rua vàng ròng mà mình yêu thích nhất, từng bước lắc lư, nghe thanh âm của tua rua nhỏ vụn bên tai, đi vào Thanh Khôn Cung.

Hoàng hậu mặc một thân hoa phục, dung mạo diễm lệ, lúc nhìn thấy ta rõ ràng có chút kinh ngạc.

“Hôm nay Đức phi nghĩ thế nào mà lại đi đến Thanh Khôn Cung của bổn cung?”

Ta chậm rãi phúc thân: “Hôm nay ý chỉ sắc phong thái tử đã được ban xuống, thần thiếp đặc biệt đến chúc mừng hoàng hậu.”

“Đức phi bây giờ đang thịnh sủng, theo lí mà nói cũng sớm sinh thêm một hài tử cho hoàng thượng.”

“Thần thiếp phúc bạc.”

Vừa dứt lời, ta liền nhìn thấy đại thái giám bên cạnh hoàng thượng bưng một cái đĩa đỏ nạm viền vàng đi đến.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng cảm niệm nương nương sinh hạ hoàng tử, đặc biệt ban thưởng một ly rượu.”

“Cái gì?” Hoàng hậu vốn đã quỳ xuống, nghe nói như vậy liền ngẩng đầu, tức giận nói, “Bổn cung sinh hạ thái tử, ngay cả mẫu gia của bổn cung cũng đều được phong thưởng, bổn cung chỉ được ban thưởng một ly rượu?”

“Hoàng hậu nương nương, mời.”

Trong lòng công công biết rõ, dù sao hoàng thượng lúc này ngay cả ý chỉ đoan trang thục thận như vậy cũng lười chuẩn bị, chỉ nói qua loa một câu.

Hoàng hậu đã ở hậu cung nhiều năm, làm sao có thể không hiểu đây là ý gì.

Lập tức đứng lên: “Đây là rượu độc? Hoàng thượng muốn ban c.hết bổn cung? Tại sao?”

“Tại sao?”

“Đức phi nương nương...” Công công nhìn thấy ta vẫn còn đứng cách đó không xa, có chút khó xử nhìn ta một cái.

“Nếu hoàng thượng đã phong thưởng, hoàng hậu liền nghe theo đi. Bổn cung cũng không ở đây nữa, cáo lui trước.” Dứt lời, ta lại phúc thân.

“Đức phi! Ngươi... tiện nhân này!” Hoàng hậu đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào phương hướng của ta mà mắng chửi, "Ngươi đã sớm biết rồi có phải không?”

“Hoàng hậu nương nương đang nói gì vậy? Thần thiếp nghe không hiểu.” Ta đứng ở xa đáp.

“Sớm đã đến dạy ta cách lung lạc thánh tâm, còn để cho Thục phi cấm túc trong cung không thể đối nghịch với ta, để cho ta an tâm dưỡng thai! Ngươi rốt cuộc đã giở trò quỷ gì?”

“Tống Dung! Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì!”

Nàng ta liều mạng mắng chửi, nhưng một đám tiểu thái giám bên cạnh đã sớm vây quanh nàng ta tại chỗ.

Vô luận nàng ta có dùng sức giằng xé như thế nào, cũng đều vô ích.

“Bổn cung là sinh mẫu của thái tử! Các ngươi dám sao?”

Nàng ta hét lên một tiếng cuối cùng.

Ta đứng ở cửa cung, nhìn rượu độc được rót vào trong miệng nàng ta từ xa, lúc này mới xoay người.

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ biết thiên đạo phân minh, hết thảy đều là gieo gió gặt bão mà thôi.”

“Những người ngươi đã hại c.hết, đều đang chờ đợi ngươi.”

27

Hoàng hậu sau khi sinh đột nhiên mắc bệnh ác tính, không có khả năng chữa trị.

Lúc nghe tin dữ này, hoàng thượng bãi triều một ngày, cố ý đi đến phủ thượng thư lệnh trấn an lòng lão thần.

Ta trốn ở Nhụy Họa Hiên chỉ cảm thấy buồn cười.

“Tỷ tỷ, rõ ràng thân thể hoàng hậu đang khỏe mạnh, tại sao?” Vương Hi Trừng lại đến Nhụy Họa Hiên ăn điểm tâm, ăn không ngừng nghỉ.

“Có thể là có bệnh cũ.” Ta thuận miệng đáp.

“Tỷ tỷ, canh dược kia đâu, hôm nay nên uống rồi.” Nàng nhét tất cả điểm tâm vào miệng, hỏi.

“Không uống nữa. Từ nay về sau không cần uống nữa.”

Vương Hi Trừng tựa như hiểu lại như không hiểu, chỉ gật đầu: “Nghe tỷ tỷ.”

Thái tử tuổi còn nhỏ, hiện giờ, luôn phải có người thay thế nuôi dưỡng.

Ta và Thục phi, cùng là phi vị, đều là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí dưỡng mẫu của thái tử.

Nhưng từ sau khi hoàng hậu c.hết, Thục phi liền đóng cửa không ra ngoài, cho dù là ta đi vấn an, cũng chỉ nói thân thể không khỏe.

Hoàng thượng mấy lần phái người đến thỉnh mạch, đều không công mà trở về.

Thái tử đương nhiên là được nuôi dưỡng bên cạnh ta.

Trùng sinh ở kiếp này, ta rốt cuộc tránh thoát được ly rượu độc, còn ngồi vững vàng ở vị trí tôn quý nhất trong hậu cung.

Ta chỉnh trang toàn bộ hậu cung lại một lần nữa, phái không ít y sĩ đi theo, đem tất cả các đồ vật có vấn đề đi đốt hết.

Không ngờ, mấy năm nay hoàng hậu lại chôn nhiều đồ vật trong hậu cung đến như vậy, thật sự là vất vả cho nàng ta.

Đến khi hoàng thượng biết được, liền rất lâu không đến Thanh Khôn Cung.

Phải, bây giờ ta đã chuyển đến Thanh Khôn Cung.

Suy cho cùng, Nhụy Họa Hiên lúc trước vẫn quá nhỏ, thái tử và ta cùng ở đó không hợp quy củ.

Khi trở lại, hắn chỉ hỏi ta một câu: “Nàng biết chuyện đó từ khi nào?”

Ta lắc đầu: “Hoàng thượng đang nói gì vậy?”

Hắn siết chặt cổ tay ta, trong ánh mắt tràn đầy tức giận: “Nếu không vì sao nàng không phải đang giúp Thục phi thì chính là đang giúp hoàng hậu, sao không thấy nàng sinh một hài tử cho trẫm!”

“Hoàng thượng...” Ta khóc nức nở, quỳ rạp xuống đất, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói, “Nhập cung không lâu thần thiếp liền phát hiện nguyệt sự của mình luôn không chính xác, lén lút tìm một lang trung, thừa dịp ngày cung nữ thăm thân đã lẻn ra ngoài chẩn mạch, hắn nói thần thiếp khí nhược thể hàn, không thích hợp để mang thai.”

“Lúc này mới... Lúc này mới vì hoàng thượng mà trù tính. Luôn cho rằng mình không có tin vui gì, có lỗi với hoàng thượng...”

“Xin hoàng thượng hãy hạ chỉ phế thần thiếp đi!”

Dứt lời, ta khóc không thành tiếng.

“Tuyên viện sứ.”

Tuy sắc mặt hoàng thượng vẫn lạnh, nhưng cơn tức giận đã tiêu tan vài phần.

Ta vốn không muốn như thế, nhưng hoàng thượng trời sinh tính đa nghi, lại thông minh dị thường, nếu không như vậy, hôm nay sợ rằng đã phải đổ máu tung tóe tại chỗ.

Sau khi bắt mạch, viện sứ lắc đầu: “Thân thể Đức phi hao tổn quá độ, quả thật khó có thể mang thai. Nếu điều dưỡng tốt, qua vài năm nữa, nói không chừng có thể sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng cũng chỉ là có thể.”

“Đức phi, sao nàng không nói cho trẫm biết sớm hơn?”

Lúc này hoàng thượng mới nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, trách móc nói.

“Hoàng thượng ngày đêm lao lực, thần thiếp không muốn hoàng thượng lo lắng thêm nữa.”

Không bao lâu sau, ta liền được tấn phong thành hoàng quý phi.

Tuy rằng hậu vị bỏ trống, nhưng trong hậu cung lấy ta làm chủ đã là sự thật.

Hơn nữa, sau khi ta nắm quyền chưởng quản hậu cung, liên tiếp có hỉ sự, mấy phi tử liên tiếp có thai, chỉ có Vương Hi Trừng luôn quấn lấy bên cạnh ta.

Ta bảo nàng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trêu chọc mèo con, nàng chỉ nói, có ta che chở là đủ rồi.

Hoàng thượng là một người không đáng tin cậy.

Ta đành phải mỉm cười tùy ý nàng.

Lời nói về số mệnh vượng quốc của ta càng nói càng chân thật.

Ngay cả hôm nay thái hậu gặp ta, cũng mặt mày rạng rỡ, nói ta còn có vận mệnh quốc mẫu hơn cả tiên hoàng hậu.

Ta chỉ cười nói, hết thảy đều dựa vào quốc vận hưng thịnh của hoàng thượng.

28

Mười năm sau.

Hoàng thượng đột nhiên mắc bệnh ác tính, không thể chữa trị mà c.hết.

Trước khi c.hết, hắn nắm tay ta nói, “May mắn có nàng, trẫm có thể yên tâm ra đi rồi.”

Cho đến lúc c.hết, hắn cũng không biết ta đã tính kế hắn mười mấy năm. Hắn chỉ cho rằng ta yêu hắn thấu xương, cho rằng ta hiền đức đoan trang.

Thái tử đăng cơ, là hoàng đế Đoan Khải.

Ta lên ngôi hoàng thái hậu, bởi vì tân hoàng tuổi còn nhỏ, còn cần ta buông rèm nhiếp chính.

Hiện giờ, đã không còn ai có thể nắm quyền sinh sát ta nữa.

Ta đã nói rồi, thứ ta cầu, không phải chỉ là sủng ái một phương, mà là tự mình nắm giữ vận mệnh của mình.

Bây giờ, cuối cùng ta cũng đã làm được.

TOÀN VĂN HOÀN.