Không Yêu Không Vui

Chương 2




Lần thứ hai Tô Vận nhìn thấy người đàn ông ấy là khi anh đứng bên cửa sổ ô tô hút thuốc. Khói chậm rãi nhả ra, ánh mắt anh như có như không để ý xe đi lại tới lui qua cửa hàng tự phục vụ.

Không biết tại sao, Tô Vận đột nhiên cảm thấy thời tiết giống như bớt khô nóng.

Nhưng trái tim lại đập nhanh hơn.

Mà điện thoại bên phía Điền Điềm rốt cục cũng thông trở lại, cô ấy tiếp tục tranh công với cô, nói mình có bao khó khăn, nhọc nhằn hỏi bao nhiêu người mới nghe ngóng được hành tung của Tưởng Mộ Trình.

Tô Vận nghe Điền Điềm rối rít, mắt lại lần nữa nhìn về phía người đàn ông kia.

Khoảng cách giữa cô và anh không đến 8 mét.

Tô Vận nhìn xuống sợi chỉ nổi bần bật trên chiếc váy, vừa lúc nghe thấy chiếc xe buýt kia ấn còi ầm ĩ, ý giục hành khách lên xe.

Tô Vận không lên xe, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi về phía người đàn ông.

Người đàn ông nghe thấy tiếng lại gần, ánh mắt nghi hoặc nhìn nhưng không lên tiếng.

Tô Vận chỉ chỉ tay anh: “Có thể cho tôi mượn một điếu không?”

Người đàn ông hơi giật mình, nhưng vẫn yên lặng đưa thuốc cùng bật lửa cho cô.

Trong điện thoại, Điền Điềm hỏi cô: “Mày đang nói chuyện với ai thế?”

Tô Vận: “Tao ở cửa hàng tự phục vụ, đang hỏi mượn đồ người ta.”

Điền Điềm cũng không hỏi tiếp, sau đó nói: “Tô Tô, mày chờ chút, ở trên diễn đàn lại có tin tức mới nhất về Tưởng Mộ Thừa.”

Tô Vận đã đưa thuốc lên miệng, học theo bộ dáng vừa rồi của người đàn ông hút một cái, ai ngờ bị sặc suýt chết.

Cô ho khan không ngừng còn anh hơi nhíu mày.

Tô Vận cảm giác thất thố, còn có quẫn bách và xấu hổ.

Cô đem bật lửa trả lại anh, nói cảm ơn.

Người đàn ông kia nhận lại bật lửa, nhưng chưa nói một lời nào.

Tô Vận ho khan hai tiếng che giấu sự mất tự nhiên, sau đó hơi khom lưng, túm cái đầu sợi chỉ kia, đầu thuốc nhẹ nhàng tiếp xúc với đầu chỉ, chỗ chỉ thừa co lại.

Lúc này, cửa kính của chiếc xe xa hoa hạ xuống, trong xe còn có người đàn ông khác, hướng bên ngoài gọi: “Anh tư, anh có điện thoại.”, nói xong liền đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông một tay cầm thuốc, một tay nghịch bật lửa, không tiếp điện thoại, nói với người trong xe: “Cậu tiếp tục ngủ, gác máy đi.”

Tô Vận liếc mắt nhìn người bên trong, trông không rõ lắm, nhưng trên người anh ta mặc áo sơmi màu rượu hồng.

Người áo sơmi hồng đang nhiệt tình kia phải chịu đả kích, liếc mắt nhìn Tô Vận phía sau rồi nâng cửa sổ xe lên.

Người phụ xe gân cổ gọi những người còn lề mề chưa lên xe. Tô Vận hướng tới người đàn ông đang hút thuốc gật đầu cảm ơn lần nữa rồi xoay người chậm rãi đi về hướng xe buýt đằng kia.

Điền Điềm đã xem xong tin tức trên WeChat, vô cùng hưng phấn nhưng cố gắng đè âm thanh xuống: “Tô Tô, mày cùng Tưởng Mộ Thừa thật là có duyên, anh ấy hai ngày hôm nay chính là đi về quê mày kìa.”

Tô Vận không chờ Điền Điềm nói xong, trong lòng lộp bộp một chút, không kịp dùng não liền nói: “Mày nói cái gì? Tưởng Mộ Thừa về quê tao á? Không phải là theo dõi tao chứ?”

Mà người đàn ông đang hút thuốc cạnh xe kia nghe thấy vậy, động tác tay hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về bóng dáng Tô Vận.

Tô Vận nói xong lại cảm thấy không ổn cười khúc khích.

Không đợi Điền Điềm chế nhạo, Tô Vận cố giải thích nhanh: “Haha, đầu óc tao hơi hồ đồ. Anh ta đường đường là chủ tịch tập đoàn Trung Xuyên, muốn tìm tao tính sổ chắc cũng không tự ngược đãi bản thân mà đích thân ra tay chứ.”

Điền Điềm vẫn không nhịn được chế nhạo: “May mày vẫn tự mình thức thời. Tao thấy mày nói đúng, anh ấy tìm mày tính sổ chắc cùng lắm cũng chỉ chỉ ngón tay ra lệnh. Anh ấy lúc này đi về quê mày là để khảo sát một hạng mục, làm xong sẽ lập tức về thành phố.”

Tô Vận trầm mặc, cô đã lên xe ngồi vào chỗ ngồi, thái dương lập tức bị mặt trời đốt nóng ran. Cô xoa xoa vị trí trái tim, vừa rồi nhìn thấy người đàn ông kia cô lập tức thấy tức ngực khó thở, tim đập nhanh. Chẳng lẽ trời nóng nên bị cảm nắng?

“Một cái bình luận của mày chưa chắc đã quan trọng đến vậy.” Điền Điềm lại tiếp tục. “Nhưng mà một cái bình luận không quan trọng đấy lại đem thanh danh của người ta hỏng hết. Thiên hạ bụng dạ khó lường, khéo mọi người lại tưởng mày là bóng hồng tự xưng ngủ với Tưởng Mộ Thừa để nổi tiếng.”

Rõ ràng không khí trong xe chẳng đủ mát, thế mà Tô Vận cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo.

Xe buýt rời khỏi cửa hàng tự phục vụ.

Người đàn ông đứng cạnh xe đem đầu mẩu thuốc lá ném vào thùng rác, nhưng mắt vẫn nhìn theo hướng xe buýt đang đi, đáy mắt tối lại.

Lúc này người đàn ông mặc áo hồng rượu lần nữa hạ cửa sổ xe. Lời nói vừa rồi của cô gái ở trong xe nghe vô cùng rõ ràng, anh cười thiếu chút nữa hỏng hông, trêu trọc nói: “Anh tư, anh lúc nào đã trở thành tên biến thái theo dõi phụ nữ vậy?”

Tưởng Mộ Thừa liếc xéo người đàn ông, không đáp lại.

Lâm Việt vẫn nhịn không được mà cười. Nghĩ đến người phụ nữ kia đến Tưởng Mộ Thừa trông như thế nào còn không rõ, còn hoài nghi Tưởng Mộ Thừa theo dõi mình. Thật là thú vị.

Vì thế anh vui sướng nhìn người khác gặp hoạ nói: “Anh tư, người phụ nữa kia về sau biết anh chính là Tưởng Mộ Thừa, không biết sẽ cảm thấy như thế nào?”

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm Lâm Việt mấy giây, không nói  một lời kéo cửa xe ngồi vào.

Lâm Việt vẫn hề hề hỏi: “Anh tư, muốn đuổi theo chiếc xe buýt kia không?”

Tưởng Mộ Thừa rốt cuộc mở miệng: “Cậu ăn no rửng mỡ?”

Lâm Việt: “……”

Nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi Tưởng Mộ Thừa: “Anh không muốn biết cô ấy là ai à?”

“Không rảnh.”

Lâm Việt chạm vào mũi, ngượng ngùng xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

Chỉ là trong đầu anh không tự giác nhớ về cảnh buồn cười vừa rồi ở cửa hàng tự phục vụ, thật là không biết nên khóc hay cười.

Người phụ nữ kia chẳng những thú vị, còn là người đã gặp qua thì không thể quên được.

Chính là quần áo trên người toàn đồ giá rẻ, nhưng vải vóc thô sơ không che lấp được khí chất đặc biệt toát ra từ cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Việt cảm thấy cô hơi giống một nữ diễn viên. Cụ thể là ai thì anh nhất thời không nghĩ ra.

Dù sao nữ diễn viên kia cũng rất quen thuộc, trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy cô diễn viên ấy đánh võ không tồi, rất có lực.

Lúc này điện thoại Tưởng Mộ Thừa vang lên.

Một số lạ, không có tên, nhưng anh lại nhớ rõ, đây chính là số của Diệp Tình Lam, đã từng gặp mặt vài lần.

Anh không lưu số, nhưng lại nhớ kỹ.

Điện thoại vẫn tiếp tục reo nhưng Tưởng Mộ Thừa không tiếp, cũng không ngắt máy, điện thoại reo chán rồi lại yên tĩnh.

Lâm Việt nhìn Tưởng Mộ Thừa cầm di động, lại nghĩ tới việc lúc trước, trong lòng tò mò: “Anh tư, sao anh không nhận điện thoại của Diệp Tình Lam?” Anh cũng nhớ rõ số của cô ấy.

Tưởng Mộ Thừa hỏi lại: “Vì cái gì mà phải tiếp?”

Một câu thiếu chút nữa đem Lâm Việt sặc chết. Cũng may Lâm Việt đã quen với loại vô tâm này.

Tưởng Mộ Thừa thế này đã tỏ rõ thái độ không màng với sự nhiệt tình của Diệp Tình Lam, Lâm Việt cũng không nói thêm gì nữa.

Lần này đến lượt điện thoại Lâm Việt rung, WeChat có thông báo, Diệp Tình Lam: 【 Anh tư ở cạnh bên cậu đi? Anh có phải hay không đang bận? 】

Lâm Việt theo bản năng liếc mắt Tưởng Mộ Thừa một cái, anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi, bận cái gì cơ chứ.

Nhưng anh lại không thể bảo Diệp Tình Lam rằng Tưởng Mộ Thừa chính là không thích tiếp điện thoại của cô.

Anh đành phải nói dối, đáp Diệp Tình Lam: 【 Anh tư rất bận. 】

Diệp Tình Lam lại hỏi: 【 Các anh khi nào đến Bắc Kinh? 】

Cái này…… Thật là làm khó anh mà. Anh thật sự sợ Diệp Tình Lam sẽ đến giao lộ cao tốc để đón.

Lại một lần nữa, Lâm Việt đem ánh mắt hướng phía Tưởng Mộ Thừa.

Giống như cảm nhận được, không đợi anh mở miệng, Tưởng Mộ Thừa liền nói: “Để tôi gọi cho cô ấy.”

Lâm Việt cảm động thiếu chút nữa muốn ôm đùi Tưởng Mộ Thừa, thật không nghĩ tới Tưởng Mộ Thừa hôm nay sẽ tốt tính như vậy mà nói chuyện.

Tưởng Mộ Thừa gọi điện thoại của Diệp Tình Lam, mới vang hai tiếng đã thông máy.

Diệp Tình Lam hưng phấn đến mức giọng hơi run, nhưng vẫn trước sau như một mềm nhẹ: “Anh tư.”

Tưởng Mộ Thừa ‘ Ừ ’ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: “Diệp tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh tư, tối nay có suất công chiếu phim lúc 8 giờ, em có hai vé mời cho anh và Nhiên Nhiên, Trương đạo diễn cố ý dặn em phải để vị trí tốt nhất cho anh.”

Tưởng Mộ Thừa đặt di động cạnh tai, lại thất thần nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt vừa đúng chạm vào chiếc xe buýt, qua khe hở của rèm anh dường như thấy được một bóng dáng áo xanh.

Cũng trong một chớp mắt, ô tô với tốc độ ưu việt đã cùng xe buýt đã ngang hàng.

Bỗng nhiên, anh nhớ tới người phụ nữ ban nãy hỏi mượn anh thuốc cùng bật lửa ở cửa hàng tự phục vụ, hình như cũng mặc bộ váy áo màu như vậy.

Trong di động lại truyền tới âm thanh nhẹ nhàng: “Anh tư?”

Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, anh không chút suy nghĩ, từ chối thẳng: “Tôi không rảnh, không đi được, Nhiên Nhiên cũng không có ý định xe.”

Diệp Tình Lam hiển nhiên không nghĩ Tưởng Mộ Thừa sẽ như thế không nể tình, nhất thời không tìm được lời thích hợp, trong lúc ngắn ngủi điện thoại lâm vào trầm mặc.

Tưởng Mộ Thừa cũng không có nửa phần ngượng ngùng: “Không có việc gì nữa, ta tắt máy.”

“Anh tư!” Diệp Tình Lam lại sốt ruột hô một câu.

“Còn có việc?”

“Cái kia…… Nhiên Nhiên không phải rất thích tiểu thuyết nguyên tác sao, cho nên anh lúc trước mới đầu tư bộ điện ảnh này.” Còn chỉ định làm cô diễn vai nữ chính.

Tưởng Mộ Thừa cũng không có che giấu: “Con bé đột nhiên lại không thích.

Diệp Tình Lam: “……” Cô không tìm được lý do gì để phản bác.

Bởi vì vui thích, cho nên Tưởng Mộ Thừa liền đầu tư bộ điện ảnh này. Không chờ đến lúc chiếu phim chính thức, bởi vì một câu không thích, anh liền không nhìn, một cái liếc mắt cũng keo kiệt.

Diệp Tình Lam bình phục tâm tình, trong giọng nói mang theo vài phần lấy lòng: “Anh tư, vậy anh đang vội, em trong khoảng thời gian này vừa lúc nghỉ ngơi, nếu Nhiên Nhiên lại đột nhiên thích xem, em sẽ đưa bé đi rạp chiếu phim xem.”

Tưởng Mộ Thừa chỉ là ‘ Ừ ’ một tiếng, liền cắt điện thoại.

Lâm Việt tuy rằng không nghe được Diệp Tình Lam nói cái gì, nhưng cuộc điện thoại này, anh khẳng định tám chín phần mười nói về bộ phim điện ảnh sắp ra mắt kia.

Lúc trước Tưởng Mộ Thừa đầu tư bộ điện ảnh này với điều kiện duy nhất chính là Diệp Tình Lam làm nữ chính. Cho nên giới giải trí đều cho rằng Tưởng Mộ Thừa coi trọng tân tấn hoa đán Diệp Tình Lam, không tiếc bỏ vốn khủng cho cô gái trẻ. Nhưng tai tiếng sở dĩ không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời chính là bởi vì cái kia trong vòng giải trí kia không ai dám đắc tội Tưởng Mộ Thừa.

Kỳ thật cá nhân anh không thế nào thích Diệp Tình Lam, trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người hảo, cô thật đúng là không có gì đặc biệt. Đặc biệt Diệp Tình Lam vẫn cố gắng tỏ ra thân mật, anh liền càng vô cảm.

Nguyên nhân sao, anh cực kì phản cảm cái kiểu khẩu thị tâm phi (1), hiểu rõ lõi đời, nhưng lúc nào cũng đưa đẩy ngon ngọt, anh thấy thật giả dối.

Lúc trước Tưởng Mộ Thừa cùng Diệp Tình Lam cùng nhau ăn cơm, anh liền nhắc nhở Tưởng Mộ Thừa, Diệp Tình Lam chắc chắn không phải dạng đơn thuần như bề ngoài, nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn như cũ dựa theo quyết định của mình mà làm, đầu tư cho bộ điện ảnh kia.

Sau anh mới biết được, sở dĩ Tưởng Mộ Thừa đặt chân đầu tư cho giới giải trí điện ảnh, chính là trong nhà Tưởng có người cháu mê Diệp Tình Lam.

Nghe nói đứa nhỏ đấy đối với tiểu thuyết nguyên tác yêu thích đến mức chết đi sống lại, nói muốn nữ thần Diệp Tình Lam diễn vai nữ chính trong tiểu thuyết.

Vì thế Tưởng Mộ Thừa chưa nói hai lời liền đầu tư số tiền lớn vào. Hiện tại tiểu thuyết đã thành phim điện ảnh, nữ chính cũng là của Diệp Tình Lam, nhưng thế nào chỉ chớp mắt đứa nhỏ kia lại kêu không thích?

Lâm Việt càng nghĩ càng buồn bực: “Nhiên Nhiên thật không thích?”

Tưởng Mộ Thừa bênh vực người nhà mình, nhưng nhất định không để ai làm xấu mặt, tại sao lại như thế này?

Tưởng Mộ Thừa đang xoá nhật kí cuộc gọi, cũng không ngẩng đầu, trả lời Lâm Việt: “Không thích.”

Lâm Việt không nghĩ ngợi buột miệng thốt ra: “Vì cái gì?”

Tưởng Mộ Thừa: “Nó lại thích nữ diễn viên khác rồi.”

Lâm Việt: “…”

Nhóc con kia thật không thể tưởng tượng được hoá ra là bá chủ thiên hạ.

Anh nhịn không được tò mò lại hỏi: “Tiểu nha đầu lại thích ai?”

Ai có vinh dự lớn như vậy?

Tưởng Mộ Thừa đã đem số điện thoại xoá sạch, không chút để ý trả lời Lâm Việt: “Tô Nịnh Nịnh.”

Tô Nịnh Nịnh?

……

Đột nhiên Lâm Việt kích động vỗ đùi, “Ai nha, tôi gần đây cũng mê cô diễn viên này. Tôi cùng Nhiên Nhiên giống nhau lại cùng thích một người này. Cô ấy mà biết nhất định sẽ đỏ mặt mà xem. Đúng rồi, Tô Nịnh Nịnh hình như là người……”

Tưởng Mộ Thừa đối với minh tinh này, diễn viên nọ không có hứng thú, mặc kệ Lâm Việt nói cái gì, anh đều là tỏ một bộ dáng không quan tâm.

Anh sở dĩ nhớ rõ tên Tô Nịnh Nịnh là vì khoảng thời gian trước, cháu gái bên ngoại vui sướng nhai đi nhai lại trong điện thoại.

Lâm Việt không để ý đến Tưởng Mộ Thừa chỉ nghe cho có lệ, ngược lại càng nói càng hăng say, bắt đầu miêu tả bộ phim võ lâm kia chi tiết, phong phú, âm thanh sống động, Tô Nịnh Nịnh diễn đạt như thế nào.

Không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lâm Việt chợt cười hắc hắc vẻ thần bí, hướng Tưởng Mộ Thừa bên kia mà nói: “Aizz, Anh ba, anh có thấy cô gái vừa rồi ở cửa hàng tự phục vụ có điểm giống Tô Nịnh Nịnh?”

(1) Khẩu thị tâm phi: ngoài nói lời ngon ngọt, trong lòng lại nghĩ điều gian ác.



2838