Không Yêu Thì Đi Chết Đi!

Chương 32




Đột nhiên phát hiện bản thân yêu thích anh em của mình là cảm giác gì?

Mười năm trước, Dụ Tinh Triết biết rất rõ.

Anh ta và Dạ Sâm, Cố Khê lớn lên bên nhau. Tình cảm ba người thân thiết như tay chân. Khi còn bé, người lớn ăn tiệc bên trong, bọn họ liền tụ tập nhau chơi ở bên ngoài.

Tính cách của Dụ Tinh Triết và Cố Khê tương đối cường liệt, thường xuyên thích so bì. Dạ Sâm thì ngược lại, cho nên, bình thường toàn là cậu đến an ủi người này dỗ dành người kia.

Dụ Tinh Triết coi Dạ Sâm là người bạn tốt nhất. Cố Khê cũng coi Dạ Sâm là người bạn tốt nhất.

Còn Dạ Sâm, cậu đương nhiên coi trọng cả hai người.

Khi bé, mỗi lần Dụ Tinh Triết và Cố Khê cãi nhau đều bắt Dạ Sâm chọn.

“Nói đi, cậu thích chơi với ai nhất!”

Dạ Sâm bối rối vô cùng. Làm sao mà cậu chọn được cơ chứ?

Ban đầu, Dụ Tinh Triết và Cố Khê ép Dạ Sâm rất ghê, có lần còn ép Dạ Sâm đến mức bế tắc, đỏ hồng vành mắt gọi anh Triết, anh Khê.

“Anh Triết” nhìn cậu như vậy, tim nháy mắt mềm nhũn như bún. Từ đó về sau không bao giờ hỏi cậu vấn đề này nữa.

Còn Cố Khê, chỉ cần Dụ Tinh Triết không gây chuyện, anh ta đương nhiên cũng không chủ động đi dây.

Lại đến thời gian đi học, Dạ Sâm ngoại hình vừa nhỏ bé, vừa trắng trắng mềm mềm, khiến không ít người ngứa mắt muốn bắt nạt. Cố Khê tâm ngoan cộng với Dụ Tinh Triết thủ lạt, quyết định hộ tống tên nhóc đáng thương lên thành Dạ đại ca, chẳng ngờ, mới quá tay một chút, Dạ Sâm đã thành luôn bá chủ truyền kì trong trường.

Tổ hợp ba người gắn bó cho đến ngày lên cấp ba. Quả thật là nhóm bạn thân không gì sánh được.

Nhưng không ngờ, đến năm lớp mười một, Dụ Tinh Triết bỗng dưng bất thường.

Đang trong kì thanh xuân ngây ngô, Dụ Tinh Triết bắt gặp cậu bạn kế bên lén xem sách cấm, nhưng lúc ghé lại nhìn, anh ta chỉ cười nhạt nói “Có cái gì đẹp không biết?”

Cậu bạn kia đáp “Trắng đẹp.”

Dụ Tinh Triết nghe xong thầm nghĩ: Trắng bằng A Sâm không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tim anh ta liền chệch mất một nhịp.

Mà khéo làm sao, hôm đó bọn họ lại đi biển. Dụ Tinh Triết nhìn Dạ Sâm mặc quần bơi, lòng dạ nóng như lửa đốt.

Anh ta lúc thì muốn lột sạch Dạ Sâm, lúc thì muốn đá bay đám người nhìn ngó Dạ Sâm, lúc thì…

Cả một ngày điên cuồng, đến đêm, Dụ Tinh Triết lại càng gặp chuyện hoang đường hơn là mộng tinh. Đã thế, đối tượng mộng tinh lại còn là người anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ. Điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng thẹn thùng khi gặp Dạ Sâm vào hôm sau. Anh ta tự hỏi sao mình lại có thể biến thái đến như thế?

Rồi Dụ Tinh Triết bắt đầu trốn tránh Dạ Sâm. Lúc đó, anh ta vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, mà chỉ cho là mình bị gì đó.

Sau, anh ta lại nghĩ, có lẽ do Dạ Sâm quá giống con gái, nên anh ta mới coi cậu như con gái. Nhưng điều này lại càng không ổn. Vì đối với anh em của mình mà nghĩ thế, khác nào xỉ nhục người ta!

Dụ Tinh Triết không dám đến gần Dạ Sâm, thậm chí còn không dám nhìn cậu, không dám nghe tiếng cậu.

Với cái trạng thái tâm lí này, anh ta không phát điên đã là ơn giời lắm rồi.

Tốt nghiệp cấp ba, Dụ Tinh Triết chạy ngay sang Pháp, hòng cách xa Dạ Sâm và Cố Khê.

Đáng tiếc, tuy anh ta cách được người, tâm lại chẳng cách được. Anh ta luôn luôn không nhịn được mà muốn quan tâm Dạ Sâm, muốn đến gần cậu nhưng không được. Mà càng không được, anh ta lại càng muốn đến phát điên.

Thời gian vui vẻ nhất năm là thời gian Dụ Tinh Triết được theo chân mẹ đến nhà họ Dạ hỏi thăm. Khi ấy, anh ta có thể nhìn thấy Dạ Sâm, cho dù chỉ là nhìn từ xa cũng tốt.

Sau Đại Học, Dụ Tinh Triết thử hẹn hò với một cô nàng người Pháp nóng bỏng. Kết quả cô nàng nhìn anh ta nói “Trong lòng anh có người thích rồi đúng không?”

Dụ Tinh Triết “…”

Cô nàng còn khá hào hiệp khuyên nhủ “Có người thích thì mau đi theo đuổi người ta đi, ở đây làm gì nữa?”

Dụ Tinh Triết nghe xong bất ngờ thông suốt.

Anh ta thích Dạ Sâm. Thật sự thích. Không phải là thần kinh. Mà chỉ đơn giản là thích.

Thích thì phải theo đuổi. Đúng, anh ta phải theo đuổi Dạ Sâm! Cho dù có bị dì Dạ đánh chết, anh ta cũng phải theo đuổi Dạ Sâm!

Dụ Tinh Triết hùng hùng hổ hổ về nước. Nhìn thấy Dạ Sâm, khỏi nói cũng biết anh ta có bao nhiêu là sung sướng. Chỉ tiếc, lời thổ lộ được anh ta mang theo qua nửa vòng trái đất còn chưa kịp nói ra đã héo rũ.

Anh ta rời đi quá lâu, lâu đến mức, Dạ Sâm không còn thân với anh ta nữa.

Rõ ràng trước đây, Dạ Sâm vô cùng tín nhiệm anh ta. Vậy mà giờ, cậu mở miệng ngậm miệng đều là anh Khê, anh Khê.

Nhìn nhìn tên Cố Khê sau khi giảm cân liền trở nên vô cùng yêu nghiệt, Dụ Tinh Triết bồn chồn.

Mà càng đáng lo hơn là, Cố Khê đã comeuot! Cái tên mập chết tiệt này gầy đi, nhưng gan lại béo ra to đùng, dám thẳng thắn comeout!

Chú Cố thiếu chút đánh chết Cố Khê. Có điều Cố Khê thà chết cũng không chịu hé răng nửa lời, cuối cùng còn bỏ nhà trốn đi.

Dạ Sâm không chỉ thu lưu anh ta, mà còn vô cùng trượng nghĩa chống đỡ thay anh ta, có thể nói là chẳng khác nào một người chồng!

Dụ Tinh Triết phát hiện mình căn bản không xen vào được giữa hai người. Cái cảm giác này khiến anh ta vừa bất lực vừa lo lắng.

Nhưng anh ta hiểu Dạ Sâm. Dạ Sâm rất mềm lòng. Anh ta chỉ cần giả bộ đáng thương, Dạ Sâm sẽ rất nhanh thân thiết lại với anh ta.

Dù thế, anh ta vẫn ngứa mắt Cố Khê.

Rất ngứa mắt! Trước đây rõ ràng là một con lợn, sao giờ lại có thể đẹp đến thế không biết!

Quan trọng hơn là Cố Khê đã comeout, trở thành một tên gay chính hiệu!

Cái từ gay này đối với Dạ Sâm thực là tốt đến khó tả!

Dụ Tinh Triết thậm chí còn cảm thấy Cố Khê cũng bị Dạ Sâm “bẻ cong” như mình. Nhưng tên béo này lại cao tay hơn anh ta rất nhiều. Cố Khê luôn luôn ở cạnh Dạ Sâm đột ngột comeout, nói đi nói lại, quả là dẫn trước anh ta cả vạn bước!

Dụ Tinh Triết bị suy tưởng của mình làm cho nóng lòng không yên, càng ngày càng nhắm vào Cố Khê gây sự.

Dạ Sâm đương nhiên nghiêng về phía Cố Khê.

Cũng chả phải do cậu với Cố Khê ở bên nhau lâu hơn, mà là do cậu phân biệt được đâu đúng đâu sai.

Cố Khê hiển nhiên không có lỗi, mà chỉ tại Dụ Tinh Triết không ngừng bới móc. Cậu mà nghiêng về phía Dụ Tinh Triết mới là không ổn!

Bởi thế, Dụ Tinh Triết lại càng ngứa mắt Cố Khê hơn, đồng thời gây sự càng ác hơn.

Cứ thế, mọi chuyện lặp đi lặp lại giống như một vòng tuần hoàn ác tính. Chờ khi Dụ Tinh Triết kịp phát hiện ra, anh ta đã hãm sâu lắm rồi.

Sau đó, anh ta lại bắt gặp Dạ Sâm tỏ tình với Cố Khê.

Lúc ấy, Dụ Tinh Triết thực sự nản lòng. Anh ta thầm mến Dạ Sâm lâu như vậy, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như thế.

Đúng là buồn bã vô cùng.

Dụ Tinh Triết quay lại Pháp, thầm nghĩ không bao giờ muốn về nước nữa.

Cố Khê đối với quá trình tâm lí của giám đốc Dụ, chỉ cười nhạt nói “Xàm!”

Giám đốc Dụ “…”

Cố Khê “Cậu cũng đừng đổ thừa cho cái nọ cái kia nữa. Nói đi nói lại cũng chỉ có một câu thôi: Dạ Sâm không có bất kì tình cảm nào ngoài tình anh em với cậu hết, hiểu không?”

Dụ Tinh Triết cả giận “Tôi hiểu!”

Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng Dụ Tinh Triết trước giờ vẫn hiểu.

Chính vì hiểu, nên sau khi nhận ra tình cảm của mình, anh ta mới xa lánh Dạ Sâm. Anh ta rất sợ, anh ta thổ lộ rồi, Dạ Sâm sẽ nhìn anh bằng con mắt ghét bỏ. Cũng chính vì hiểu, nên lần về nước lúc trước, anh ta mới một mực im lặng. Anh ta biết anh có nói cũng chẳng được gì.

Từ khi bắt đầu, Dạ Sâm chưa từng cho anh ta một nửa cơ hội nào. Mà đừng nói đến một nửa, chỉ cần Dạ Sâm có tí xíu ý tứ thôi, anh ta cũng không đến mức sợ đến như thế.

Nhiều năm qua, anh ta đã sớm biết được kết quả. Cho nên, giờ được nói thật lòng mình, anh ta không những không cảm thấy đau, mà trái lại, còn thấy như được giải thoát.

Cố Khê nói “Phía Nhậm Cảnh tôi tự có tính toán, cậu đừng gây sự lung tung.”

Dụ Tinh Triết đáp “Anh tính cái quỷ nhà anh chứ toán cái nỗi gì!”

Cố Khê “Nhiều năm qua, Dạ Sâm ở chỗ tôi đã từng bị ai bắt nạt chưa?”

Dụ Tinh Triết “…”

“Phế vật, lăn sang một bên đi!”

Dụ Tinh Triết lần đầu bị chửi mà không tài nào đốp trả.

Sau khi anh ta nén giận xong, nghiêm mặt nói “Tôi không nắm rõ tình hình trong nước lắm, nhưng chuyện của giải trí của Thần Tinh, tôi dám chắc Nhậm Cảnh là kẻ đứng sau.”

“Giải trí Thần Tinh nội bộ hỗn loạn, không thể nói chắc được.”

“Thần Tinh sụp đổ, toàn bộ người liên quan đều gặp chuyện không may. Vậy mà chỉ có mình Nhậm Cảnh không sao. Nếu như nói anh ta trong sạch, sợ là chẳng ai dám tin.”

Cố Khê gật gù “Đúng là không có tin tức gì liên quan đến anh ta.”

Dụ Tinh Triết quyết đoán “Cho nên mới nói tên này rất nguy hiểm.”

Nếu như có chút manh mối gì còn đỡ, đằng này, bọn họ hoàn toàn không thu được bất kì tin tức gì. Từ đó cho thấy thủ đoạn của Nhậm Cảnh này vô cùng đáng sợ.

Ông chủ của giải trí Thần Tinh, ba năm trước chính là tay to số một số hai trong giới. Ông ta nắm trong tay vô số ảnh đế ảnh hậu, nhưng do hợp đồng quá mức độc tài, cộng thêm có gia cảnh chống lưng, nên chẳng ai làm gì được ông ta.

Ngày công ty sụp đổ, mọi chuyện đúng là một mớ bòng bong.

Lợi ích mất đi, người người quay ra cắn nhau, khiến cho không ít người dính dáng đến nó bị hủy hoại hết cả tương lai.

Nhưng Nhậm Cảnh lại trong sạch. Thân là người đứng đầu giới giải trí, đánh lẽ, anh ta phải là kẻ đứng mũi chịu sào. Nhưng không, anh ta đến một chút vấy bẩn cũng không!

Trên đời này cho dù có người trong sạch thật, thì người đó cũng nhất định không phải Nhậm Cảnh!

Anh ta “trong sạch”, chỉ càng khiến mọi người nghĩ rằng, anh ta đang che giấu những điều đen tối.

Cố Khê chau mày “Tôi thật sự không nghĩ ra được là anh ta tiếp cận Dạ Sâm vì cái gì?”

Dụ Tinh Triết nói “Sao phải vì cái gì? Anh ta chỉ cần tùy ý chơi đùa, cũng đủ để hủy hoại Dạ Sâm rồi!”

Tim Cố Khê run lên, cái loại “tùy ý chơi đùa” này quả thực đáng sợ!

Lúc đùa thì tình sâu nghĩa nặng, nhưng lúc đùa xong rồi thì vô cùng tàn nhẫn.

Đến anh ta còn không chịu nổi, Dạ Sâm làm sao mà chịu đây?

Dụ Tinh Triết thở dài “Nhưng giờ nói cũng muộn rồi. A Sâm đã bị anh ta mê hoặc đến thất điên bát đảo.”

Cố Khê trầm mặc.

Dụ Tinh Triết lại nói “Tôi cúp trước đây, A Sâm về rồi.”

Nếu nhìn cảnh Dạ Sâm chỉ cần dùng dăm ba câu đã dỗ được Nhậm Cảnh cười vui như hoa, chỉ e chú Dụ với chú Cố lo thừa mất rồi.

Đúng là có người bị mê hoặc đến thất điên bát đảo ấy. Nhưng tiếc là, người đó lại là Nhậm Cảnh, thậm chí, anh còn bị mê hoặc sớm hơn Dạ Sâm rất nhiều.

Dạ Sâm nói xong một đống, đột nhiên thấy ngại ngùng. Lúc về khách sạn, cậu còn len lén nắm tay Nhậm Cảnh. Vừa nắm vừa thầm ngọt ngào, vừa thầm xẩu hổ đến muốn độn thổ.

Thế cơ mà lại tiếc không dám buông ra.

Nhậm Cảnh cả đường không nói một câu. Trong anh sinh ra một loại cảm giác không thật. Anh rất sợ đây chỉ là do anh vọng tưởng. Anh chỉ cần mở miệng, vọng tưởng sẽ bị chọc nát.

Sắp đến khách sạn, ba ba đi chết đi tốt bụng nhắc nhở “Nhiệm vụ hàng ngày là giải thích với Dụ Tinh Triết trước mặt Nhậm Cảnh, đừng kêu tôi không nhắc cậu đấy nhé.”

Dạ Sâm lúc này mới hoàn hồn, ngẫm nghĩ.

Giải thích rõ với Dụ Tinh Triết là chuyện không thể tránh. Cậu nhất định phải một đao chém gọn, không để dây dưa mãi về sau nữa!

Nhưng trước mặt Nhậm Cảnh, thực sự có vẻ hơi xúc phạm lòng tự trọng của Dụ Tinh Triết…

Cái tên giám đốc Dụ này kể ra thì cũng là một tên có cái tôi rất lớn.

Nếu như động đến giới hạn của anh ta, có khi, trong lúc nóng giận, anh ta lại bùng nổ ngay tại chỗ thì dở.

Mấy cái nhiệm vụ chết bằm lại cứ hết lần này đến lần khác đưa ra yêu cầu làm khó nhau…

Bất chợt, trong đầu Dạ Sâm lóe lên một ý.

Tới chỗ thang máy, cậu dặn Nhậm Cảnh “Nói miệng không bằng chứng, mắt thấy mới là thật.”

Nhậm Cảnh không kịp phản ứng. Trong tư tưởng của anh, cho dù Dạ Sâm nói gì thì cũng đều là thật. Sai cũng thật, mà lừa anh thì cũng thật.

Dạ Sâm nhỏ giọng “Lát tôi vào giải thích rõ với A Triết. Anh đứng ở đây, không được đi.”

Tim Nhậm Cảnh thót lên.

Dạ Sâm nói tiếp “Tôi muốn anh nghe thấy nhìn thấy, nhưng A Triết da mặt mỏng, nên anh đừng để anh ta nhìn thấy anh, được không?”

Rốt cuộc, Nhậm Cảnh cũng chịu mở miệng đáp “Không cần đâu, anh tin em.”

“Không được!” Dạ Sâm kiên trì thuyết phục “Tôi nhất định phải giải thích chuyện này rõ ràng, không lưu lại bất kì hiểu nhầm nào.”

Bàn tay đang nắm tay Dạ Sâm của Nhậm Cảnh khó tránh khỏi dùng sức.

Dạ Sâm chăm chú nói “Việc này rất quan trọng, không qua loa được. Tôi biết anh tin tôi, nhưng tôi cũng hi vọng anh có thể biết được là điều anh tin tưởng là điều chính xác một trăm phần trăm!”

Lời này nói xong, lập tức khiến tim người loạn nhịp.

Nhậm Cảnh nở nụ cười, môi mỏng mấp máy, như mang theo sự non nớt của thiếu niên đáp “Ừm.”

Không hiểu sao, tim Dạ Sâm nhói lên, cảm giác vô cùng quen thuộc.