Không Yêu Thì Thế Nào

Chương 30




Tính thì cũng đã rất lâu không đối mặt với An Bình như thế này. Chị ta một thân lễ phục xinh đẹp xất tương xứng, toàn bộ tóc búi cao cao, dùng một chiếc kẹp màu xanh ngọc kẹp gọn lại, toát lên vẻ hoạt bát tươi mới.

"Đã lâu không gặp." Chị ta nhìn tôi, vẻ tươi cười trên mặt không có chút dao động.

Tôi nhất thời cảm thấy không có lời nào để nói, đành phải lặp lại một lần lời của chị ta: "Đã lâu không gặp."

"Tôi đã nói thôi, ở đây chỉ nhìn thấy anh, tôi còn kỳ quái anh như thế nào lại có thể bỏ mặc một mình An Tịnh ở trong nhà." Đối tượng nói chuyện của An Bình đã muốn chuyển thành Mặc Vũ.

Đứng ở bên cạnh hai nữ nhân, hắn vẫn là cúi đầu mỉm cười như cũ, cùng An Bình cứ một câu lại một câu trò chuyện, nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười trước mắt, tôi bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ chỉ có tôi là không thể buông xuống được quá khứ.

Theo như nội dung nói chuyện của bọn họ không khó nghe ra, công ty của ba trong tay An Bình đã muốn phát triển đến mức tôi khó tưởng tượng được , Mặc Vũ hình như cũng có tham dự vào kế hoạch đầu tư hạng nhất của An Bình, theo lý giải của tôi, nếu không phải , sẽ rất khó khiến hắn động tâm tham dự.

An Bình cười sang sảng, sự tự tin cùng vẻ mị hoặc từ trên người chị ta sáng chói lọi.

Không biết vì sao, trong lòng lại có chút rầu rĩ, tôi giơ tay lấy một ly đồ uống từ trên khay của bồi bàn, đưa ly đến bên môi, mới bất tri bất giác phát hiện đây là một ly rượu cốc-tai.

Mặc Vũ nhíu mi nhìn về phía tôi, "Anh giúp em lấy ly nước hoa quả." Hắn tiếp nhận ly rượu trong tay tôi.

Đợi hắn rời đi, tôi mới ý thức được chỉ còn tôi với An Bình đứng ở một chỗ, phát hiện này lập tức khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.

An Bình cười nói: "Cô đúng là người luôn ở trong phúc mà không biết phúc."

Tôi nhất thời không hiểu rõ ý tứ của chị ta.

"Nếu như có thời gian, đừng quên đánh một cuộc gọi đường dài đến Thụy Sĩ, như mong muốn của cô, một tuần trước baba cùng với mẹ của cô đã ở Thụy Sĩ cử hành hôn lễ, kỳ thật bọn họ có kết hôn hay không cũng không khác nhau, bất quá là muốn cô vừa lòng thôi."

Tôi ngây ngẩn cả người, nhớ tới bọn họ đi Thụy Sĩ lâu như vậy, vậy mà tôi ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng đánh quá, liên hệ gần nhất chính là dùng email gửi đi vài câu hỏi thăm ân cần ngắn gọn.

An Bình tựa như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của tôi, "Dường như cô luôn cảm thấy mọi người đều thiếu nợ cô cái gì, nhưng cô có nghĩ tới mình rất ích kỷ hay không, cô lại bắt người khác trả giá cái quái gì?"

Lúc mà chị ta nói những lời này vẻ tươi cười vẫn luôn duy trì không có thay đổi, tôi ngơ ngác nhìn, cảm giác có chút hoa mắt.

Mặc Vũ rất nhanh đã trở lại, hắn đưa cho tôi một ly nước cam, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi.

Tôi quay về mỉm cười với hắn một cái ý nói không có việc gì, nhấp một ngụm nước cam, kéo dài vị chua xót đang dâng lên hốc mắt.

"Phí Ân nghe nói lần này anh phái Ted đến hợp tác cùng tôi hạng mục này."

"Hắn nghe nói được hợp tác cùng cô, xung phong nhận việc muốn tới đấy."

"Cái tên công tử đào hoa ấy, vậy cần phải nhắc nhở toàn bộ nhân viên nữ của An Thị từ trên xuống dưới đều phải cẩn thận, còn nhớ năm đó ở tổng bộ BLACK FEATHER chỉ có 17 nhân viên nữ , trừ bỏ tôi cùng với Macy đã kết hôn, mỗi người hắn đều viết thư tình gửi qua."

Tôi không khỏi phỏng đoán, nguyên nhân lúc đó là do An Bình đã là bạn gái của Mặc Vũ, anh ta mới không giám chơi trò đùa giỡn mà thôi.

Mặc Vũ mỉm cười, "Tôi chỉ nhớ rõ lúc trước hai người là cặp đôi hợp tác ăn ý nhất."

Nghe bọn họ trò chuyện công việc, nói qua nói lại, tôi lại phát hiện mình không hơn cái tượng là mấy, tựa như những người đứng xem trầm mặc đứng một bên.

Tôi dời khỏi cánh tay Mặc Vũ đang nắm tay tôi, "Hai người cứ nói chuyện, tôi đi vào phòng trang điểm lại một chút."

Nói xong tôi tựa như chạy trốn mà rời đi.

Dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, cảm giác có chút thanh tỉnh, tôi không khỏi cười lòng dạ hẹp hòi của chính mình, An Bình từng làm việc ở BLACK FEATHER bốn năm, bọn họ có thời gian ở chung rất nhiều, bất quá là bạn cũ ôn lại chuyện cũ, tôi cần gì phải gấp gáp như vậy a.

Sửa sang lại tâm tình thật tốt, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng trang điểm, lại có người tiến đến.

Là một nam tử tuổi trẻ, không được coi là rất anh tuấn, nhưng cũng tuyệt đối có hình tượng, vì phối hợp với Tây trang trên người, trên đầu tóc dài buộc thành một lọn ở sau gáy.

"Xin chào tiểu thư, tôi là một nhiếp ảnh gia, không biết cô có hứng thú chụp quảng cáo hay không?" Nói xong hắn rút ra danh thiếp của mình đưa cho tôi.

Lý do này của anh ta dường như khiến tôi phụt cười, tôi không cầm lấy danh thiếp của anh ta, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, "David Tsu", còn có một bức ảnh chụp phòng làm việc và số điện thoại. Anh ta hẳn là họ Từ, dòng họ mà ở Đại lục gặp không nhiều, không tồi thôi.

"Trong tay tôi có một bộ sưu tập châu báu, cần một người toát ra khí chất thành thục hồn nhiên, diễm lệ lạnh lùng nhưng tính cách lại nhiệt tình cực đoan làm người mẫu, đang lo tìm không được người phù hợp, vừa nãy tôi đã quan sát cô rất lâu, cảm thấy được trừ cô ra không ai có thể đảm nhiệm."

"Sao? Cho nên thế nào?" Tôi bất động hỏi lại anh ta.

"Cho nên ———- ? Thì, chúng ta mà hợp tác sẽ vô cùng thành công, tôi cam đoan có khả năng trong thời gian ngắn nhất có thể khiến cô nổi danh trong giới quảng cáo."

Tôi rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, "Từ tiên sinh, tôi không thể không nhắc nhở anh ba chuyện, thứ nhất: không nên vừa gặp mặt liền xưng hô người khác là tiểu thư, cách gọi này có ý nghĩa khác, thứ hai: về sau không nên đứng ở cửa Lady's room, nếu không có người hô sắc lang sẽ không tốt lắm, thứ ba: phương thức làm quen của anh quá mức lỗ mãng, . . . ."

Anh ta tựa hồ rất kinh ngạc không nghĩ tôi sẽ nói như vậy, cứng họng nửa ngày mới nói: "Tôi là David Tsu, tôi không có lừa cô."

Nhìn biểu tình của hắn giống như tôi vừa nghe đến đại danh David Tsu nên quỳ xuống bái lạy vậy.

"Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú."

Nói xong tôi xoay người bước đi, bình sinh công việc tôi không có hứng thú nhất chính là bước chân vào làng giải trí như người khác.

Nhanh đã đến chỗ rẽ , tôi nghe được tên của tôi, lập tức dừng lại cước bộ.

Là An Bình đang hỏi: "Anh cùng An Tịnh cùng một chỗ đã hơn một năm , khi nào thì đến phiên hai người mở tiệc hỉ a."

"Đính hôn? Chúng tôi sẽ không đính hôn, cũng không cần." Thanh âm của hắn thật không có một tia do dự, còn mang theo mờ ảo ý cười.

Trái tim của tôi một tấc một tấc mà chìm xuống.

"Tôi nghĩ là anh chỉ muốn chơi bời, anh muốn tự do cả đời."

Tiếng cười nhẹ nhàng của An Bình vọng vào trong tai của tôi trở nên có chút sắc nhọn, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình không có dũng khí tiếp tục nghe nữa, cước bộ không thể khống chế hướng về phía ngược lại đi đến.

Xuyên qua một cái hành lang có vẽ tranh, tôi bên cạnh một cái cửa đổ sát đất nơi xa nhất muốn bình tĩnh lại một chút, phát hiện không thấy tôi, hắn nhất định sẽ đi tìm tôi, mà hiện tại, tôi chỉ nghĩ muốn một mình yên lặng một chút.

Một ―― hai ―― ba ――, tôi đếm từng chiếc ôtô đỗ trên đường cái, tôi phải làm gì, mới có thể chấm dứt mọi suy nghĩ miên man trong đầu đây, mới có thể ngăn cản cảm giác chua xót đang lan tràn trong lòng.

Một chiếc xe chạy qua, ánh đèn sáng như tuyết chiếu rọi ven đường, ngay tại một khắc sáng ngời trong chớp mắt này, đã đủ để cho tôi nhìn rõ một bóng người đứng dưới tàng cây, cơ hồ tôi lập tức liền nhận ra đó là Nhược tam, rốt cuộc cô ấy vẫn đến đây!

Cô ấy vẫn không nhúc nhích mà đứng dưới tàng cây lớn, dựa lưng vào thân cây, giống như chỉ có dựa vào thân cây mới có khí lực để đứng vậy, không biết cô ấy đã đứng bao lâu rồi, hẳn là đã rất lâu đi, lâu đến mức đã có thể ngắm hết mọi cảnh đẹp của thành phố này.

Tôi lẳng lặng địa nhìn cô ấy, bỗng nhiên cảm thấy được chính mình có thể hiểu được tâm tình của cô ấy .

Có lẽ là tầm mắt của tôi quá mức chuyên chú, cô ấy có thể cảm nhận được ngửa đầu hướng phía trên này nhìn lên.

Thật lâu sau, thân ảnh của cô ấy rốt cục cũng động đậy. Cô ấy đi về phía trước hai bước, nhìn về phía tôi, nhìn tôi thật sâu , sau đó xoay người, cố gắng thẳng lưng chậm rãi hướng cuối con phố dài đi đến.

Tôi hiểu được cô ấy là đang hướng tôi biểu đạt xin lỗi, nhưng mà điều mà cô ấy không biết chính là, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có hận cô ấy.

"Cô ta là ai?"

Tôi cả kinh, quay đầu lại mới phát hiện Mặc Vũ đã đứng ở phía sau tôi, không biết hắn thấy được bao nhiêu.

"Không có gì, chẳng qua chỉ là một người bạn."

Ánh mắt hắn quá mức lợi hại, quá mức thấu hiểu."Thế à, vậy là tốt rồi. Nếu không em ở trong lễ đính hôn của người đàn ông khác biểu hiện bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy, anh sẽ ghen đấy."

Tôi lạnh nhạt cười không nói gì, tâm tư lại rời xa vài phần.

"Em có chút mệt, nghĩ muốn trở về."

Mặc Vũ gật gật đầu, "Đi đến chào tạm biệt chủ nhân đi."

Trong đại sảnh vẫn còn hình ảnh như cũ, cười nói ồn ào, bầu không khí như vậy lại không làm cho tôi cảm thụ được một tia vui sướng, che giấu sau vẻ hàn huyên thân thiện là hai chữ 'lợi ích'.

Xem ra cảm thụ của Ngải nhị cũng giống tôi, một bộ dáng chán đến chết.

"Cậu phải về ?" Vẻ mặt Ngải nhị tiếc hận, "Nói là tiệc đính đính hôn, nhưng mà bọn họ đều đang nói công việc , mình nghe được chỉ thấy buồn muốn chết, cư nhiên cậu cũng muốn đi."

Tôi cười cười, "Mình có chút mệt mỏi, đành phải hẹn hôm nào gặp lại cậu tán gẫu vậy ."

"An tứ, cậu phải về ?" Mạch nhất khoan thai mà đến, thời điểm có mặt người ngoài ở đây, nữ chủ nhân là cô ấy chỉ có thể bày ra bộ dáng thập phần cao quý tao nhã.

"Dù sao vở kịch hôm nay, cho dù là ca sướng, hay cảnh cao trào mình cũng chưa bỏ qua cái gì." Tôi hướng cô ấy nháy mắt một cái, thấy bộ dáng khi trao nhẫn đính hôn của Ngải Bồng và Mạch nhất ở một chỗ, tôi liền rất tin tưởng Mạch nhất là một cô gái thông minh, chung quy cô ấy phải có được hạnh phúc của mình, vô luận là hạnh phúc của cô ấy có phải là ở trên người Ngải Bồng hay không.

"Mạch tổng, người mà tôi tìm được chính là cô ấy, chính là cô ấy." Vẫn không chú ý bên cạnh Mạch nhất còn có một người khác, đúng là cái tên nam nhân khó chịu kia.

Please! Hắn không cần phải kích động như vậy chứ, chẳng lẽ không biết chỉ vào người ta nói như vậy là rất không lịch sự sao.

"David, người mà anh nói chính là An Tịnh?" Mạch nhất nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi, "Bên cạnh có bảo bối tôi cư nhiên không cần, tại sao mình lại không nghĩ tới mời cậu xuất núi, An An yêu qúy của mình, cậu có hứng thú chụp quảng cáo hay không a?"

Mạch nhất đang hỏi tôi, ánh mắt lại liếc về phía Mặc Vũ bên cạnh tôi, mà hắn thì lại có hứng thú mà nhìn lại tôi.

"An Tịnh? Cô kêu An Tịnh? Tôi cam đoan với cô, cô nhất định vừa mới xuất hiện đã thành danh, trở thành minh tinh mới trong giới quảng cáo."

Minh tinh mới? Cho dù là một chấm sao nhỏ, tôi cũng không có hứng thú.

"Từ tiên sinh, tôi đã muốn trả lời với anh, tôi không có hứng thú."

"Không thử một chút thì sao biết có hứng thú hay không chứ? An tứ, game show lần này là case lớn nhất năm nay của mình, mình cũng thay người nhà Ngải gia tuyên truyền, nếu cậu làm phát ngôn hình ảnh, khi đó sẽ giống với hợp tác diễn xuất trước đây khi chúng mình còn ở trường, mọi người lại hợp tác một lần nữa được không?"

Tôi may mắn vì chỉ có Mạch nhất không có bị tiểu tử Ngải nhị kia ôm tay quấn lấy.

"Một lần kia coi như mình là kẻ lên trộm thuyền đi." Tôi nhìn phía Ngải nhị, cô ấy lập tức chột dạ mà cười cười, "Này, chân thành hợp tác, chân thành hợp tác thôi."

Hai ngày nay mới khôi phục lại từ trong kì ngủ bù, đang muốn tìm việc gì đó để làm, bất quá chụp quảng cáo không nằm trong phạm vi lo lắng của tôi.

"Các người không cần khuyên, An Tịnh sẽ không đi chụp quảng cáo đâu." Mặc Vũ ở bên đột nhiên mở miệng.

"Vì cái gì?" Mạch nhất vẫn còn không cam lòng.

Mặc Vũ ôm lấy bả vai của tôi, không vội vàng mà nói: "Bởi vì tôi không đồng ý."