Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Chương 24: Bức màn bí mật




Từ hôm Nhi nhắc chuyện em Quân với mẹ, mẹ đã không còn mở lời nói tiếng nào với Nhi nữa. Một tuần, rồi hai tuần, cứ vài ba ngày mẹ lại đi cả đêm, chẳng biết đi đâu. Mẹ ngày càng ốm dần, ăn cơm ít lại, nên trở bệnh liên miên. Bố thì khá hơn mẹ, nhưng mắt cũng thâm quầng vì mệt mỏi. Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với gia đình này nữa. Chuyện em Quân, Nhi tạm thời gác nó qua một bên và không nhắc đến nữa để tình hình sức khoẻ của mẹ khá hơn. Nhi vẫn lâu lâu nhớ về đứa bé nắm tay mình, nhưng Nhi nghĩ nếu muốn nhớ lại thì mình phải cần nhìn thấy cái gì đó có sự liên kết để gợi nhớ lại ngày hôm ấy. Nhi có lên mạng tìm hiểu về việc mất ký ức của mình, và họ cho rằng vì sự kiện đó đối với Nhi quá đau buồn, cho nên một đứa trẻ như Nhi đương đầu với nó bằng cách giấu đi những ký ức đó để có thể tồn tại mà không bị tổn thương.

Và thế Nhi đã chôn giấu nó trong gần mười bốn năm.

Từ lúc biết chuyện của Quân thì sau giờ học Tú và Nhi cũng ít có cơ hội ở bên nhau hơn. Nhi có giãi bày với Tú rằng Nhi muốn tình hình của mẹ khá lên nên tạm thời sẽ ít qua nhà Tú ăn tối hay ở lại. Tú tán thành quyết định của Nhi vì Tú cũng chẳng muốn Nhi phải khó xử. Làm con cái ai chẳng mong bố mẹ khoẻ mạnh.

Một hôm khi đi học về, Tú ôm Nhi thắm thiết trước khi ai vào nhà nấy. Bất ngờ mẹ Tú bước ra ngoài.

“Chào con, Nhi, sao dạo này không qua chơi nữa?” Mẹ Tú hỏi.

“Dạ, cháu chào bác.” Nhi buông Tú ra, cúi đầu chào mẹ Tú. “Gần đây mẹ cháu bị bệnh nên cháu không qua thường xuyên được.”

“Vậy hả, vậy cho bác gửi lời hỏi thăm đến mẹ con nha.”

Nhi nói lời cảm ơn mẹ Tú rồi xin phép đi vào nhà. Tú dõi theo Nhi chạy hẳn vô nhà rồi mới tiếp bước sau mẹ.

Tưởng vào nhà có thể tìm gì đó ăn nên Tú tiến đến nhà bếp lục tủ lạnh, nhưng chưa kịp mang bịch mì hoành thánh ra hâm nóng thì mẹ đã lên tiếng.

“Tú, có phải con có điều gì cần phải nói với mẹ không?” Mẹ hỏi, khoanh tay đứng nhìn Tú.

Không hiểu mẹ nói gì, Tú hồn nhiên hỏi lại. “Dạ gì vậy mẹ?”

“Mẹ đợi cũng lâu rồi đó, nhưng đợi hoài con vẫn chưa chịu đi bước đầu tiên.”

Lúc này trong đầu Tú nghĩ, shit, có phải mẹ đang nói về vấn đề đó?

“Con đi theo mẹ.” Mẹ Tú ra lệnh. Tú đành bỏ bịch hoành thánh vào lại trong tủ lạnh và lo lắng theo sau.

Mẹ Tú mở cửa phòng ra rồi mở giỏ tìm cái bóp nhỏ. Mở bóp, mẹ lấy một bức ảnh cho Tú xem. Tú nhận ra bức ảnh. Đó chính là bức ảnh Tú và Nhi chụp hôm dạ tiệc. Tấm thứ hai còn là tấm hai đứa hôn nhau.

Tức là mẹ đã biết.

Tú ngớ người, không biết phải nói gì với mẹ. Đến giờ Tú vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với mẹ về việc này. Lần này mẹ bắt quả tang bất ngờ quá. “Sao, con có gì để nói?”

“Con...tụi con...” Tú lắp bắp. “Thật ra...con...”

Mẹ Tú vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Biết là đến nước này rồi thì không thể nào trốn tránh được nữa. Đứng một hồi lâu suy nghĩ, Tú quyết định dũng cảm đương đầu. Lời bà vẫn văng vẳng trong tâm trí Tú. Khi yêu thương ai đó, con không nên thấy sợ hãi.

“Con và Nhi,“ Tú nhìn vào mắt mẹ, lấy một hơi thật sâu. “Tụi con yêu nhau.”

Mẹ Tú bặm môi và gật đầu, như đây là lời xác nhận mà mẹ cần.

“Lại đây.” Mẹ ngồi xuống giường và đập tay vào chỗ cạnh mẹ ra hiệu cho Tú ngồi.

“Con biết tại sao mẹ có tấm hình này không? Cái ngày thứ hai Hằng ở đây, tối hôm đó mẹ thấy trời mưa to nên định lên nhắc các con đóng cửa kĩ để tránh nước mưa tạt vào. Khi lên thì Hằng nói con qua bên Nhi rồi. Mẹ thấy cũng lạ, sao con lại để bạn một mình như thế. Nên sáng hôm sau khi con về, mẹ giả vờ hỏi xem con có nói thật không, nhưng con lại bảo con vừa đi tập thể dục về.”

Hai tay Tú bóp chặt vào nhau.

“Đợi lúc con đi tắm, mẹ vào phòng tính trò chuyện với Hằng, nhưng không biết sao đi ngang qua bàn học con lại quẹt trúng làm rớt cái ba lô. Con không đóng lại nên điện thoại và bóp rớt ra. Mẹ cầm bóp lên, sẵn tiện xem con còn bao nhiêu tiền để mẹ bỏ vào, ai ngờ thấy được bức hình. Lúc đó mẹ lật đật giấu vào túi quần để Hằng không thấy.” Mẹ Tú ngưng, rồi nói tiếp. “Chuyện của hai đứa là khi nào? Sao không nói cho mẹ biết hả Tú? Con có...lúc nào cũng thích con gái không?”

Có chút ái ngại với câu hỏi thẳng thắn từ mẹ, nhưng Tú cũng thành thật. “Từ lúc con nhận thức được là con biết rồi.” Tú nói nhỏ.

“Mẹ cũng có vài lần đoán mò, nhưng vì con chưa bao giờ mở miệng nói nên mẹ cũng gạt qua. Con tính giấu mẹ đến bao giờ?” Mẹ trách.

“Con không biết phải mở miệng như thế nào. Con luôn sợ mẹ sẽ phản đối, đến lúc đó cả mẹ và con đều sẽ đau khổ. Mẹ đau khổ vì con không phải một đứa con gái bình thường như con người ta, con đau khổ vì con khiến mẹ buồn, vì con không được yêu người con yêu. Rồi cả hai cùng đau khổ vì dằn vặt lẫn nhau. Đó là điều con sợ.” Tú nói đến đây mà rơm rớm nước mắt. Quả thật đó là những điều mà Tú rất sợ xảy ra khi mẹ biết được mọi chuyện. Nếu mẹ không tán thành, tình cảm gia đình có còn như cũ?

Mẹ lấy tay dịu dàng vuốt đầu Tú. “Con có biết ngày con sinh ra mẹ đã nói gì với con không? Mẹ đã ôm con vào lòng và nói rằng 'Chào thiên thần của mẹ. Mẹ là mẹ của con đây. Cảm ơn con đã chịu ra gặp mẹ vào đúng ngày. Mẹ hứa từ đây đến hết cuộc đời của mẹ, mẹ sẽ che chở cho con.'” Mẹ Tú cười nhớ lại. “Lúc đó tuy hai mắt con nhắm tịt, nhưng bàn tay nhỏ xíu của con đã nắm lấy ngón tay của mẹ. Và mẹ biết mẹ sẽ làm mọi thứ để bảo vệ con. Dù con có ra sao, con vẫn là con của mẹ, là con của ba. Không có gì thay đổi hết.”

“Mẹ...chấp nhận con?” Tú hỏi, trong lòng nuôi hy vọng.

“Mẹ đã suy nghĩ nhiều ngày rồi. Mẹ nghĩ về việc nếu như mẹ không chấp nhận, thì mai này cuộc sống của con sẽ như thế nào? Và con biết không, những hình ảnh tồi tệ cứ hiện ra trong đầu mẹ. Hình ảnh con đau khổ, hình ảnh con lạc lõng, hình ảnh con bơ vơ giữa cuộc đời này làm mẹ không chịu được. Nên mẹ sẽ chấp nhận. Vì đó là con. Vì mẹ muốn thấy con có một tương lai hạnh phúc. Nhưng con phải cho mẹ thêm tí thời gian để thích nghi như là mẹ đã cho con thời gian vậy.” “Bao lâu cũng được, con chờ! Chỉ cần mẹ không bỏ rơi con là con hạnh phúc rồi.” Tú rơi nước mắt khi nghe mẹ nói những câu đó. Mẹ thật tuyệt vời.

Mẹ ôm Tú vào lòng. “Con bé này, làm sao mẹ có thể bỏ rơi con được chứ hả con gái?”

“Nếu như bố mẹ Nhi cũng có suy nghĩ như mẹ thì hay biết mấy.”

Tú ôm chặt lấy mẹ. Trong giây phút này, Tú không thể không nhớ tới ba. Tú tự hỏi, nếu ba còn sống, thì ba sẽ đón nhận chuyện này ra sao?

***

Một buổi tối, đang nằm trong phòng thì Nhi nghe tiếng xe bố mẹ về. Nhìn kiểm tra đồng hồ cũng đã khá khuya rồi. Nhi từ phòng đi nhè nhẹ, định âm thầm xem tình hình của mẹ như thế nào. Đứng trên cầu thang len lén nhìn xuống, Nhi thấy mẹ đang mặc một bộ đồ bộ màu xám, không giống như phong cách thường ngày của mẹ. Bố thì đang đứng cạnh, đưa nước và thuốc cho mẹ uống. Nhi nghe được giọng bố khuyên mẹ.

“Gần cả tháng nay em cứ như vậy, phải giữ gìn sức khoẻ chứ.”

Mẹ chỉ im lặng uống thuốc.

“Chuyện cũng đã lâu. Em nên cho qua được rồi. Đừng nhìn vào quá khứ nữa.”

“Ý anh là, anh muốn em quên con của chúng ta?” Mẹ hỏi, giọng điệu có chút giận dữ.

“Ý anh không phải vậy. Quân vẫn là con của mình, làm sao quên được. Nhưng anh muốn em đừng cứ suy nghĩ về ngày hôm đó nữa. Đã mười bốn năm rồi. Nhi nó cũng chịu đủ sự dằn vặt từ hai chúng ta. Dù sao nó cũng là con mình mà.”

“Em vẫn không thể tha thứ cho mình, tha thứ cho Nhi. Nếu như ngày hôm đó em không ỷ y. Nếu như ngày hôm đó em không giao Quân cho Nhi, thì chuyện này sẽ không xảy ra!”

“Shhh.” Bố nhìn quanh, sợ tiếng mẹ đánh thức ai đó. “Thôi, em mệt rồi, vào ngủ đi. Đừng suy nghĩ nữa.” Nói rồi bố đi cất ly nước, tắt đèn phòng khách, và dìu mẹ vào phòng.

Nhi vẫn ngồi ở cầu thang và suy nghĩ về những lời nói của mẹ. Em vẫn không thể tha thứ cho mình, tha thứ cho Nhi. Chuyện của em Quân liên quan đến mình sao?

Bỗng đầu Nhi nhói đau, và có một ký ức chợt ùa về.

Nhi thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng. Trang phục cả hai người đang mặc cho Nhi biết đấy chính là ngày đám tang của em. Mẹ thì khóc đến đỏ cả mặt, gục đầu lên vai bố. Bố tuy không khóc nhiều như mẹ nhưng mắt cũng sưng húp. Nhi thì đang đứng ngoài cửa nhìn qua khe hở. Có vẻ như trước đó tính chạy vào nhưng nghe tiếng bố mẹ nói chuyện nên quyết định đứng ngoài xem.

“Em không thiết sống nữa...” Mẹ khóc.

“Em không được nói bậy. Còn Nhi thì sao, nó cũng cần mẹ mà.” Bố khuyên mẹ, tay cầm giấy lau nước mắt cho mẹ.

“Tại nó, tại nó mà Quân mới chết!”

“Nhi nó còn nhỏ quá, nó không hiểu chuyện. Em không thể trách nó hết được.”

Đến đó thì dòng ký ức bị cắt mất. Bần thần, Nhi đứng lên, chạy về phòng để tìm lại những tờ báo bố đưa lúc trước. Nhi chỉ có một ý nghĩ trong đầu. Phải tìm lại ký ức. Muốn tìm lại ký ức thì Nhi phải tìm ra được đến công viên ấy. Đợi khoảng hơn 20 phút nữa để chắc chắn mọi người đã ngủ hết, Nhi lén ra khỏi nhà và bắt taxi đi đến công viên. Mặc cho trời tối, mặc cho trời đang lất phất mưa.

Tìm đến được công viên thì cũng đã hơn 1 giờ. Lúc này công viên vắng tanh, chỉ nghe được tiếng côn trùng, tiếng mèo hoang kêu quanh quẩn. Bây giờ Nhi đã hiểu vì sao mỗi lần đi đâu ngang công viên này, Nhi đều có cảm giác rùng mình, như có cơn gió lạnh bất chợt vụt lướt dọc sống lưng. Vì đây chính là nơi chôn giấu ký ức của Nhi.

Nhi đi vòng quanh tìm cái khu vui chơi trẻ em ấy, lần tìm một hồi mới thấy được. Những dụng cụ trò chơi nơi đây đã thay đổi so với hình chụp hồi đó. Tất cả đều được nâng cấp lên. Đã không còn thấy cái nhà banh nào nữa. Có lẽ sau sự kiện năm đó, người ta cũng không muốn có vụ thứ hai xảy ra. Trời đang dần trĩu hạt nặng hơn. Nhi vội leo lên chiếc cầu tuột để ngồi trú. Cũng may là có mái che. Nhi ngồi đó, nhắm mắt lại, cầu nguyện rằng mình sẽ nhớ lại mọi chuyện. Nhưng vô dụng, Nhi không thể nào tập trung. Lúc này, mưa bắt đầu lớn, Nhi ngồi xích vào trong hơn nữa để nước mưa không tạt vào. Trời bắt đầu gầm gừ một ngày một lớn làm Nhi giật mình. Đột nhiên lúc này có tiếng chó sủa vang, tiếng sủa như đánh vào tiềm thức của Nhi.

Thế là dòng ký ức cứ như vậy mà ùa về.

***

Mười bốn năm trước.

Đó là một ngày trời nắng nóng. Mẹ quyết định dẫn Nhi và Quân ra công viên dạo chơi. Mẹ đã mặc cho Nhi một cái đầm màu trắng, tóc Nhi xoã đến vai. Còn Quân thì mẹ chỉ mặc cho em đơn giản một cái áo đỏ và cái quần ngắn. Hôm đó không có bố, chỉ có mẹ, Nhi và Quân.

Công viên có khá đông trẻ em. Hầu hết đứa trẻ nào cũng thích thú với những trò chơi mới có của khu trẻ em. Nhi được mẹ cho đi chơi, còn em Quân thì ngồi với mẹ vì em còn nhỏ quá.

Ở đây, Nhi thích nhất là cái xích đu, lên đó ngồi có thể đung đưa giữa trời, nó đem lại cảm giác thư thản và rất thú vị. Nhi kiên nhẫn chờ các anh chị chơi xong rồi đến lượt mình. Khi một chị không chơi nữa và bỏ đi, Nhi lập tức ngồi lên và lấy chân đẩy cho nó đung đưa. Trời nóng như thế này mà ngồi trên xích đu thật mát. Hai tay Nhi cẩn thận nắm chặt hai sợi dây để không ngã, vì đằng sau không có chỗ dựa.

Đang chơi vui vẻ đột nhiên có ai đó nắm dây lại rồi đẩy Nhi té xuống đất. Nhìn lên thì thấy có ba bạn trai đang đứng đó.

“Mày chơi đã rồi, tới tụi tao.” Một bạn nói.

Uất ức, Nhi phủi tay, bỗng thấy hơi rát, nhìn xuống thì thấy mình đã bị trầy.

“Mấy anh làm em bị trầy nè.” Nhi nói.

“Kệ mày chứ. Đứng dậy đi, để tụi tao chơi.” Một bạn mập nói.

Nhi cúi xuống xem coi chân mình có bị trầy không, cũng may là không có vì lúc nãy đã dùng tay chống được. Xém tí khóc vì bị ăn hiếp, nhưng lúc đó có một bàn tay nhỏ xíu đưa đến trước mặt Nhi. Nhi nhìn lên, ánh nắng chói chang xen qua từng khẽ lá, nheo mắt một hồi thì Nhi cũng thấy được khuôn mặt người đó. Một bạn gái tóc cột hai bên, mặc quần yếm đang đưa tay cho Nhi nắm. Biết được ý, Nhi nắm lấy bàn tay đó và bạn ấy kéo Nhi lên.

“Cậu có sao không?” Người bạn đó hỏi.

Tuy rằng không quen biết, nhưng thấy bạn đó cao to hơn mình và có vẻ muốn giúp mình nên Nhi mách. “Bị trầy ở đây nè.” Nhi vừa nói vừa mếu.

“Cậu yên tâm, để tớ lo.” Nói rồi người bạn đó quay qua ba bạn trai kia. Tay chống hông rồi lên tiếng.

“Các cậu là con trai sao ăn hiếp con gái!”

“Hai đứa ra chỗ khác chơi đi!” Lại là bạn mập lên tiếng.

“Các cậu xin lỗi bạn ấy mau!” Người bạn ấy nói, rồi rút cây kiếm nhựa đeo bên mình ra. Lúc đầu cả Nhi cũng không thấy cây kiếm. Điều này khiến ba bạn trai tỏ ra hơi sợ.

“Nó có kiếm kìa.” Một bạn nói với hai bạn còn lại.

“Kiếm nhựa, sợ gì.” Bạn mập nói.

“Bỏ đi, tìm cái khác chơi đi mày. Đừng chấp con gái.” Bạn cuối cùng nói.

Thấy người bạn gái đó vẫn cầm kiếm, cả ba nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý bỏ đi. Hài lòng, người bạn đó bỏ lại kiếm vào cái vỏ nhựa đeo lủng lẳng bên mình.

“Đưa tớ xem tay cậu.” Bạn ấy nói và cầm lấy tay Nhi. Chỉ bị trầy một tí nhưng cũng khá rát. Nhi nhăn mặt khi bạn ấy cầm tay và thổi.

“Rát lắm.”

“Mẹ tớ nói thổi vài cái là hết đau.”

Khi thổi xong, người bạn đó cho tay vào túi lấy ra một bịch khăn giấy, rút một tờ và băng tay lại cho Nhi. Tuy băng không đẹp nhưng Nhi cảm thấy đỡ đau hơn nhiều. Có lẽ vì hành động của bạn làm Nhi ấm lòng.

Vừa lúc này, Nhi nghe tiếng mẹ gọi. Xoay lại thì thấy mẹ đang bế Quân đến.

“Nhi ơi, con trông em hộ mẹ nhé. Mẹ đi vào nhà vệ sinh ở đằng kia.” Mẹ chỉ đến một hướng. “Nó hơi xa, nên con trông em hộ mẹ.”

“Dạ vâng.”

Mẹ Nhi đưa tay Quân nắm lấy tay Nhi. “Ngoan nha Quân, nghe lời chị.”

Quân lập lại “Nghe chị.” khiến mẹ cười. Mẹ hôn hai chị em rồi quay đi.

“Em của cậu hả?” Người bạn đó hỏi.

“Ừ, em của tớ. Em ấy nghịch lắm.” Nhi kể. “Nhưng tớ rất thương em ấy.”

Quân nhìn quanh thấy có trò chơi nên kéo tay Nhi đi theo. Nhi kéo lại. “Quân! Em đừng kéo nhanh như vậy.” Người bạn đó cũng đi theo Nhi. Quân kéo Nhi đến cái cầu tuột và Nhi thả tay Quân ra, cho Quân lên chơi.

“Cậu có em không?” Nhi hỏi người bạn.

“Không, tớ không có em.”

“Như vậy cậu không phải giữ em nhỉ. Tớ phải giữ em suốt.”

Đang nói chuyện thì có một mùi hương bay qua làm Nhi phải đưa mắt tìm. Nhi thấy một chiếc xe bán kẹo bông gòn gần đó. Cô bán kẹo bông gòn vừa bán vừa rao, “Kẹo bông gòn Như Như. Chỉ cần cùng nhau ăn hết cây kẹo này, tình yêu của các bạn sẽ mãi mãi bay xa.” Nhi thấy có vài anh chị người lớn nắm tay nhau lại mua kẹo. Mùi đường thơm làm Nhi rất muốn nếm thử xem vị nó như thế nào. Thấy Nhi nhìn không chớp mắt, người bạn đó lên tiếng. “Cậu muốn ăn hả?”

Nhi gật đầu, rồi lại lắc đầu. “Tớ muốn ăn nhưng mẹ không cho đâu. Bố mẹ nói nó không vệ sinh.”

“Ăn một cây không sao đâu.”

“Nhưng tớ không có tiền.”

Người bạn đó nắm tay Nhi. “Tớ mua cho cậu. Hôm nay sinh nhật tớ, tớ tặng cậu.” Nói rồi người bạn đó kéo Nhi đi. Nhi quay lại nhìn em Quân, thấy em vẫn còn chơi, Nhi yên tâm đi theo người bạn đó.

Đến xe bán kẹo bông gòn, Nhi và người bạn chờ đến lượt mình mua kẹo. Thấy có hai đứa nhỏ, cô bán kẹo cũng khá bất ngờ.

“Hai đứa mua kẹo hả?” Cô hỏi.

“Dạ, con muốn một cây.” Người bạn đó rút tiền trong túi ra. Nhi không biết đó là bao nhiêu tiền.

“Hai đứa muốn màu gì? Hồng? Trắng? Hay là xanh? Nhiều sự lựa chọn nha.”

Người bạn xoay qua hỏi Nhi. “Cậu thích màu gì?”

“Tớ...màu hồng được không?”

“Rồi.” Cô bán kẹo cầm cây màu hồng lên. “Cây cuối cùng. Chúc các con được như ý.” Cô nói tươi cười. Nhi khoái chí cầm lấy cây kẹo.

“Để tớ mở bao cho cậu.” Người bạn đó cẩn thận tháo bao bì bọc xung quanh cây kẹo để tránh bụi. Nhi nhìn cây kẹo không khỏi thèm thuồng. Tháo xong, Nhi cắn một miếng. Vị đường ngọt lịm vừa vào miệng đã tan ngay làm Nhi thích thú. Cắn thêm một miếng nữa, Nhi không thể không nở nụ cười trên môi. Người bạn ấy cũng nhìn Nhi mà cười.

Thấy vậy, Nhi đưa cây kẹo mời bạn.

“Cậu ăn đi.”

Tuy nhìn có vẻ cũng muốn, nhưng bạn ấy lại lắc đầu.

“Tớ tặng cậu, cậu ăn đi.”

“Cậu ăn với tớ đi.” Nhi nói lần nữa, đưa cây kẹo ra trước mặt. Thấy vậy, người bạn đó cũng không khách sáo nữa mà cắn một miếng. Hai đứa con nít giữa trời nắng đứng gặm một cây kẹo bông gòn.

Rồi đột nhiên trời đổ mưa bóng mây. Ống trời thật khó hiểu. Thấy trời mưa, cô bán kẹo liền mặc áo mưa vào. Còn người bạn đó thì kéo tay Nhi chạy đi trú mưa. Đến một cái chòi nhỏ, cả hai ngồi ăn hết cây kẹo bông gòn. Nhi chưa bao giờ ăn một cây kẹo ngon đến vậy. Bỗng đột nhiên tiếng chó sủa đâu đó làm Nhi giật mình.

“Cậu sợ chó hả, cậu đừng sợ, nó không cắn đâu.” Người bạn trấn an. Nhi gật đầu.

Nhi ngồi đó một hồi mới nhìn ra khu vui chơi, và chợt sực nhớ về Quân. Thấy không còn ai ở đó nữa, Nhi nghĩ chắc mẹ đã quay lại đón em.

“Cậu đến đây với ai vậy?” Nhi hỏi.

“Tớ đến với ba. Ba tớ ở đằng kia kìa.” Bạn ấy chỉ về vào một cái chòi cách đó cũng không xa. Nhi thấy bố của người bạn đó đang dõi theo cả hai. Lúc này Nhi nghĩ đến mẹ, không biết mẹ có đang tìm mình không?

“Chết rồi. Mẹ tớ sẽ mắng tớ mất.” Nhi nói, lo lắng.

“Đợi tạnh mưa tớ nhờ ba tớ đưa cậu về, thế là khỏi bị la.”

Nghe bạn nói vậy, Nhi an tâm với dự định đó.

Khoảng 15 phút sau trời tạnh mưa, người bạn đó dẫn Nhi lại chào hỏi với bố bạn ấy. Trên tay Nhi vẫn còn cây que kẹo ăn đã hết. Nghe người bạn giãi bày, bố bạn ấy đồng ý dẫn Nhi về gặp mẹ. Vừa dẫn Nhi lại khu vui chơi thì Nhi thấy mẹ ở đâu chạy lại, người đã ướt hết như dầm mưa. Mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ ôm chặt Nhi thở mạnh.

Nhi không hiểu chuyện gì. Lúc ấy Nhi thấy bố cũng hớt hải chạy đến. Bố mẹ nói gì đó Nhi không nghe rõ vì người bạn ấy bắt chuyện với Nhi.

“Vậy chào cậu, tớ về nhé. Nếu cuối tuần cậu hay đến đây thì chúng mình sẽ gặp lại.” Nói rồi người bạn ấy gửi Nhi một cái ôm, ôm rất sâu, và rồi nắm tay bố bạn ấy bỏ đi.

Những gì xảy ra sau đó là một chuỗi sự kiện xảy ra rất nhanh mà Nhi không thể hiểu được. Mẹ ôm bố khóc nức nở. Bố chở Nhi về nhà một mình rồi lại bỏ đi, chỉ dặn Nhi ở nhà không mở cổng cho ai. Cả buổi trưa và chiều bố mẹ đều không trở về nhà. Ở nhà đói bụng, Nhi lục bánh ăn cho qua cơn đói. Ngồi lại bàn thấy cây que để hồi sáng, trong đầu Nhi chợt loé lên một ý định. Nhi chạy đi tìm hộp viết mà bố hay để dưới gầm bàn, rồi chạy đi xem lịch coi hôm đó là ngày mấy. Trên lịch có số 4 rất to. Nhi biết đang là vào tháng Bảy vì vài ngày trước mẹ còn bảo cuối tháng là sinh nhật em.

Nhi cầm cây viết và viết số 4, số 7 lên cây que. Nhi nhìn lên lịch và cố gắng sao chép số của năm ấy. Xong xuôi, Nhi ra khu vườn cạnh nhà tìm một chỗ đẹp để chôn nó. Nhi quyết định chôn ngay gốc cây vì chỗ đó sẽ dễ nhớ. Hôm đó trời mưa nên đất cũng mềm. Nhi muốn chôn giữ những kỷ niệm của ngày hôm nay. Ngày Nhi gặp được một người bạn thật tốt. Ngày Nhi được ăn một cây kẹo bông gòn thật ngon.

Nhi đã nhớ lại tất cả. Nước mắt chảy dài lúc nào không hay. Nhi khóc nấc, khóc cùng trời mưa. Trái tim nặng trĩu, trách mình đã tiếp tay làm chết em. Ông trời gầm lên cũng như đang trách Nhi vào ngày hôm đó. Nhi không biết làm sao có thể về nhà để đối mặt với bố mẹ.

Mệt mỏi, Nhi nằm xuống và co người lại. Bây giờ Nhi cảm thấy mình như tội đồ, không biết làm cách nào để đền bù. Mà làm sao để đền bù? Đó là một mạng người, đó là em trai Nhi. Nhi lấy tay đánh vào ngực mình tự trách. Nếu như hôm đó không bỏ đi, nếu như hôm đó không chạy đi mua kẹo với người bạn đó.

Rồi trong lúc quá lạnh và mệt Nhi thiếp đi, trong đầu hiện lên một câu hỏi. Đã có lần Nhi được thấy hình hồi bé của Tú. So sánh thì cả hai rất giống nhau. Vậy người bạn năm đó có phải là Tú hay không?

-Hết chap.24-